Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ánh mắt Dương Khai lưu chuyển qua lại giữa Quỷ Triệt và Địch Cơ, một lúc lâu sau mới chỉ Quỷ Triệt:

- Ta đi cùng các ngươi vậy.

Quỷ Triệt gật đầu hài lòng.

Địch Cơ tỏ ra chưng hửng, tuy có một tên sai vặt dò được cũng được, nhưng Dương Khai quá yếu, y còn chẳng để mắt tới, tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh thì chỉ cần gặp chút nguy hiểm ra trò là mất mạng, dùng hắn có thể làm gì được.

Điều duy nhất mà Địch Cơ cảm thấy đáng tiếc là thánh tính trong nhẫn không gian của Dương Khai, có điều nơi này thiên địa linh khí dày đặc, có cần thánh tinh hay không cũng chẳng vấn đề gì. Y hừ một tiếng, nói một cách quái gở:

- Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất khó coi đấy, chớ trách lão tử không nhắc nhở ngươi.

- Đi theo ngươi thì chỉ chết nhanh hơn thôi.

Dương Khai phản bác không nể mặt.

Hai phe này, hắn không sợ phe nào, đánh không lại thì chẳng lẽ không trốn được? Quỷ Triệt Thánh Vương tam tầng cảnh muốn bắt hắn thật sự như nằm mơ giữa ban ngày. Sở dĩ Dương Khai thỏa hiệp, cũng là vì muốn khám phá nơi này thông qua bọn họ.

Họ đều đang tìm nơi này, rõ ràng có hiểu biết về nó.

- Ta chờ nhặt xác ngươi!

Địch Cơ chỉ tay về phía Dương Khai, rồi lại vung tay lên, quát:

- Chúng ta đi!

Nói rồi liền dẫn những người bên cạnh bay về một hướng, người đi cùng y không nhiều, rõ ràng không muốn khai biến với phe Quỷ Triệt nữa.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Quỷ Triệt cũng không định ngăn cản, mỉm cười nói một tiếng, đi về một hướng khác. Ba người còn lại theo sát phía sau, Dương Khai cũng đuổi theo họ, đi sau cùng.

Suốt dọc đường không một lời nói, phía Quỷ Triệt hình như cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện, trận đại chiến trước đó khiến phe họ tử thương vô số, mọi người còn đang chìm trong bi thương vì mất đi thân bằng hảo hữu, tất chẳng buồn để ý để nhân vật nhỏ từ ngoài tới như Dương Khai.

Dương Khai cũng bằng lòng như thế, hắn cứ theo sau họ, lặng lẽ quan sát bốn phía.

Trong bốn người, ngoại trừ Quỷ Triệt là Thánh Vương tam tầng cảnh ra, còn có một nam tử mặt đầy sẹo dữ tợn cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh, Quỷ Triệt gọi y là Cam Cơ.

Còn có một nử tử ăn vận như thiếu phụ, có đôi mắt hoa đào, long lanh mơ màng. Tên cuối cùng là một thanh niên người cao gầy, trông cũng tầm tuổi Dương Khai. Hai người này đều là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, Dương Khai tạm thời không biết danh tính của họ.

Đội hình như vậy, nếu đánh chính diện thì Dương Khai chắc chắn không có cửa thắng, nhưng muốn chạy trốn thì Dương Khai lại nắm chắc được mười phần. Hắn nhìn rất cẩn thận, tên thanh niên người dài như cây sậy đó chính là kẻ lùng sục khắp chốn trên thiên thạch trước đó, pháp trận không gian hẳn cũng do chính hắn tìm ra.

Suốt đường đi, tên này thường hay lấy ra một tấm da thú có vẻ cổ xưa, trên tấm da thú đó có khắc rất nhiều hình vẽ và đường nét khó hiểu, hẳn là một tấm bản đồ.

Mọi người tiến về trước theo sự chỉ dẫn của tên thanh niên này.

Đại lục này linh khí dồi dào, vật tư ắt cũng rất phong phú, dược liệu trên trăm nghìn tuổi có ở khắp nơi. Dương Khai nhìn mà mê sướng, thỏa thích hái.

Quỷ Triệt cũng không ngăn cản, mà còn cùng mấy người kia hái dược liệu, bỏ vào nhẫn không gian của mình.

Dương Khai chỉ điểm sơ sơ cho họ vài câu, nói cho họ biết dược liệu nào thì nên hái bằng cách nào mới có thể giữ địch cơ dược hiệu hoàn chỉnh nhất, lập tức khiến bốn người này nhìn hắn với ánh mắt khác.

- Ngươi là luyện đan sư?

Nữ tử ăn vận như thiếu phụ nọ không kìm được lên tiếng hỏi.

- Phải.

Dương Khai gật đầu.

Luyện đan sư số lượng rất ít, cũng hiếm gặp. Thông thường mà nói, luyện đan sư đều chủ tu luyện đan, tu vi và cảnh giới chỉ là thứ yếu, lực chiến đấu cũng rất thấp. Nghe Dương Khai nói vậy, bốn người đều thả lỏng cảnh giác với hắn rõ ràng.

- Ngươi có thể luyện chế được đan dược cấp bậc nào?

Thiếu phụ càng thêm tò mò.

- Chắc là Thánh cấp thượng phẩm.

- Cũng không tệ.

Quỷ Triệt cười híp mắt, chen lời.

- Tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, có thể luyện chế đan dược Thánh cấp thượng phẩm, xem bộ chỉ vài năm nữa là ngươi có thể luyện được đan dược Thánh Vương Cảnh thôi. Luyện đan sư như vậy sẽ được rất nhiều thế lực tranh giành, tiểu tử cố gắng lên.

Dương Khai gật đầu cười ha hả.

- Ta lấy làm lạ, tại sao cơ thể ngươi cứ luôn hấp thụ thiên địa linh khí? Hơn nữa tốc độ rất nhanh, ngươi đã uống đan dược gì?

Võ giả tên Cam Cơ hồ nghi nhìn Dương Khai, vẻ mặt khó hiểu.

Không chỉ có y, mấy người khác cũng vậy. Dị trạng của Dương Khai rất rõ ràng, hắn không hề có dấu hiệu vận công pháp tu luyện, nhưng thiên địa linh khí xung quanh vẫn không ngừng ùa vào cơ thể hắn, giúp hắn tăng cường tu vi.

Điều này khiến họ rất hiếu kỳ, cũng động tâm vô cùng, dĩ nhiên là muốn thăm dò nguyên nhân.

- Không uống đan dược nào cả, là nhờ cái này.

Dương Khai chủ động kéo áo ra, để lộ lồng ngực, bốn cặp mắt nhìn vào, chỉ thấy ở đó có một hình vẻ như đứa quỷ con, miệng nó mở rồi ngậm, phun ra nuốt vào, một lượng lớn thiên địa linh khí bị hút vào trong.

- Đây là cái gì?

Thiếu phụ đó không kìm được đưa tay ra sờ thử, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường.

- Thiên Linh Quỷ lan?

Quỷ Triệt khẽ biến sắc, quát một tiếng, y nhìn ra ngay nó là gì.

- Thiên Linh Quỷ lan?

Ba người kia cũng đồng loạt kêu lên kinh ngạc. Tên thanh niên cao gây hai mắt nảy lửa, mặt kích động:

- Dị bảo hỗ trợ tu luyện? Hắn đã ăn Thiên Linh Quỷ lan?

- Ừ.

Dương Khai thản nhiên gật đầu.

- Ngươi có được thứ này từ đâu?

Quỷ Triệt vội vàng hỏi.

- Có còn nữa không?

Thiên Linh Quỷ lan cực kỳ hiếm, đến y cũng không khỏi sinh lòng ham muốn, có thứ này, y sẽ có thể tiết kiệm được đến mấy năm tu luyện, khiến việc tu luyện đạt được hiệu quả lớn mà không nhọc công.

- Hết rồi, cái này là do một vị tiền bối tặng cho ta.

Dương Khai vừa nói vừa chỉnh trang lại y phục, hắn không hề sợ bại lộ chuyện về Thiên Linh Quỷ lan, vì thứ dị bảo này ăn vào coi như mất, người khác có muốn moi thịt hắn ra cũng không thể tái sử dụng.

Quả nhiên, vừa nghe Dương Khai trả lời như vậy, cả bốn người đều tỏ ra tiếc hùi hụi.

Một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh lại được dùng dị bảo như vậy để hỗ trợ tu luyện, hơn nữa còn không bế quan cho đàng hoàng, lại chạy lung tung khắp nơi, thật sự quá lãng phí. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ tìm một nơi linh khí dồi dào, không bế quan đến khi dược hiệu của Thiên Linh Quỷ lan biến mất, tuyệt đối không ra ngoài.

Lập tức, ánh mắt bốn người này nhìn Dương Khai vừa u oán vừa phẫn nộ, Quỷ Triệt còn tức tới người run bần bật, hình như hận không thể giết chết Dương Khai để giải cơn căm tức.

- Nơi này vật tư phong phú vậy, nói không chừng có thể tìm được một hai cây Thiên Linh Quỷ lan cũng nên.

Dương Khai thuận miệng nói.

Thiếu phụ nọ lườm hắn một cái:

- Môi trường sinh trưởng của Thiên Linh Quỷ lan yêu cầu cực kỳ hà khắc, làm gì dễ tìm vậy được? E là nơi này không có đâu.

- Không lôi thôi nữa, tiểu tử đi trước dẫn đường, nếu có nguy hiểm nào không địch lại được thì mau quay lại.

Cam Cơ bất mãn Dương Khai chà đạp dược hiệu của Thiên Linh Quỷ lan một cách rõ ràng, chỉ phía trước quát tháo.

Dương Khai gật đầu thản nhiên, đi lên phía trước.

Nơi này không giống đại lục lơ lửng cho lắm, tuy đều có linh khí dồi dào, vật tư phong phú, nhưng rõ ràng có dấu vết yêu thú tồn tại, hơn nữa lũ yêu thú này đều là yêu thú bậc cao, cấp bảy, cấp tám nhiều không đếm xuể, thi thoảng xuất hiện vài con cấp sáu, thì cũng đi thành đàn, khí thế hung hãn.

Đám người Quỷ Triệt rõ ràng cũng không rõ lắm về nơi này, tuy có tấm da thú trên tay tên thanh niên nọ chỉ dẫn, nhưng hình vẽ trên đó lung tung lộn xộn, chẳng ai nhìn được thấu triệt, chỉ có thể mò đá qua sông.

Dương Khai đi trước dò đường, cũng chẳng gặp nguy hiểm nào quá lớn, yêu thú cấp sáu lạc đàn hắn có thể giết chết dễ dàng, một khi phát hiện ra dấu vết của yêu thú cấp bảy, tám, hắn liền quay lại thông báo với bọn Quỷ Triệt, để họ ra tay đối phó.

Hành động cẩn thận từng li từng tí như vậy khiến cả bốn người đều tỏ ra khinh miệt, cho rằng tiểu tử này là hạng ham sống sợ chết, vô năng.

Dương Khai luôn che giấu sức mạnh của mình, chỉ phát huy khả năng của một Nhập Thánh tam tầng cảnh bình thường nên có, lúc đấu với lũ yêu thú, hắn cũng ở một bên hiệp trợ.

Đám người Quỷ Triệt quan sát nhiều ngày, cũng không phát hiện ra bất cứ điểm khả nghi nào, dần dần cũng bớt cảnh giác hắn hơn.

Một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, quả thật không có tư cách để họ chú ý, lúc Quỷ Triệt đưa lời mời với Dương Khai, đã nói rõ cần hắn dò đường, cũng coi như là quang minh lỗi lạc.

Có điều rõ ràng y đã đánh giá cao mức độ nguy hiểm của nơi này, ở đây ngoài yêu thú ra thì chẳng còn những nguy hiểm nào khác.

Thời gian trôi qua, Dương Khai thu hoạch được rất nhiều, ngoài dược liệu hái được ở khắp nơi, thì còn có răng, móng, da lông và nội đan của đám yêu thú nữa.

Quỷ Triệt cũng không làm quá gắt, mỗi lần giết chết một con yêu thú, đều chia chác dựa theo công lao của từng người, phần coh Dương Khai dĩ nhiên là ít nhất, và cũng ít giá trị nhất.

Dương Khai không hề có một câu oán thán.

Hắn từ từ cũng quen dần với nhóm người này hơn, dù biết họ không có thiện chí gì với mình, nhưng chẳng ai nói toạc ra.

Hình như họ không đến từ cùng một thế lực, tuy đều nghe lời Quỷ Triệt, nhưng có thể thấy rõ, Quỷ Triệt, Cam Cơ đều khác phe, thiếu phụ và tên thanh niên cao gầy nọ cùng một phe, họ còn hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong lúc chiến đấu.

Dương Khai không hiểu lắm, người như bọn họ sao lại đi cùng nhau, và đến nơi này để tìm cái gì.

Từ đầu tới giờ hắn không hỏi, chính là vì sợ họ sinh nghi.

Sau một trận đại chiến nhìn tưởng như đồng tâm hiệp lực khác, Quỷ Triệt đang chia chiến lợi phẩm, nội đan của yêu thú bậc tám y quẳng cho Cam Cơ, máu của yêu thú thì hứng lấy vài hũ rồi chia cho mỗi người một hũ, răng, móng, da, lông của yêu thú đều không bỏ qua, cắt hết rồi cho vào trong túi của mình.

Dương Khai cầm một hũ máu tươi, thản nhiên cho vào trong nhẫn không gian.

Máu của yêu thú cũng rất hữu dụng, có thể dùng luyện đan, bố trí trận pháp, thậm chí có lúc luyện khí cũng cần đến.

Sau trận đại chiến tất nhiên là nghỉ ngơi, bốn người này trước đó đã lấy đi rất nhiều thánh tinh của Dương Khai, không chút khách khí, mỗi người phân nhau đến hai ba trăm viên, hiện giờ ai nấy cũng đều cầm thánh tinh vận công pháp hồi phục.

Dương Khai hồi phục nhanh nhất, chỉ một chốc đã xong.

Một canh giờ sau, thiếu phụ nọ mở mắt ra, cất thánh tinh vẫn chưa dùng hết vào trong nhẫn không gian của mình, đi đến bên bờ một cái hồ nhỏ, vốc nước lên rửa mặt.

Dương Khai nhìn thử, phát hiện ba người kia vẫn còn đang tĩnh tọa, bèn đi tới bờ hồ, ngồi xuống cạnh thiếu phụ đó, vốc một ngụm nước cho vào miệng

Advertisement
';
Advertisement