Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Tay nghề không tồi nhỉ.

Dương Khai lấy làm ngạc nhiên.

- Chủ nhân thích là được rồi.

Bích Nhã thổ khí như lan bên tai Dương Khai, lời nói có chút xót xa:

- Nô tì không có bản lĩnh nào khác, chỉ biết hầu hạ thôi.

- Hầu hạ nam nhân?

Dương Khai bật cười.

Bích Nhã cười khanh khách, cũng không để ý đến lời chế giễu của Dương Khai.

- Được rồi, đừng có giở trò mê hoặc ta, cái thứ chiêu trò hạ lưu này của ngươi không tác dụng gì với ta đâu.

Dương Khai không kiên nhẫn được nữa hạ giọng quát.

Động tác của Bích Nhã khựng lại, vội vàng thu lại mị ý, gượng cười:

- Nô tì quen rồi, chủ nhân đừng trách tội!

- Nếu như ta muốn nữ nhân thì thạch thất ở bên còn có hai nữ tử chưa hiểu thế sự, ngươi có quyến rũ ta cũng vô dụng.

- Chủ nhân chê nô ti không trong sạch đúng không...

Bích Nhã cười đau khổ, rồi bỗng nhiên nói:

- Vậy có cần nô tì dạy bảo hai cô nương ấy một chút không, nô tì dạy bảo nữ nhân cũng rất có thủ đoạn đấy, đảm bảo khiến cho họ không thể chống lại sức hấp dẫn của chủ nhân, chủ động dâng hiến thân mình, không chỉ để người muốn làm gì thì làm, còn chủ động đòi hỏi người.

Dương Khai sắc mặt tối sầm:

- Ta có chút hối hận vì đã để ngươi lại!

Bích Nhã không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn hầu hạ Dương Khai, nửa như vô tình nửa như cố ý ép thân thể bốc lửa cùng vòng ngực căng tròn mềm mại của mình vào tấm lưng Dương Khai.

Sau một hồi Dương Khai mới khoát khoát tay nói:

- Ngươi lui ra đi, tự tìm lấy chỗ ở, nếu có việc ta sẽ gọi ngươi đến, không có sự cho phép của ta, không được phép vào đây.

- Vâng!

Bích Nhã đứng dậy, lắc hông rời đi.

Trong thạch thất khác, Hòa Miêu nghiêng mình, áp tai vào vách đá, bỗng tức giận nói:

- Tỷ tỷ, Dương Khai quả nhiên đã câu kết với con đàn bà Bích Nhã đó rồi, đúng là không biết xấu hổ mà, muội nghĩ sau này chúng ta thật sự vẫn phải đề phòng hắn ta một chút!

Hòa Tảo khoanh chân ngồi dưới đất, giữ im lặng.

...

Quỷ Tổ có đến nửa tháng không lộ diện, cũng chẳng ai biết lão rốt cuộc đang làm gì.

Trong khoảng thời gian này Dương Khai chỉ chuyên tâm tu luyện, trong lòng không chút phiền nhiễu.

Ở thạch thất trong lòng núi, Hòa Tảo, Hòa Miêu, Thần Đồ và Bích Nhã đều im ắng. Nhất là Bích Nhã, lúc trước vốn bản tính phóng đãng nhưng từ sau khi quy thuận Dương Khai, ả trở nên thật thà hơn bất cứ ai, không hành động ngả ngớn như trước kia nữa.

Trừ khi Dương Khai cho gọi, nếu không ả ta chỉ đóng cửa ở lì trong phòng không ra ngoài.

Ả biết rõ, nàng không thể đả động đến nhân vật như Quỷ Tổ, muốn giữ lấy mạng sống, chỉ còn cách hầu hạ Dương Khai, chỉ cần Dương Khai vui vẻ thì ả sẽ có khả năng sống sót.

Vì thế, để thể hiện lòng quyết tâm xủa mình, ả không ngại trở mặt thành thù với Lã Quy Trần, đến cả bí bảo la bàn dùng để liên lạc với võ giả Tử Tinh cũng đưa cho Dương Khai.

Dương Khai có vài lần cho gọi nhưng cũng không hề động tay động chân với ả. Điều này khiến Bích Nhã rất khó hiểu, không biết Dương Khai có vấn đề gì trong chuyện đó không, bằng không hắn cớ sao lại không có một chút gì rung độngvới nữ sắc chứ?

Mình đã tự nguyện cho hắn lựa chọn, không phản kháng, hắn một chút cũng không động lòng sao?

Tuổi trẻ huyết khí phương cương, dục vọng về chuyện đó đều mãnh liệt hơn bất cứ ai, đừng nói thân thể thật sự có vấn đề chứ?

Bích Nhã nghi thần nghi quỷ, càng ngày càng nghi ngờ, chăm chú nhìn ánh mắt của Dương Khai đến độ thay đổi khẩu vị, có phần cảm thông thương hại hắn.

Một ngày nọ, Dương Khai đang tu luyện, đột nhiên phát giác có gì đó không đúng lắm, vội vàng mở mắt, thấy Quỷ Tổ đang lặng lẽ đứng trước mặt, đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào mình, thần sắc biến hóa.

Toàn thân Dương Khai cứng đờ, kinh hãi.

Thần niệm của hắn hiện giờ cũng tương đối xuất chúng, nhưng vẫn không thể phát hiện ra Quỷ Tổ đã đến chỗ mình từ lúc nào, không thể không nói tu vi của lão quái này quá nghịch thiên.

- Tiền bối tìm ta có việc?

Dương Khai hỏi dò.

- Tiểu tử, phải chăng ngươi đã quên nhiệm vụ của mình rồi?

Quỷ Tổ có chút không hài lòng nói.

- Ta cho ngươi vào đây nhưng không phải để ngươi nâng cao công lực đâu.

- Đương nhiên là không quên rồi, chỉ có điều miền không gian của đại lục này vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Cứ coi như ta dùng thủ đoạn xé không gian cũng không thể tìm ra thứ gì.

Dương Khai điềm nhiên trả lời, trầm ngâm một lúc nói:

- Nhưng nếu như tiền bối cần, ta có thể đi tìm hiểu việc khác.

- Việc khác?

Quỷ Tổ tỏ ra nghi hoặc.

- Khoảng không bảy sắc kia... Nếu ta đoán không nhầm thì nó chính là cái lồng giam đại lục này, vì nó mà tiền bối mới không thể thoát khỏi nơi đây.

- Khá lắm.

Quỷ Tổ mắt sáng lên, gật đầu rõ mạnh nói:

- Tiểu tử mắt cũng tinh đấy, không gian đại lục này hội tụ các vực trường của vực sâu hỗn loạn, còn quỷ dị hơn chính vực sâu hỗn loạn, khiến con người ta không nắm được phương hướng, thế nên không ai đủ khả năng bay ra khỏi đại lục này. Ngươi có thể thấy được điều này cũng coi như nằm ngoài dự liệu của lão phu, đã vậy, ta chẳng ngại đi thăm dò một phen.

Nói rồi lão trực tiếp bắt lấy Dương Khai, rời khỏi lòng núi như chớp giật, đến khoảng không trên đại lục.

Đợi khi Dương Khai lấy lại tinh thần, bất ngờ phát hiện mình đã đứng trên khoảng không cao vạn trượng so với đại lục.

- Ngươi nhìn kỹ một chút xem còn có thể thấy những gì?

Quỷ Tổ đứng bên cạnh Dương Khai, thản nhiên bảo.

Dương Khai gật đầu, thả thần niệm lan truyền khắp bốn phương tám hướng.

Một lát sau, cau mày nói:

- Nơi đây quả thực rất hỗn loạn, thần niệm xuyên suốt trong đó cũng không tìm được phương hướng chính xác, tầng tầng lớp lớp vực trường đã làm nhiễu phán đoán bình thường, tiền bối tính xem vực trường này bao phủ ở phạm vi lớn chừng nào?

Quỷ Tổ suy ngẫm một hồi nói:

- Đại lục này cũng không lớn lắm, như vậy phạm vi bao phủ của vực trường hỗn loạn cũng sẽ không quá rộng, ước chừng vài ngàn dặm đến trên vạn dặm là có đấy.

- Ta đã xé rách không gian một lần, nhiều nhất có thể đi được sáu bảy trăm dặm... Nếu phạm vi của vực trường này lớn như vậy, thì có nghĩa là ta phải xé không gian ít nhất là mười mấy lần mới có thể thoát khỏi sự bao phủ của nó. Hơn nữa mỗi lần đều không được có sơ suất!

Dương Khai cau mày, lắc đầu nói:

- Khó làm lắm!

- Nếu như ngươi thấy khó làm thì ta còn giữ ngươi lại làm chi?

Quỷ Tổ cười nhạt.

- Chẳng bằng giờ ta giết ngươi, dùng Sưu Hồn thuật tra ký ức của ngươi, lão phu tự đi nghĩ cách!

Dương Khai cười ha hả:

- Đây là bước cuối cùng, không phải vạn bất đắc dĩ tiền bối cũng không muốn làm như vậy phải không?

Quỷ Tổ hừ lạnh.

- Những chuyện thế này có vội cũng không vội được, tiền bối đợi thêm nửa tháng nữa, sau nửa tháng, vực trường không gian của đại lục chắc sẽ ổn định rồi, tới lúc đó ta lại nghĩ cách.

- Cũng chỉ có thể như vậy.Quỷ Tổ không còn cách nào khác đành gật đầu.

- Tiền bối còn có điều gì chỉ bảo không? Nếu không vãn bối xin cáo từ.

- Ngươi đợi đã!

Quỷ Tổ giơ tay nói. Nói rồi đột nhiên vươn tay đặt lên vai Dương Khai. Sau một khắc, một luồng sức mạnh âm hàn chí cực luồn vào cơ thể Dương Khai, như châu chấu bay qua, cuộn xoắn từng tấc máu thịt của Dương Khai, tra xét hắn trong trong ngoài ngoài đến mấy lần.

Dương Khai đột nhiên biến sắc, không biết Quỷ Tổ hà cớ gì bỗng nhiên lại làm như vậy.

Ngay sau đó Quỷ Tổ thần sắc hơi động, khẽ vẫy tay một cái, trên tay xuất hiện một thứ gì đó.

Ma Thần Bí Điển!

Sắc mặt Dương Khai thoáng chốc trở nên khó coi vô cùng, trong mắt lóe lên cảnh giác, nhìn chằm chằm Quỷ Tổ.

- Ngươi cho rằng lão phu không cảm nhận được sự tồn tại của bảo bối cất giấu này trong nội thể ngươi sao?

Quỷ Tổ cười lạnh.

- Lão phu chỉ là không thèm để ý mà thôi. Nhưng thứ này dường như có chút kỳ lạ nhỉ. Ngươi từ đâu mà có?

- Ở đại lục mà ta sinh ra.

Dương Khai thành thật trả lời.

- Bên trong nguyên bản dường như có một truyền thừa?

Quỷ Tổ tiếp tục hỏi.

- Đúng!

Dương Khai trong lòng kinh hãi nhưng ngoài mặt không đổi sắc.

- Chả trách trong người ngươi tồn tại hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau... Còn có một vài ngoại lực kỳ lạ cũng tồn tại trên cơ thể ngươi.

Dương Khai hiểu, ngoại lực mà lão nói là chỉ hình vẽ Long Hoàng Phượng Hậu trên người mình.

- Tiểu tử, ngươi đã bao giờ nghĩ để hai nguồn sức mạnh hoàn toàn khác biệt này dung hòa vào nhau không?

Quỷ Tổ bỗng hỏi.

- Dung hòa vào nhau?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Đúng vậy. Ngươi có hai nguồn sức mạnh có thể sử dụng, nhưng ngươi không cảm thấy rất bất tiện sao? Thuộc tính của chúng hoàn toàn trái ngược, dùng bất cứ loại nào thì loại còn lại phải tạm thời bỏ qua đúng không?

- Vâng.

- Nếu có thể dung hòa hai nguồn sức mạnh này thì thực lực của ngươi sẽ biến hóa đến rung chuyển trời đất!

- Phải làm thế nào, kính xin tiền bối chỉ bảo lầm lạc!

Dương Khai ngay tức thì hạ giọng. Lời Quỷ Tổ nói khiến hắn dường như thấy một vùng trời đất mới, hắn không khỏi phấn chấn.

Nào ngờ Quỷ Tổ liếc mắt lườm:

- Sao ta biết được? Đây là việc của ngươi, ngươi tự nghĩ cách. Tuy nhiên lão phu năm đó thật sự đã thấy hai nguồn sức mạnh là thủy và hỏa dung hòa hoàn mĩ. Người đó là một quái tài! Ngươi có làm được hay không phải xem nỗ lực của bản thân ngươi thôi, chuyện như vậy lão phu không giúp được, cũng không có kinh nghiệm.

Dương Khai cười miễn cưỡng:

- Vậy thì tiền bối nói với ta những điều này làm gì?

- Bởi lão phu thấy sức mạnh của ngươi càng cao thì chúng ta càng chắc chắn thoát được khỏi nơi này! Hơn nữa công lực của ngươi cho dù có cao tới đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, thế nên lão phu cũng không lo lắng xem ngươi trở nên mạnh hơn, ngược lại còn rất mong đợi nữa.

Lão khẽ cười ha ha, không có lấy một chút xem trọng Dương Khai.

- Điều này cũng đúng!

Dương Khai miễn cưỡng cười gật đầu.

Một nhân vật cấp Tinh Chủ và Hư Vương Cảnh, lẽ nào lại để ý đến một kẻ nhỏ bé như ta.

- À, bên trong bí bảo cất giấu này còn có một quái thụ? Cái cây này cũng đến mấy ngàn năm mới có thể lớn đến mức này nhỉ?

Quỷ Tổ bỗng kêu lên, thần niệm du đãng khắp trong Ma Thần Bí Điển của Dương Khai, miệng tấm tắc vì sự tồn tại của Thần Thụ.

Lão làm ngơ không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Dương Khai, không ngừng dò xét bí mật trong Ma Thần Bí Điển.

- Linh Dịch, Linh Nhũ với Linh Cao này là thứ gì vậy, hình như cũng rất được đấy.

Quỷ Tổ tiếp tục kinh ngạc.

- Thứ Linh Cao này hẳn là có Thánh Vương cấp đấy.

- Tiền bối có thể trả lại cho ta không?

Dương Khai sắc mặt sầm xuống, cảm giác bất lực.

Quỷ Tổ cười xùy một tiếng:

- Ngươi sợ lão phu thèm muốn bảo bối của ngươi sao? Không cần phải nghĩ nhiều, mặc dù những thứ này đối với ngươi mà nói rất tốt, nhưng với ta chẳng có một chút tác dụng nào hết. Ừ, ta không cướp đâu...

Lão vừa nói vừa tiếp tục xem xét.

Chợt thần sắc lão biến đổi, kêu lên một tiếng:

- Ngươi có cả thứ này?

- Cái gì?

Dương Khai ngỡ ngàng, không hiểu Quỷ Tổ rốt cuộc phát hiện ra điều gì trong Ma Thần Bí Điển, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

- Ngươi lấy được cái này từ đâu?

Quỷ Tổ đưa tay ra, trên tay có thêm ba viên đá.

Trong đó có một viên màu đỏ như máu, bên trong chứa luồng huyết khí lớn, chính là viên Huyết Tinh thạch mà lúc trước Dương Khai lấy được.

Hai viên kỳ lạ khác là hai viên đá đen kịt kỳ lạ đó, trên bề mặt nó sinh ra rất nhiều đường vân giống như kinh mạch trên cơ thể người. Tỉ mỉ lắng nghe, viên đá tròn này dường như còn phát ra tiếng động có tiết tấu.

Dương Khai nhìn sắc mặt có chút thay đổi của Quỷ Tổ, nhìn biểu hiện trịnh trọng của lão, bỗng nhiên ý thức được hai viên đá đen này chắc hẳn có lai lịch lớn.
Advertisement
';
Advertisement