Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lúc Dương Khai xông vào sơn cốc, ngay lập tức đã bị lão già đang luyện đan nọ phát giác, lão không kìm được nhíu mày, thân già gầy yếu bất giác trào ra một sức mạnh khủng khiếp.

Sơn cốc nơi lão sống này là cấm địa của cả Vũ Bộc Tinh, bất cứ ai cũng không được đến gần, cũng chẳng ai dám đến gần. Vậy mà hôm nay lại bị một tên oắt con không biết sâu cạn quấy nhiễu sự thanh tịnh.

Lão tức giận, vốn định không bỏ qua, lấy mạng Dương Khai ngay, lấy cái chết của hắn để cảnh cáo người khác, quấy rầy sự u tĩnh của lão lúc luyện đan sẽ có kết cục thế nào.

Một tên tiểu tốt như Dương Khai, lão căn bản không coi ra cái đinh gì.

Nhưng chính vào lúc hắn chuẩn bị động thủ, một trong số những lò đan trước mặt lão chợt phát ra âm thanh lạ thường, lão không khỏi mếu mặt, đánh ra một luồng thánh nguyên vào lò đan đó để ổn định lại dược dịch hỗn loạn trong đan dược, miệng làu bàu:

- Đan dược thật khó luyện, thôi thôi, tạm tha cho ngươi một chốc vậy, không thể vì ngươi mà phá hỏng một lò đan tốt của ta được, mẹ kiếp, đan dược thật là khó luyện!

Lão vừa làu bàu một mình, hai tay vừa không ngừng biến ảo linh quyết, đánh thánh nguyên vào từng lò đan khác nhau, nhẫn không gian trên tay liên tục lóe hoa quang, từng dược liệu đã chuẩn bị sẵn được cho vào lò đan đó, phân lượng, sức lửa, thời gian không lệch đi chút nào.

Càng lúc càng có nhiều ló đan vang lên, mặt lão già vẫn thản nhiên, không chút khẩn trương, động tác trên tay thì lại nhanh hơn hẳn.

Nửa canh giờ sau, cặp mắt thâm quầng của lão chợt lấp lánh tinh quang, tất cả các lò luyện đan đều đồng loạt kêu lên vù vù, từ trong truyền tới âm vang trong treo, mùi đan thơm nồng bốc lên trong không khí!

Lão phất tay một cái, mấy chục lò đan đều mở ra, từng viên đan dược lớn nhỏ khác nhau, màu sắc khác nhau nhưng đều tràn ngập linh khí bay ra, rơi gọn vào mấy cái bình ngọc bên cạnh như mưa rơi.

Lách cách lách cách, âm thanh vui tai vang lên, ba cái bình ngọc đã được lấp đầy.

Lão già không hề mệt nhọc, ngược lại tỏ ra rất hưng phấn, lão xoa xoa bàn tay héo quắt, với tay tới cầm mấy cái bình ngọc lên, cẩn thận kiểm tra đan dược vừa ra lò.

- Không có... không có... vẫn không có...

Cứ kiểm tra được một viên, lão lại lẩm bẩm một câu, sắc mặt kỳ vọn cũng dần tắt ngúm, càng lúc càng thất vọng hơn.

Đến tận bình thứ ba, sau khi kiểm tra xong gần bốn mươi viên đan, lão vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.

Hệt như chịu đựng sự đả kích cực lớn, mặt lão già chán nản thấy rõ, thở dài nặng nề:

- Đan dược đúng là khó luyện, tại sao không có đan văn chứ. Chẳng lẽ lão phu dùng cách luyện số nhiều không đúng? Đời nào!

Lão vừa nói, vừa quẳng mấy cái bình sang một bên, như vứt thứ gì không đáng tiền, còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Trong góc gian phòng đó, chất đầy bình ngọc, nói là ít thì cũng có hơn trăm bình, bình nào cũng chứa đầy đan dược, dan dược nào đẳng cấp cũng không dưới Thánh Vương cấp, thậm chí còn có đan dược Hư cấp.

Lão buồn bã ngồi xuống, tự suy xét những được mất của mình khi luyện đan, tìm kiến căn nguyên lý giải tại sao chưa thể luyện ra được đan văn, vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tóc, khiến bái tóc bạc vốn đã chẳng dày lại càng thêm thưa thớt.

Lão ngồi một chỗ cả ba ngày ba đêm, không có chút động tĩnh như một người chết, chỉ có cặp mắt sáng tối bất định, lộ nét trầm tư sâu xa.

Thình lình, một tia sóng năng lượng nhỏ bé truyền tới từ phía dược điền bên ngoài, sóng năng lượng này đã cắt ngang dòng suy nghĩ của lão, lão bực mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía dược điền.

Lúc này lão mới nhớ ra, ba ngày trước mình có một vị khách không mời mà đến, chỉ là lúc đó không có thời gian xử lý, sau đó cũng quên luôn tên tiểu tử này.

- Vẫn chưa đi?

Lão ngạc nhiên, lặng lẽ thả thần niệm kiểm tra bên ngoài, ngay sau đó, lão khẽ hừ một tiếng, như đã phát hiện ra chuyện gì rất thú vị, và bắt đầu chú ý tới động tĩnh phía Dương Khai.

Giữa dược điền, Dương Khai ngồi khoanh chân, thần niệm thả ra tứ phía như thủy triều.

Từng luồng, từng sợi tơ niệm xâm nhập vào từng tấc đất của dược điền, khám phá sự kỳ diệu của dược điền này.

Dược điền này không hề được khai khẩn một cách tùy ý, giữa từng ô, từng hàng đều ẩn chứa bí truyền linh trận, mỗi một ô đều là một linh trận khác nhau, dựa vào uy lực của linh trận để hội tụ linh khí thiên địa, xúc tiến linh thảo linh dược trong dược điền sinh trưởng, rút ngắn thời gian sinh trưởng của chúng.

Một cây thảo dược trồng ở đây năm mươi năm là có thể có tuổi đời bằng trăm năm, thậm chí là cao hơn.

Dương Khai không biết rốt cuộc đây là tác phẩm của ai, nhưng đó hẳn là chủ nhân của cung điện này, luyện đan sư đang ẩn thân trong đó!

Hắn dồn hết tâm trí vào dược điền, khám phá linh trận ẩn giấu trong dược điền, hoàn toàn quên luôn cả bản thân!

Dương Khai đã học qua rất nhiều linh trận, đều lục lọi được từ Luyện Đan Chân Quyết. Ở Thông Huyền đại lục, những linh trận này cũng đã giúp hắn rất nhiều trong luyện đan.

Nhưng dù sao Luyện Đan Chân Quyết cũng chỉ là sản vật của Thông Huyền đại lục.

Ở Tinh Vực cũng có linh trận đặc biệt thuộc về Tinh Vực.

Hai cái đều có ưu khuyết, Dương Khai vừa học những linh trận trong dược điền, vừa so sánh với những gì mình biết rồi chắt lọc tinh hoa, thu hoạch cực lớn.

Lão già trong cung điện thấy vậy, lập tức hiểu ra Dương Khai đang làm gì, ngẫm một lúc, lão dẹp bỏ sát cơ, khẽ cười nói:

- Thôi vậy, kệ ngươi đấy, âu cũng là một tài năng có thể bồi dưỡng!

Lão nhớ lại những gian khổ của mình khi cầu học luyện đan năm xưa.

Để học những linh trận khác nhau, lão đã đi khắp trăm núi ngàn sông, bái danh sư, thường xuyên phải chịu đựng những ánh mắt châm chọc, bị thờ ơ lạnh nhạt là chuyện thường ngày, bị người khác đuổi khỏi nhà cũng là chuyện như cơm bữa.

Những luyện đan sư đps đều xem linh trận mình nắm giữ là bảo bối, không dễ gì mà truyền ra ngoài. Kể cả là đồ đệ của chính mình, cũng có rất nhiều người không dốc lòng truyền thụ, chứ đừng nói một người tới cầu học như lão.

Lúc ở tuổi Dương Khai, lão cũng đam mê thuật luyện đan vô cùng, thề phải tạo dựng con đường hiển hách của chính mình trên luyện đan chi đạo, khiến người đời phải nhìn lão với cặp mắt khác xưa.

Nhưng giờ thì lão biết suy nghĩ năm xưa của mình là sai lầm, Thuật luyện đan không phải là thứ để khiến thế nhân thay đổi cách nhìn về mình, mà đó là thứ cả đời lão theo đuổi.

Sự chuyên chú của Dương Khai khiến lão nhớ lại chuyện cũ, ý định giết Dương Khai cũng chợt thay đổi, không để ý tới hắn nữa, mặc cho hắn khám phá mọi điều bí ẩn trong dược điền.

Thời gian trôi qua, lão già trong cung điện bắt đầu luyện đan, vẫn cứ như cũ, mấy chục lò đan khởi động cùng lúc, từng dược liệu được cho vào.

Bên ngoài cung điện, Dương Khai như lão tăng nhập định, trên người phủ một lớp bụi dày, nghiền ngẫm những linh trận đó như kẻ đói khát.

Một già một trẻ, hai bên không can dự gì nhau, đều bận rộn, đều trầm mê chuyên chú.

Cứ cách một thời gian, lão già luyện đan xong đều đi quan sát Dương Khai, phát hiện hắn vẫn ngồi đó, không khỏi tán dương sự kiên nhẫn và nghị lực của tên tiểu tử này.

Người trẻ tuổi khí huyết phương cương, rất ít ai có thể tập trung tư tưởng làm việc gì đó, tên tiểu tử này có thể tập trung tới vậy, quả thực không tồi.

Dương Khai cũng có thể nhận ra, chủ nhân của cung điện đó thường xuyên dùng thần niệm đảo qua đảo lại bên này, nhưng đối phương không đuổi hắn đi, thì hắn cũng cứ dày mặt ngồi ì một chỗ.

Hắn định học xong linh trận ở đây rồi mới gõ cửa cảm tạ một tiếng.

Hắn không cố ý đến học trộm, mà chỉ do hứng thú tuôn trào thôi.

Cuộc sống an bình và yên tĩnh lại tiếp tục. Ngày nọ, Dương Khai đang nghiền ngẫm diệu dụng của linh trận trong một dược điền, phân tích, so sánh với cái mà mình học trước đây, thì chợt linh tính mách bảo gì đó, một cảm giác hoang mang bất an trào dâng.

Hắn lập tức mở mắt ra, thần niệm tỏa tứ bề.

Rất nhanh, hắn nhíu mày lại, vì hắn hoàn toàn không phát giác được bất cứ nguy hiểm nào tới gần. Trong phạm vi trăm dặm trở lại, ngoài hắn là người sống, thì cũng chỉ còn vị chủ nhân cung điện này, đến một con chim cũng chẳng có.

Hắn tưởng mình sinh ảo giác, đang định tĩnh tâm lại, tiếp tục nghiên cứu, thì cảm giác bất an đó lại càng rõ rệt hơn.

Cứ như tính mạng hắn sắp bị uy hiếp, như sắp chết đến nơi vậy.

Hắn đứng phắt dậy, mặt trầm như nước.

Công lực chạm đến mức như hắn, cảm giác của bản thân sẽ tương đối nhạy cảm, sự bất an và điềm báo này không thể vô duyên vô cớ nảy sinh được, khi cảm giác này nảy sinh thì chỉ có thể do hai tình huống.

Một là có cường nhân đang mai phục bốn phía, chờ thời cơ lấy mạng hắn, hai là vì một vài nguyên nhân khác, dẫn đến sự an toàn bị uy hiếp.

Khả năng thứ nhất không có khả năng xảy ra.

Tuy hắn không biết chủ nhân cung điện đó có tu vi gì, nhưng hắn có thể kết luận đối phương nhất định là một cao thủ. Nếu thật sự có cường nhân mai phục, không thể có chuyện chủ nhân cung điện không phát giác ra.

Hơn nữa, Dương Khai nghĩ chắc cũng chẳng ai đến đây gây hấn với mình, dù sao thì thời gian qua hắn cũng không gây thù chuốc oán với ai, sẽ không có chuyện bị tấn công vô duyên vô cớ.

Người mà hắn kết oán duy nhất là Tuyết Nguyệt, còn nảy sinh cảm giác thân thiết với hắn do tác dụng của Xích linh hồn, nàng bảo vệ hắn còn chẳng kịp, đời nào hạ thủ với hắn.

Nghĩ đến Tuyết Nguyệt, nhớ đến Xích linh hồn, Dương Khai liền biến sắc, chợt nghĩ đến một khả năng.

Không lẽ Tuyết Nguyệt xảy ra chuyện?

Do Xích linh hồn mà tính mạng của hai người đã được nối thành một thể. Nếu mạng sống của Tuyết Nguyệt gặp nguy hiểm, thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới cảm nhận của hắn.

Dương Khai càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, hắn không dám nán lại nữa, lập tức ngự sử Tinh Toa, bay về phía phân hội của Hằng La Thương Hội.

Hắn thầm chửi rủa trong bụng, vốn tưởng bản thân Tuyết Nguyệt công lực không thất, lại có cường nhân Phản Hư Cảnh như Cáp Lực Tạp đồng hành, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nên thời gian qua mới yên tâm đi xử lý chuyện của mình, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này, khiến hắn tức tối cùng cực.

- Đi rồi sao?

Trong cung điện, lão già nhìn theo hướng Dương Khai bỏ đi, chậm rãi lắc đầu, cũng không quan tâm là bao.

Với lão mà nói, sự xuất hiện của Dương Khai chẳng qua chỉ là một hòn đá nhỏ ném vào cuộc sống bình lặng bất biến của lão, sóng gợn không ảnh hưởng chút nào tới lão, Dương Khai đi hay ở, lão cũng không để tâm.

Lão tiếp tục tập trung vào mấy chục lò đan quanh mình, biến ảo pháp quyết thủ ấn, đánh vào từng luồng thánh nguyên, điều khiển sức lửa của từng lò đan.
Advertisement
';
Advertisement