Chương 72: Ca sĩ giấu mặt
Không bao lâu, Mục Hàn tháo tạp dề ra và đi theo Lâm Nhã Hiên vào phòng.
“Ngồi…”
Lâm Nhã Hiên hơi mất tự nhiên nói, kết hôn ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô để Mục Hàn vào phòng ngủ của mình.
“Sao vậy?”
Mục Hàn ngờ vực hỏi.
“Chuyện ban nãy… xin lỗi!”
“Tôi không nên chưa hỏi rõ mọi chuyện đã nghi ngờ anh, còn lớn tiếng… mắng chửi anh nữa…”
Lâm Nhã Hiên cúi thấp đầu, áy náy nói.
“À, không sao, anh không yếu đuối như vậy!”
Mục Hàn vừa cười vừa nói, cưng chiều nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Nhã Hiên.
“Anh, có thể nói cho tôi biết, tại sao Hội trưởng Trần lại đột nhiên tới nhà xin lỗi? Còn quỳ dưới đất chịu lăng nhục vậy không?”
Lâm Nhã Hiên cắn môi đỏ mọng, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng.
“Được… nhưng không phải là bây giờ, sẽ có một ngày, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết!”
“Còn về Trần Kiếm Văn, đó là vì có một nhân vật lớn xuất hiện, ông ta không thể không cúi đầu! Được rồi, anh nên đi nấu cơm thôi, không thì mẹ về lại nổi cáu!”
Mục Hàn nói xong liền ra khỏi phòng.
“Nhân vật lớn kia… là anh chàng đại gia siêu giàu à? Anh… thật sự là tay sai của anh ta ư? Vậy tôi thì sao? Rốt cuộc anh có cảm giác gì với tôi?”
Sắc mặt Lâm Nhã Hiên tràn đầy vẻ phức tạp.
Thậm chí cô còn hoài nghi, lúc đó Mục Hàn ở rể có phải là do anh chàng đại gia siêu giàu kia sắp xếp?
“Thôi kệ đi, không nghĩ nữa!”
Lâm Nhã Hiên khó chịu ôm trán, đau đầu quá!
…
Buổi chiều.
“Mục Hàn, anh chở tôi tới quảng trường Thời Đại đi, buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi, Mạc Tiên Tiên hẹn tôi đi mua quần áo!”
Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn.
Sau một tiếng, bọn họ xuất hiện ở quảng trường.
“Nhã Hiên, hai người đẹp như chúng ta đi mua đồ, cậu dẫn theo tên phế vật vô dụng kia ra ngoài làm gì? Nhìn ngứa mắt quá!”
Mạc Tiên Tiên nhìn Mục Hàn đi theo phía sau, cực kỳ chán ghét liếc một cái, rồi oán trách với Lâm Nhã Hiên.
“Tiên Tiên, dù thế nào anh ấy cũng là chồng của mình! Cậu… đừng nói anh ấy như vậy!”
Lâm Nhã Hiên thấp giọng nói bên tai Mạc Tiên Tiên.
“Lâm Nhã Hiên, chẳng lẽ cậu yêu tên phế vật vô dụng này thật rồi hả? Cậu không thể đắm mình như vậy!”
Mạc Tiên Tiên trừng mắt, khiếp sợ nói.
“Tiên Tiên!”
Lâm Nhã Hiên oán trách giẫm chân.
“Được rồi, được rồi! Không nói thì thôi, đừng để đồ vô dụng đó làm phiền đến hứng thú đi mua sắm của chúng ta!”
Mạc Tiên Tiên kéo Lâm Nhã Hiên đi nhanh vào trung tâm thương mại.
“Ôi, thật náo nhiệt! Hôm nay tổ chức hoạt động gì sao?”
Mạc Tiên Tiên vừa bước vào trung tâm thương mại đã phấn khích nhìn ngắm xung quanh, trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy hưng phấn và hiếu kỳ.
“Chúng ta vào xem thôi!”
Lâm Nhã Hiên cũng lâu rồi không vui vẻ như vậy, cô nở nụ cười xinh đẹp nói.
Chẳng mấy chốc, hai người đẹp đã dần dần chen lên phía trước trong con mắt kinh ngạc của mọi người.
Mục Hàn đứng cách đó không xa yên lặng quan sát Lâm Nhã Hiên.
“Ôi! Là cuộc thi tuyển chọn Ca sĩ giấu mặt! A! Mình thích chương trình này lắm, tập nào cũng theo dõi!”
Mạc Tiên Tiên hưng phấn vừa đi vừa nhảy chân sáo, kéo tay Lâm Nhã Hiên kích động nói.
“Mình thấy không phải cậu xem vì nghe nhạc mà là vì xem trai đẹp đúng không? Đồ mê trai!”
Lâm Nhã Hiên tinh nghịch nhìn Mạc Tiên Tiên, trêu ghẹo.
Chương trình Ca sĩ giấu mặt này chỉ đeo mặt nạ lúc hát, sau khi cho điểm xong thì công khai dung mạo, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp!
“Hừ! Còn không biết ngại mà nói mình nữa à, trước đây hồi còn đi học không phải cậu nói thích nhất con trai biết hát sao?”
“Còn nói bạn trai tương lai lúc cầu hôn nhất định phải hát nhạc tình yêu, nếu không thì không chịu gả!”
Mạc Tiên Tiên không chút khách khí vạch trần chuyện xấu của Lâm Nhã Hiên trong quá khứ!
“Đừng… đừng nói lung tung!”
Lâm Nhã Hiên ngượng ngùng cúi đầu, hai mắt hơi lộ vẻ mất mát.
“Nên mình mới bảo cậu gả cho tên phế vật vô dụng Mục Hàn kia đúng là ấm ức! Đừng nói nhạc tình, e là anh ta còn không tặng cậu nổi một món quà đúng không?”
Mạc Tiên Tiên căm hờn trừng mắt nhìn Mục Hàn phía sau, tức giận ai oán nói.
“Đừng nói nữa, yên lặng nghe nhạc đi!”
Lâm Nhã Hiên cắn môi, vẻ mất mát trên mặt càng hiện rõ.
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, Mục Hàn chưa tặng món quà nào, ngày kỷ niệm kết hôn trước đó không lâu, anh còn biến mất cả một ngày!
Mục Hàn nhìn thấy hết tất cả biểu cảm của Lâm Nhã Hiên.
“Thì ra em thích đàn ông thích hát nhạc tình cảm?”
Mục Hàn nhếch miệng, sau đó lặng lẽ xuyên qua đám người, đi vào phòng làm việc sau sân khấu.
“Các vị khán giả! Ban nãy có một người đàn ông vào hậu trường của chúng tôi, nói rằng vợ anh ấy rất thích nghe nhạc tình cảm, nhưng anh ấy lại chưa hát bao giờ, anh ấy muốn bù đắp thiếu sót này và muốn nói với vợ anh ấy rằng, anh yêu em!”
“Tiếp theo, xin mời người đàn ông si tình này mang tới bài hát Cô gái ấy nói với tôi”.
MC đứng ở trên sân khấu, tình cảm dạt dào giới thiệu.
Lâm Nhã Hiên nghe vậy, không biết tại sao hai mắt lại không tự chủ liếc về hướng Mục Hàn, nhưng lại không thấy anh đâu nữa!
Người sắp hát chẳng lẽ là anh ấy?
Lâm Nhã Hiên mạnh dạn đoán, trái tim thiếu nữ đập thình thịch.
Bịch bịch!
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đeo mặt nạ hoàng tử bước lên sân khấu, người đó chính là Mục Hàn!
Dáng người cao ngất, hai chân thon dài, da thịt trắng nõn, cho dù đeo mặt nạ cũng không khó để khiến người ta khẳng định đây là anh chàng đẹp trai!
“Đẹp quá!”
Đôi mắt Mạc Tiên Tiên lóe sáng, si mê nói.
Còn Lâm Nhã Hiên lại cảm giác bóng hình trên sân khấu càng lúc càng quen thuộc!
Một giây sau.
Ánh sáng biến mất, trên sân khấu chỉ còn hai đèn chiếu rơi vào trên người Mục Hàn.
Trong không gian yên tĩnh, âm nhạc từ từ vang lên, bắn trúng tim mỗi người.
“Trái tim trống rỗng, bầu trời thật lớn, mây tầng tầng lớp lớp. Tôi hận cô đơn, nhưng không thoát nổi…”
Giọng hát trầm thấp tràn ngập từ tính của Mục Hàn như thể người yêu đang thì thầm lời yêu thương vào bên tai.
“Hay quá!”
Mạc Tiên Tiên si mê ngắm nhìn, mặt tràn đầy hưởng thụ.
Lâm Nhã Hiên cũng say sưa không ngừng, cô cảm giác mình như đang phiêu bạt trên con thuyền trong đại dương âm nhạc, nghe một người đàn ông thủ thỉ tình cảm!
“Cô gái ấy nói với tôi, nói rằng tôi hãy bảo vệ giấc mơ của cô ấy, nói rằng thế giới này chẳng mấy ai đối tốt với cô ấy như vậy, cô ấy dần dần quên tôi…”
Người đàn ông tiếp tục hát ngân nga, từng câu từng chữ khiến người ta đắm chìm trong đó, giống như quay về thời thanh xuân ban đầu, nhớ lại mối tình đầu khó quên.
Hai mắt Lâm Nhã Hiên nhìn chằm chằm lên sân khấu, không biết có phải ảo giác hay không, cô cứ có cảm giác ca sĩ trên sân khấu đang nhìn về phía cô!
Bài hát kết thúc!
Mọi người vỗ tay hoan hô!
Còn Mục Hàn thì vội vàng xuống sân khấu rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!