Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong cung điện của Tông Ngạo, ở một sương phòng nào đó, Dương Khai ngồi khoanh chân lại.

Lấy ra đóa Thiên Linh Quỷ lan đó, Dương Khai ăn luôn nó mà không có chút do dự gì.

Cảm giác mát lạnh ở cổ đi từ yết hầu thẳng vào phần bụng, lặng yên vận huyền công hóa giải dược hiệu, rất nhanh chóng, cảm giác mát lạnh ấy kéo dài tới tận trong xương cốt tứ chi, vô số những lỗ chân lông cơ thể giãn da, từng khối máu thịt cũng như có được sự thoái mái dễ chịu đến cực độ, vui mừng khôn xiết.

Vì để có thể luyện thành Ly Hỏa đan có đan vân, để tiếp tục nâng cao cảnh giới tu vi, Dương Khai đã dồn hết sức lực của mình.

Hơn nữa, hắn cũng không coi sự việc lần này là một kiếp nạn, ngược lại, hắn còn cho rằng đó là một cơ duyên.

Hiên nay hắn cô đơn một mình lưu lạc trong Tinh Vực, không có bất kỳ thân bằng hảo hữu, không có bất kỳ sự trợ giúp nào, chỉ có dựa vào thực lực của bản thân mới là cái căn bản của sự tồn tại. Tuyết Nguyệt hôn mê bất tỉnh, vừa lúc là cơ hội cho hắn chuyên tâm tu luyện.

Một chuyện xấu, khi nhìn ở một góc độ khác, thường thường có thể biến thành một chuyện tốt.

Hắn có thể an tâm nhờ vào mấy tháng này để chuyên tâm khổ luyện, để nâng cao công lực của bản thân lên một cấp nữa, cũng có thể nâng cao kỹ thuật luyện đan của chính mình, để nó với tu vi cảnh giới hỗ trợ lẫn nhau, đạt được sự trưởng thành lớn nhất.

Cảm giác mát mẻ khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên, từ trước đến nay chưa có lúc nào mà hắn lại tỉnh táo như lúc này.

Đối với tương lại của mình, hắn đột nhiên có kế hoạch và nhận thức rất tốt, trong nhất thời tâm trạng cũng khấp khởi.

Tiếng hít thở đều đều của Tuyết Nguyệt được truyền đến từ phòng bên, phương pháp mà Tông Ngạo sử dụng trước đây chỉ duy trì cho nàng sống được nửa năm, nếu thời hạn tới mà không có đan dược cứu chữa thì nàng chắc chắn sẽ chết.

Nhưng Dương Khai ban đầu lại không lo lắng như vậy, ngược lại, hiện giờ tâm trạng hắn rất bình tĩnh, thản nhiên.

Dược hiệu của Thiên Linh Quỷ lan liên tục phát huy tác dụng, Cáp Lực Tạp không nói rõ với Dương Khai, một gốc cây thiên địa chí bảo như vậy rốt cuộc nâng cao hiệu quả tu luyện như thế nào, nhưng Dương Khai cũng luôn cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể mình, muốn thăm dò cho tới cùng.

Bỗng nhiên, cảm giác mát mẻ của toàn thân tập hợp lại, đổ dồn về phía lồng ngực, dược lực của Thiên Linh Quỷ lan tụ hợp lại một chỗ trong một thời gian rất ngắn.

Dương Khai ngờ vực, cởi bỏ quần áo ra, lộ ra một thân hình cường tráng, cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của mình.

Một hình ảnh kim long nhanh chóng lướt qua, đó là Long Hoàng truyền thừa.

Họa tiết Kim long không có lúc nào là không chuyển động, như một vật sống bình thường, khi thì chuyển động tới phía trước cơ thể, khi thì tới sau lưng, còn họa tiết Băng hoàng lại luôn cố định ở phía sau lưng, chưa hề nhúc nhích, đó là Phượng Hậu truyền thừa của Tô Nhan, cơ thể của Dương Khai chỉ là chỗ tạm cư của nó. Chỉ đợi sau khi Dương Khai tìm thấy Tô Nhan mới có thể giao cho nàng.

Ngoài ra, trong lồng ngực có một chút hắc khí mơ hồ tụ hợp lại, hắc khí đó cứ âm trầm giống như quỷ mị, vô cùng đen tối, Dương Khai dùng tâm để cảm nhận, lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì không ổn, tĩnh tâm lặng lẽ đợi.

Không bao lâu, hắc khí tụ hợp ở lồng ngực ngày một nhiều, ngày càng nồng nặc hơn, nhưng lại âm ỷ tạo thành một hình vẽ mơ hồ.

Dương Khai nhìn kỹ lại, nhưng không hiểu được.

Đợi thêm ước chừng nửa ngày, cảm giác mát mẻ ở lồng ngực bỗng dưng tiêu tan, cùng với lúc đó, hình vẽ mơ hồ chuyển động ấy nhanh chóng định dạng, trở nên rõ ràng hơn.

Đó là một hình vẽ mặt của một đứa bé, ngũ quan rõ ràng, như thể lồng ngực của Dương Khai có thêm một cái đầu, khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp đảm, vô cùng sợ hãi.

Dương Khai trợn mắt há hốc mồm. Tuyệt đối không bao giờ ngờ khi ăn Thiên Linh Quỷ lan lại có thể thế này.

Đang trong lúc kinh ngạc, chỉ nhìn thấy trong hình vẽ đứa bé ở lồng ngực, vị trí miệng của đứa bé bỗng nhiên mở to ra, như cá kình hút nước, điên cuồng mà hút linh khí trời đất ở xung quanh.

Vù vù vù...

Trong sương phòng, một trận cuồng phong bắt đầu khởi động, năng lượng thiên địa không tưởng được hút vào theo miệng của hình vẽ đứa trẻ con đó, cùng nhập vào trong thân thể của Dương Khai.

Trong phút chốc, Dương Khai liền cảm thấy thể xác và tâm hồn thư thái, thân thể có được một sự tiếp tế rất lớn, kinh mạch bắt đầu chuyển động, tiếp nhận năng lượng thiên địa, dưới tác dụng của công pháp chuyển hóa nó thành cái cốt lõi của một cơ thể cường tráng.

Quả nhiên thần kỳ!

Dương Khai mừng rỡ, nhắm chặt hai mắt, cảm nhân được những lợi ích mà Thiên Linh Quỷ lan mang lại, vui vẻ chịu đựng.

Hôm nay ăn Thiên Linh Quỷ lan, hình vẽ được sinh ra ở lồng ngực tuy chẳng ra sao, nhưng công hiệu của nó lại là rất thực tế.

Cứ như vậy, cho dù Dương Khai không đi tu luyện, dưới tác dụng của Thiên Linh Quỷ lan, tự thân hắn cũng có thể không ngừng hút được linh khí của trời đất, tốc độ và hiệu lực còn cao hơn một bậc so với việc chuyên tâm tu luyện.

Hình vẽ đứa trẻ con cứ cách ba mươi hơi thở lại phun ra nuốt vào một lần, chủ động hút linh khí thiên địa nhập vào cơ thể của Dương Khai, cung cấp cho hắn làm cho hắn trở nên mạnh hơn, mỗi một lượng phun ra nuốt vào đều vô cùng lớn.

Phần lễ vật này của Cáp Lực Tạp, thực sự là trúng ý Dương Khai.

Rất nhiều thời gian của hắn đều dùng để đi đường, trong lúc đi đường, hắn ta có rất ít cơ hội để tu luyện, nếu như Thiên Linh Quỷ lan vẫn cứ phát huy tác dụng, vậy thì công lực thật của hắn không muốn nâng cao lên cũng khó.

Sau này dù là đi đường hay là trong lúc chiến đấu, hắn cũng có thể duy trì được trạng thái tu luyện.

Chỉ tiếc là, dựa vào những gì Cáp Lực Tạp nói, tác dụng của Thiên Linh Quỷ lan sẽ ngày càng nhỏ đi theo thời gian, cao nhất là duy trì được hai đến ba năm sau đó sẽ biến mất.

Hơn nữa thứ này rất khó tìm kiếm, ngẫu nhiên phát hiện ra một hai gốc, đều bị kẻ khác tranh cướp đi. Cáp Lực Tạp năm đó vì tranh đoạt thứ này, mà đánh nhau với người ta sứt đầu mẻ trán.

Hai ba năm, vậy là đủ rồi!

Dùng xong Thiên Linh Quỷ lan, Dương Khai lại rút ra Tuyết Trì Tinh Tủy, từ trong đó lấy ra một chút bỏ vào trong miệng.

Cũng là cảm giác mát mẻ, đưa vào trong miệng ngay lập tức biến đổi, Tuyết Trì Tinh Tủy vốn là sản vật trong Tuyết Trì, bản tính lạnh lẽo.

Dương Khai chấn động, nhưng không lại không tự chủ được sinh ta một cảm giác kỳ ảo khôn lường, dường như linh hồn của bản thân cũng được tinh lọc.

Từng tia sức mạnh kỳ lạ ở trong miệng bỗng bập bềnh lan ra, chảy vào trong bụng, hấp thu cho cơ thể, giống như khói xanh lượn lờ bốc lên, nhanh chóng hội tụ trong thức hải của Dương Khai.

Vốn bởi vì vui mừng quá khích nên thức hải hơi xao động, trong nháy mắt đã trấn tĩnh lại, không thấy một tia gợn sóng.

Thần thức của Dương Khai dường như cũng cũng đạt đến sự thăng ho trong nháy mắt a, tâm trạng vô cùng yên tĩnh.

Dược hiệu của Tinh Toa đã phát huy, Dương Khai đột nhiên cũng có một cảm giác kỳ lạ, dường như bản thân đã đứng ngoài tất cả, lạnh nhạt thờ ơ quan sát tất cả thay đổi của mình.

Từng đoạn ký ức lưu trữ trong thức hải, từng màn cảnh đã trải qua, bay lên trong suy nghĩ.

Hắn ôn lại một lượt hết về những đoạn đường mà trong cuộc đời mình đã từng đi qua, con người và sự việc mà đã trải qua, những chiến đấu thất bại mà mình gặp phải, những chuyện vui buồn từng trải nghiệm.

Hắn đi lại chuyến hành trình cuộc đời hai mươi, ba mươi năm một lần nữa.

Hắn nhìn thấy rất nhiều những chi tiết mà trước kia hắn không chú ý đến, hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, trong những chi tiết tiếc nuối ấy, tâm trạng của hắn bắt đầu có sự thay đổi nhỏ.

Hắn trở nên ngày càng trưởng thành hơn, ngày càng lão luyện hơn.

Cùng với sự thay đổi của tâm trạng, thức hải dường như cũng có sự thay đổi khác lạ, mực nước trong thức hải ngày một tăng cao, là lực lượng thức hải đang có dấu hiệu tăng lên, màu sắc của thức hải trở nên ngày càng sâu và đậm hơn, cường độ thần thức có dấu hiệu trở nên mạnh mẽ hơn.

Trên hòn đảo lục sắc, hào quang lục sắc chiếu sáng thức hải, tỏa ra ánh sáng chói mắt hơn cả ban ngày, đến Phệ Hồn trùng sống trên đảo cũng khoan khoái hơn trước, nuốt lấy nuốt để sức mạnh mà Ôn Thần Liên sinh ra.

Rất nhanh, số lượng của Phệ Hồn trùng đã đạt đến mức tối đa, bọn chúng không hẹn mà đến, phát khởi tấn công về phía đồng loại xung quanh, nuốt cắn thân thể của đồng loại, đào thải những Phệ Hồn trùng nhỏ yếu, Phệ Hồn trùng mạnh trở nên ngày càng mạnh hơn.

Dương Khai như nắm trong lòng bàn tay tất cả những thứ đó, hắn không đi ngăn cản mà bình tĩnh quan sát.

Phệ Hồn trùng trước kia là một chiêu đòn sát thủ của hắn, có thể tạo ra một uy lực nhất định đối với võ giả Nhập Thánh Cảnh, có thể dễ dàng giết chết những võ giả Siêu Phàm Cảnh.

Nhưng sau khi đến Tinh Vực, Phệ Hồn trùng đã không có nhiều chỗ dùng, trong Tinh Vực, võ giả Thánh Cảnh nhiều không kể xiết, võ giả Thánh Vương Cảnh tầng tầng lớp lớp, Phệ Hồn trùng không có bất cứ uy hiếp gì đối với bọn họ.

Dương Khai rất kỳ vọng lũ dị trùng thượng cổ chỉ nuốt sức mạnh thần thức này sẽ thay đổi như thế nào vào lần này, liệu có thể lại một lần nữa có tác dụng hay không.

Hắn thực sự rất cần sức mạnh.

Phệ Hồn trùng chiến đấu điên cuồng kịch liệt, từng con trùng nhỏ xíu bị đồng bọn cắn nuốt, những con còn sống sót luôn là tinh anh, những con trùng đó xem ra có lực uy hiếp vượt xa so với trước kia.

Cuối cùng, cuộc chiến đấu nội bộ trên đảo hòn đảo lục sắc dừng một giai đoạn, số lượng Phệ Hồn trùng giảm mạnh tới một phần vạn!

Chúng nó dường như ngay lập tức đều chìm vào giấc ngủ say, thần niệm quét qua, Dương Khai rõ ràng phát hiện từng con giống như xuân tằm, kết thành hình như cái kén, bao mình ở trong đó, những sinh mệnh nhỏ yếu ở trong kén chui ra ngoài.

Dương Khai không chú ý nữa, thoát thần niệm ra.

Hắn đi tới phía ngoài cung điện, rút Tụ Linh Thất Thái Kỳ ra, dựa theo phương pháp mà phu nhân trung niên dạy mình, truyền sức mạnh vào trong lá cờ, ném bảy lá cờ nhỏ ra bốn phía.

Những lá cờ nho nhỏ bỗng nhiên to ra, hiện lên một một quy luật thần kỳ phân bố ở tứ phía của Dương Khai, bay phấp phới trước gió.

Giữa bảy lá cờ mơ hồ có mối liên hệ không thể quan sát được, mối liên hệ này khiến Tụ Linh Thất Thái Kỳ tụ thành một pháp trận.

Gió thổi cỏ lay, những cây cối phương xa bắt đầu bật gốc, một lượng lớn linh khí thiên địa như bị lôi cuốn theo, ào tới vị trí của những lá cờ bảy màu, trên bầu trời ngay lập tức có sự thay đổi bất ngờ.

Dương Khai đứng yên bất động, lấy ra mấy viên đan dược dùng để tu luyện bỏ vào miệng, trong tay còn nắm một viên thánh tinh thượng hảo.

Trong cung điện, Tông Ngạo đang nỗ lực luyện đan quan sát những thứ bên ngoài, ngừng động tác trên tay, phóng xuất thần niệm, rất nhanh chóng biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

- Không có lẽ trời, không có lẽ trời...

Lão ta không thể nhin nổi bèn lẩm bẩm.

- Tại sao năm đó khi lão phu còn yếu, không ai có thể dành cho ta đãi ngộ tu luyện tốt như vậy, thật là không có lẽ trời gì cả.

Lão thậm chí có chút đỏ mắt.

Thiên Linh Quỷ lan, Tuyết Trì Tinh Tủy, Tụ Linh Thất Thái Kỳ...

Huống chi, trong lãnh địa tròn ba nghìn dặm này, vốn được bố trí rất nhiều trận pháp tụ hợp linh khí thiên địa.

Đủ loại tác dụng tập hợp vào một chỗ, làm cho tốc độ của tên tiểu tử đang tu luyện bên ngoài nâng lên mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Thực sự có thể sánh ngang với tốc độ hấp thụ thiên địa linh khí lúc một cường nhân Phản Hư Cảnh tu luyện.

Cứ phát triển theo xu hướng như vậy, không cần đến vài tháng, hắn ta đã có thể đột phá cảnh giới hiện tại, đạt đến cảnh giới cao hơn.

Nhưng không biết được thân thể tiểu tử đó có thể chịu đựng được không.

Linh khí tụ hợp một cách điên cuồng như vậy, căn bản không phải là một võ giả Nhập Thánh Cảnh có thể chịu đựng được, tốc độ tụ hợp của linh khí càng nhanh mà không kịp thu nạp hết, chỉ có thể tạo gánh nặng vô cùng lớn cho cơ thể, nếu làm không tốt thì có thể khiến kinh mạch nổ tung, thậm chí sẽ tổn hại căn cơ, đến lúc đó thì mất cả chì lẫn chài.
Advertisement
';
Advertisement