Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chính vào lúc mấy tên thị vệ cười hòa nhã cản Dương Khai lại, khiến hắn cũng cảm thông với trách nhiệm của mấy huynh đệ, giọng nói dễ nghe của Tuyết Nguyệt vọng ra từ bên trong.

- Cho hắn vào đi!

Mấy tên thị vệ vừa nghe thì như tỉnh mộng, lần lượt tách ra, trước lúc đi còn không quên quăng cho hắn một ánh mắt khích lệ.

Dương Khai chẳng buồn để ý tới họ, mặt lạnh tanh mở cửa ra, sải bước đi vào.

Gian phòng này không thay đổi gì, vẫn như cũ, Tuyết Nguyệt thì lại ưu sầu hơn nhiều, thậm chí trong mắt nàng còn có nét u oán, nàng cũng không tránh ánh mắt phẫn nộ của Dương Khai, cứ nhìn hắn như thế, miệng mỉm cười:

- Ngồi xuống nói đi.

Thấy nàng như vậy, cả một bụng lửa giận của Dương Khai không có chỗ để phát tiết.

Nữ nhân thật đáng ghét!

Rõ ràng công lực cao hơn hắn một bậc lớn, nếu giao đấu thì hắn chắc chắn không phải đối thủ của nàng, nàng có thể nhào nát hắn tùy ý, thế nhưng lúc này nàng lại mang một biểu cảm dựa dẫm, lại tạo ra cảm giác yếu thế đến vậy.

Cứ như thể nàng chịu nỗi tủi thân ghê gớm lắm...

Dương Khai bưng ấm trà trên bàn tự rót cho mình một chén, khẽ nhấp một ngụm, mở miệng ra, chưa kịp nói gì thì một ngón tay của Tuyết Nguyệt đã đặt lên môi hắn.

Ngón tay lạnh buốt, đầu ngón tay lại có một mùi thơm thoang thoảng.

- Ngươi khoan hẵng nói, ta cho ngươi xem cái này.

Tuyết Nguyệt khẽ hé môi, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy.

- Xem cái gì?

Dương Khai cảnh giác, nhìn nàng từ trên xuống dưới:

- Nếu là cơ thể ngươi thì miễn đi, bộ phận nào trên người ngươi ta cũng ghi nhớ vào óc hết rồi, nhắm mắt cũng nhớ tới được.

- Đúng là mồm chó thì không nhả ra ngà voi được!

Tuyết Nguyệt vừa thẹn vừa giận.

- Ngươi nghĩ ta là loại nữ nhân không tiếc bán thân thể mình để giữ ngươi lại sao?

- Vậy ngươi muốn ta xem cái gì?

Dương Khai vừa nghe thấy không phải, lập tức nhẹ nhõm đi hẳn.

Tuyết Nguyệt lườm hắn một cái, giơ tay đưa một thứ trông như bức văn thư cho hắn.

Dương Khai hồ nghi nhận lấy, vừa uống trà vừa xem.

Một lát sau, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, cười khan hề hề:

- Tuyết Nguyệt, điều kiện này của ngươi hình như tốt quá thì phải? Làm hộ vệ cho ngươi, mỗi năm thưởng mười vạn thánh tinh thượng phẩm, còn có cả một lãnh địa rộng năm trăm dặm?

- Đúng thế, hộ vệ của ta đều có lợi ích như vậy, chỉ là đãi ngộ của mỗi người không giống nhau thôi.

Tuyết Nguyệt ung dung nhấc chén trà của mình lên, khẽ nhấp một ngụm, nhìn có vẻ khí định thần nhàn, nhưng hàng lông mi run rung thì lại bán đứng nỗi căng thẳng trong nội tâm nàng.

Nếu như nói trước khi nàng có cảm giác thân thiết với Dương Khai, thậm chí không ghét hắn đã thân mật với mình là do Xích linh hồn, vậy thì bây giờ nàng không dám khẳng định, cảm giác thân thiết đó cho dù không có Xích linh hồn, cũng đã cắm rễ vào tận sâu trong thần hồn nàng rồi.

Xem thói quen như lẽ dĩ nhiên, muốn thay đổi cũng không dễ.

Huống hồ, thức hải của nàng cũng đã bị hắn xâm nhập, tất cả mọi bí mật đã bị bại lộ, còn xấu hổ hơn cả việc đứng trần truồng trước mặt hắn, mặc cho hắn nhìn ngắm.

Tuyết Nguyệt thật sự hy vọng Dương Khai có thể ở lại, cho dù nàng biết Dương Khai chỉ nôn nóng rời khỏi đây.

Nàng vừa giả vờ thưởng trà, vừa lén quan sát phản ứng của Dương Khai, muốn xem xem hắn có động lòng hay không.

Nàng phải thất vọng, hình như Dương Khai không hề có dấu hiệu động lòng, chỉ tấm tắc bình luận từng điều khoản trong bức văn thư đó.

- Ta có hai mươi mỹ tỳ?

Dương Khai ngước lên nhìn Tuyết Nguyệt một cái.

- Ta không phải hộ vệ sao? Còn có thể sở hữu mỹ tỳ?

- Có gì lạ đâu? Hộ vệ của người bình thường tất là hạ nhân, không có tư cách sở hữu nô tỳ, nhưng hộ vệ của Tuyết Nguyệt ta thì không có tư cách ư?

Tuyết Nguyệt cười nhạt. Nàng đã nhìn ra một sự say mê trong mắt Dương Khai, vội vàng thêm mắm thêm muối:

- Ta có thể làm chủ, chọn cho ngươi nữ tử xuất sắc nhất. Có thể ngươi không biết, Hằng La Thương Hội ta cũng kinh doanh nô lệ, rất nhiều thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn nhỏ bị phá sản hoặc diệt môn cũng là vật treo giá ở thương hội ta. Họ đều được giáo dục, tư chất và sức mạnh cũng không kém. Theo ta được biết, người mạnh nhất đã là Thánh Vương Cảnh, ngươi muốn khuê các đại gia thì có khuê các đại gia, muốn ngọc bích tiểu gia thì có ngọc bích tiểu gia!

Vừa thêm mắm thêm muối, miêu tả đủ điều tốt đẹp cho Dương Khai, vừa thầm mắng lưu manh háo sắc, nàng đưa ra nhiều điều kiện hậu đãi như vậy mà hắn đều thờ ơ, thế mà lại nổi hứng với điều kiện này, Tuyết Nguyệt hận không thể vươn hai tay bóp chết hắn.

Có điều, nam nhân mà...

Tuyết Nguyệt thở dài chán nản trong nội tâm.

- Cái này được, cái này được!

Dương Khai gật đầu mạnh, hắn đã trông mong mấy cái gọi là mỹ tỳ đó từ lâu rồi. Năm đó lúc còn ở Thông Huyền đại lục, người quen quá nhiều, không tiện làm càn, nay đã đặt chân tới Tinh Vực xa xôi, hắn muốn làm gì đều không thành vấn đề.

Hơn nữa, từ sau khi thành chuyện tốt với tiểu sư tỷ, Dương Khai phát hiện mình có hơi phóng túng với chuyện nam nữ, cũng không bài xích chuyện chơi đùa ám muội với những nữ tử lạ mặt.

Lần trước ở hành cung của Thần Đồ, hắn đã phóng túng một hồi, đến nay vẫn còn dư vị.

- Ngươi cũng thấy được hả?

Tuyết Nguyệt vẫn cười điềm nhiên, nhưng thầm nghiến răng, dịu dàng nói:

- Thấy được thì ấn một cái dấu tay đi, ấn một cái thì ngươi sẽ là người của Tuyết Nguyệt ta, từ nay về sau được ta che chở. Nếu bị ai ức hiếp, thì nói tên ta ra, đảm bảo ngươi sẽ được hoành tẩu trong Tinh Vực.

- Ta đâu phải con cua.

Dương Khai cười ha hả, tả bức văn thư đó xuống bàn.

Tuyết Nguyệt nhìn thẳng vào hắn, mắt không chớp lấy một cái.

Dương Khai thở dài, không muốn nhìn đối mắt với nàng lắm, bảo:

- Hà tất phải thế? Ngươi cũng biết ta rốt cuộc muốn cái gì, ngươi lấy ra một tờ giấy bán thân là có ý gì?

- Ai nói là giấy bán thân?

Lông mày Tuyết Nguyệt như dựng đứng.

- Phía trên chẳng viết rõ đấy rồi còn gì, giao ước năm năm một lần, năm năm sau, nếu ngươi không hài lòng thì có thể thương lượng lại, ta chỉ muốn ngươi có thêm thời gian để suy nghĩ thôi.

- Ta ký rồi thì cả đời đừng hòng đi đâu. Tuyết Nguyệt, chúng ta giải trừ Xích linh hồn đi, từ nay về sau ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, nước sông không phạm nước giếng.

Dương Khai nhấn mạnh.

Tuyết Nguyệt vừa nghe những lời nhẫn tâm này, lập tức mắt ươn ướt, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt rơi xuống, hơi ngẩng cổ lên,

Thần kỳ vô cùng, giọt nước mắt đó nhanh chóng tan biến, như thể đã quay về với tuyến lệ của nàng.

Nàng nghiến răng nói:

- Ta mặc kệ, ngươi sờ cũng sờ rồi, nhìn cũng nhìn rồi, còn xâm nhập vào trong thức hải của ta, nhòm ngó mọi bí mật của ta, ngươi phải ký giao ước với ta, bằng không thì ta chịu thiệt quá!

- Bí mật của ngươi cũng chỉ có hai điều thôi, yên tâm, ta sẽ giữ bí mật, không tiết lộ ra ngoài, ta không lấy cái mạng nhỏ này của mình ra nói đùa đâu, ta cũng biết rõ ngươi có sức mạnh lớn tới đâu.

Dương Khai thành khẩn.

Tuyết Nguyệt thì lại bi phẫn:

- Quả nhiên đến bí mật đó ngươi cũng biết rồi.

Dương Khai gãi má, nói như vô tội:

- Ta cũng đâu muốn biết, ai mà ngờ ngoài chuyện ngươi thân là nữ nhi, còn ẩn giấu một bí mật tày trời như vậy! Chẳng trách Ngải Âu hội trưởng lại nuôi dưỡng ngươi như nam nhân, ông ấy cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, đừng trách ông ấy!

- Tốt cho ta?

Trong mắt Tuyết Nguyệt bỗng tỏa hàn quang, lạnh lùng nói:

- Đã mười mấu năm ta không được gặp mẹ mình rồi, bọn họ nói là để giữ bí mật này, cha ta đã giết sạch tất cả những ai biết chuyện, bao gồm cả mẹ ta, ngươi nói đấy là vì tốt cho ta?

Dương Khai không biết nên nói gì.

Lời Tuyết Nguyệt nói, hắn cũng đã thấy trong thức hải của nàng. Đây là chuyện nhà của ngươi ta, thực sự không tiện bình luận, hơn nữa rốt cuộc mẹ Tuyết Nguyệt chết hay chưa thì cũng không ai nói rõ được, Tuyết Nguyệt cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi.

- Ta là Long Tủy Phượng Thể thì sao? Chẳng lẽ mỗi người trên đời này đều có thể nhìn thấu thể chất của ta, cướp ta về nhà chắc?

Tuyết Nguyệt kêu gào, phẫn nộ vô cùng, ngực nhấp nhô lên xuống, tạo nên đường cong đoạt phát câu hồn.

- Ngươi nhỏ giọng thôi!

Dương Khai thất kinh.

- Ngươi có còn muốn sống nữa không hả, chuyện này mà cũng kêu la vậy?

Thấy Dương Khai căng thẳng như vậy, Tuyết Nguyệt không khỏi có chút vừa ý, cơn phẫn nộ vừa rồi liền ném lên tận mây xanh, nàng nhìn hắn cười tít mắt:

- Đúng rồi, ngươi cũng biết bí mật này, tại sao ngươi không hề động tâm? Hẳn ngươi cũng biết Long Tủy Phượng Thể có thể mang đến ích lợi thế nào cho ngươi mà.

- Dĩ nhiên là ta biết.

Dương Khai liếc nàng một cái.

- Theo lời mà cái người trong trí nhớ ta nói, bất cứ nam nhân nào đoạt được nguyên âm của ngươi, sẽ có được ích lợi không tưởng. Trò buôn bán Nguyệt nô của thương hội các ngươi bắt nguồn từ chuyện thể chất của ngươi đúng không?

Tuyết Nguyệt khẽ gật đầu:

- Phải! Ngươi có thể nói ta chính là Nguyệt nô xuất sắc nhất trong thương hội, chỉ là không ai hay biết thôi. Lúc ta hôn mê bất tỉnh, rõ ràng ngươi đã có cơ hội lớn, ta không tin ngươi lại không động lòng! Ngươi còn chẳng thánh thiện tới mức đó.

Trông nàng như đã sớm nhìn thấu tâm can của hắn.

- Phải, ta động lòng, ta động lòng chết đi được!

Dương Khai gật đầu.

- Khi ta biết được bí mật này, ta chỉ muốn cởi quăng hết quần áo của ngươi, rồi chiếm lấy ngươi.

- Vậy tại sao ngươi không làm?

Tuyết Nguyệt nổi hứng.

- Ngươi cũng biết, cho dù ngươi có làm, ta cũng sẽ không trách ngươi, cùng lắm là đánh ngươi một trận thôi.

Nàng nói nhẹ như lông hồng, như thể không nói đến chuyện trinh tiết của mình, mà đang nói đến một nữ tử không quen biết.

Dương Khai đau đầu vô cùng, nghĩ một chốc rồi nói:

- Ta là một nam nhân có nguyên tắc!

Tuyết Nguyệt bĩu môi, rõ ràng không tin, nghĩ là Dương Khai bịa đặt lung tung.

- Theo lời của lão già điều tra ra thể chất của ngươi, công lực ngươi càng cao, lợi ích cho việc đoạt chiếm được ngươi càng lớn. Hiện giờ ngươi là Thánh Vương tam tầng cảnh, nếu ta ra tay, có lẽ ta sẽ thăng thẳng lên Thánh Vương nhất tầng cảnh!

Dương Khai thản nhiên nói.

- Nhưng thế thì sao? Ta không cần nhờ cậy thân thể của ngươi, cũng chẳng mất bao lâu nữa là có thể chạm tới cảnh giới đó, ngươi có tin ta sẽ làm được chỉ trong vòng ba năm không?

Tuyết Nguyệt kinh ngạc nhìn Dương Khai, nghe lời nói hùng hồn của hắn mà mắt đầy mê li, gật đầu lia lịa, thuận miệng hỏi một câu:

- Nếu ta không phải là Thánh Vương Cảnh, mà là Hư Vương Cảnh thì sao?

Dương Khai nhìn nàng từ trên xuống dưới, chẳng nghĩ ngợi gì liền nói:

- Vậy thì giờ ngươi đã là ngươi của ta rồi.

Nét mê li trong mắt Tuyết Nguyệt lập tức biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ vô tận, nói một cách khó hiểu:

- Nói đến cùng thì vẫn là do lợi ích chưa đủ lớn! Ngươi chê lợi ích quá nhỏ.

- Phải!

Dương Khai thản nhiên thừa nhận.

- Cái nguyên tắc mà vừa rồi ngươi còn luôn mồm nói tới đâu?

Nét khinh bỉ trong mắt Tuyết Nguyệt càng đậm.

- Thứ đó bao nhiêu tiền một cân vậy?

Dương Khai coi nhẹ.
Advertisement
';
Advertisement