Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ba người bọn chúng thương lượng xong, đang định hành động thì tên Diệp sư đệ lại đột nhiên nhìn Nguyên Lãng nói:

- Nguyên sư huynh, lúc Dương Khai vừa chạy đi có làm rơi đồ, là thứ gì vậy?

Nguyên Lãng ngây ra, cười hề hà:

-Diệp sư đệ quan sát thật là tỉ mỉ.

Vừa nói, y vừa mở lòng bàn tay ra, cái lọ nhỏ đó hiện ra trước mắt, y nói:

- Chắc là một lọ đan dược.

- Đệ xem được không?

Tên Diệp sư đệ khẽ cười. Trên người Dương Khai và nữ tử đó đều có bí bảo cao cấp, giá trị không tồi, lúc nãy khi cái lọ này vừa rơi ra, trông Dương Khai lộ vẻ luyến tiếc rõ ràng, thứ đan dược khiến hắn không nỡ bỏ chắc chắn giá trị không hề thấp.

Chính vì thế, tên Diệp sư đệ mới không muốn thứ này bị mình Nguyên Lãng độc chiếm. Tất cả đều tham gia trận chiến, dĩ nhiên ai cũng phải có phần.

- Có thể!

Nguyên Lãng cũng biết tên Diệp sư đệ này đang nghĩ gì, nên ắt sẽ không độc chiếm chiến lợi phẩm này, y vừa nói vừa mở lọ ra nhìn vào bên trong, lập tức kêu lên ngạc nhiên.

- Hình như là đan dược thuộc tính dương! Nguyên Lãng mừng rỡ.

Hai tên Diệp sư đệ và Ngô sư đệ cũng phấn chấn: -

- Thật sao?

- Các đệ nhìn đi là biết.

Nguyên Lãng vừa nói, vừa đổ ra ít đan dược ném cho hai tên sư đệ.

- Đúng là đan dược thuộc tính dương!

Tên Ngô sư đệ quá đỗi vui mừng, nhận được vài viên đơn dược, hắn liền cảm thấy khí lạnh xung quanh đã bị tiêu trừ mất, thậm chí không cần hao phí nguyên khí chế ngự âm khí nữa, đan dược này nhất định là khắc tinh của âm khí trong thung lũng rồi.

Chẳng trách Dương Khai lại không nỡ bỏ, trong môi trường ác liệt này, thứ cần thiết nhất chính là đan dược thuộc tính dương này rồi, hắn đánh mất chỗ dựa này rồi, chỉ e là sẽ càng bất lợi thêm thôi.

Nguyên Lãng lắc lắc cái lọ nói:

- Đan dược cũng đã chia rồi, nhưng hai vị sư đệ, đan dược này nói không chừng có ẩn giấu huyền cơ, các đệ đừng nuốt vào bụng, mang theo bên người là được rồi. Sư huynh đi trước đây.

Dù gì đây cũng là đan dược Dương Khai đánh rơi, ngộ nhỡ bên trong có độc thì sao? Mấy tên này tuy không thông minh như Thái sư huynh, nhưng cũng không ngốc đến mức đi nuốt đồ của kẻ thù vào bụng.

Dứt lời, Nguyên Lãng thi triển thân pháp, biến mất nhanh chóng.

Lập tức, hai tên còn lại cũng nhét đan dược vào trong ngực áo, đuổi theo về hướng của Dương Khai.

Dương Khai như con thú đang tự liếm vết thương, lặng lẽ trốn trên một tán cây, cố hết sức thu hơi thở lại, hai mắt cảnh giác thăm dò động tĩnh xung quanh.

Tình trạng hắn hiện giờ rất không ổn, sau đại chiến với năm tên đệ tử Phong Vũ Lâu, trên người đã chịu không ít thương thế, sau vòng vây của bốn tên Huyết Chiến Bang lúc nãy, thương thế lại càng thêm nghiêm trọng.

Nhất là nhát kiếm đâm xuyên qua bả vai, chắc chắn đã động đến tận gân cốt, khiến tay trái Dương Khai không còn chút sức nhấc lên được.

Để tránh bọn chúng men theo vết máu mà truy ra tung tích, Dương Khai đã dùng Dương Dịch hơ nóng tất cả các vết thương một lần, phong tỏa máu đang chảy.

Bất Khuất Chi Ngao tuy giúp công lực hắn luôn duy trì ở điên phong chi cảnh, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là một võ giả Khai Nguyên cảnh tứ tầng, phải đánh liên tiếp như vậy, thể lực và tinh thần đều hao tổn cực lớn, nếu không phải ý chí bất khuất luôn kiên trì trong tim, e là đã gục ngã từ lâu rồi.

Hồi tưởng lại trận chiến nguy hiểm vừa rồi, Dương Khai bất giác khẽ cười nhạt một tiếng.

Tên Thái sư huynh đó không hổ là cao thủ Li Hợp cảnh, tuy đã bị bế phong một nửa tu vi, nhưng mình phải tốn đến mười giọt Dương Dịch mới chọc thủng được màn phong tỏa nguyên khí nội thể của hắn, giáng xuống một đòn chí mạng.

Nhưng thế cũng đáng! Mười giọt Dương Dịch này tuy khó khăn lắn mới ngưng luyện được, nhưng đổi lấy mạng một tên cao thủ Li Hợp cảnh, thì cũng không xem là lãng phí.

Trong nghịch cảnh này, đầu óc Dương Khai tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, hắn biết, nếu như mình thất bại, thì không những mất cái mạng này, mà cả Hạ Ngưng Thường cũng bị liên lụy.

Việc lớn như thế, Dương Khai sao dám có chút lơi lỏng?

Huyết Chiến Bang ngoài Long Huy và tên mạnh nhất đó ra, vẫn còn ba tên, công lực ba tên này không bằng Thái sư huynh, một chọi một thì Dương Khai không sợ, nhưng nhỡ chúng liên thủ thì khó xơi rồi.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Dương Khai buộc phải tìm hiểu rõ hướng hành động của ba tên Huyết Chiến Bang đó thì mới có kế hoạch sát địch đúng đắn được.

Cho nên, trước khi đi, hắn mới cố ý để lại bình đan dược. Có thể nói, mục đích chủ yếu của trận vừa rồi chính là để che đậy dấu vết đan dược hắn làm rơi, tiếp theo mới là giết chết tên Thái sư huynh. May thay, cả hai mục tiêu đều hoàn thành thuận lợi.

Thứ bỏ lại là một bình Bích Huyết Huyền Dương Đan, chính là đan dược do Hạ Ngưng Thường luyện chế từ mười mấy đóa Bích Huyết Huyền Dương Hoa Dương Khai tìm được vài ngày trước.

Vì Dương Dịch trong đan điền không đủ, cộng thêm lúc đó đang trên đường đi, nên Dương Khai vẫn chưa uống vào bụng, không ngờ bây giờ lại dùng đến.

Có lúc, đan dược không phải cứ nuốt vào bụng mới có chuyện chẳng hay. Dương Khai muốn cho chúng biết, đan dược của hắnn, cho dù bỏ trong ngực thì cũng sẽ có vấn đề.

Hắn tin kế hoạch của mình có thể thành công, dù sao nơi này cũng là nơi Cửu Âm hội tụ, âm khí trêu người, đột nhiên có một bình đan dược thuộc tính dương, mấy tên đó kiểu gì cũng không suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần bọn chúng mang theo Bích Huyết Huyền Dược Đan bên người, Dương Khai có thể dựa vào Dương Nguyên Ấn để dò la vị trí của chúng, như thế sẽ nắm được quyền chủ động trong tay!

Ẩn nấp một hồi, Dương Nguyên Ấn trong lồng ngực quả nhiên đã có phản ứng, Dương Khai nghiêm sắc mặt, vội nín thở, áp chế nhịp tim lại.

Không lâu sau, có một tên lướt qua, Dương Khai nhìn thấy bèn nhướn mày.

Sao chỉ có một tên?

Đợi thêm chốc nữa, cách đó không xa lại có thêm một tên vội vàng đi đến.

Trong giây lát, tên thứ ba đột nhiên bước đến dưới gốc cây mà Dương Khai ẩn thân, Dương Khai lặng lẽ nhìn xuống dưới, phát hiện tên này là tên đệ tử Huyết Chiến Bang công lực kém nhất.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement