Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

U Ám Tinh và những ngôi sao tu luyện khác có điểm bất đồng rất lớn, đó chính là trọng lực khổng lồ.

Lúc trước Dương Khai đã phát hiện ra rồi, thể tích càng lớn, trọng lực càng lớn, hình như giữa hai yếu tố có một mối liên hệ tỉ lệ thuận, và trọng lực của U Ám Tinh mạnh một cách rõ ràng, các ngôi sao tu luyện khác căn bản không so sánh được.

Tu luyện trong môi trường này chắc chắn có thể đạt được lợi ích lớn hơn những nơi khác.

Hơn nữa, thiên địa linh khí ở đây cũng không loãng như tưởng tượng, so với Vũ Bộc Tinh, Thủy Nguyệt Tinh thì quả thực kém hơn một chút, nhưng Dương Khai đến từ Thông Huyền đại lục, nơi này nếu so với Thông Huyền đại lục thì chẳng khác thiên đường nhân gian.

Hắn rất hài lòng với nơi này.

Phiêu bạt mấy năm trong Tinh Vực, hắn nghĩ mình cũng nên tìm một nơi để tạm thời ổn định, tu luyện một phen, chỉ có công lực đủ mạnh, mới có thể có sức mạnh thực chất để làm việc mình muốn.

Tinh Vực mênh mông, hắn muốn tìm Tô Nhan không khác gì mò kim đáy bể.

Nhưng hắn đã nhìn thấy một phương phá khả thi từ con đường trước đây của mình.

Đó chính là đánh bóng tên tuổi của mình, khiến người trong cả Tinh Vực đều biết đến sự tồn tại của mình, có như vậy, cho dù Tô Nhan đang ở đâu cũng sẽ chủ động đến tìm, không cần hắn phải chạy đông chạy tây, khổ cực tìm kiếm nữa.

Ban đầu ở Thông Huyền đại lục, Hồ gia tỷ muội – Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nhờ nghe danh hắn mới tìm đến Cửu Thiên Thánh Địa cầu cứu.

Quá trình này có thể sẽ rất dài, nhưng so với việc chạy tán loạn như ruồi không đầu thì tính khả thi cao hơn rất nhiều, Dương Khai chuẩn bị tốn mười mấy năm thậm chí mấy chục, trăm năm để đạt thành nguyện vọng này.

Hắn không quan tâm thời gian, vì cho dù thời gian có dài đến đâu, cũng không xóa nhòa được tình cảm giữa hắn và Tô Nhan.

Tiểu sư tỷ cũng vậy, đợi sau khi hắn đủ mạnh, là có thể trở về Thông Huyền đại lục, đưa nàng đến Tinh Vực.

Và U Ám Tinh chính là nơi hắn quyết định dừng chân.

Dạo quanh một vòng trong trang viên của Hải Khắc gia tộc, vô vị chán chường, đang nghĩ có nên tới Thiên Vận Thành một chuyến xem thử không thì trong trang viên đột nhiên nổi lên một dải sáng Tinh Toa, nhanh chóng bay ra ngoài.

Dương Khai thấy rõ bóng dáng Vũ Y đứng trên Tinh Toa.

Nghĩ một lúc, hắn bèn ngự sử Tinh Toa đi theo, bám cách Vũ Y mấy dặm.

Vũ Y cũng không biết đã gặp chuyện gì, có vẻ rất uất ức. Suốt dọc đường bay theo, Dương Khai còn có thể nghe thấy tiếng khóc rưng rức, nàng bay như không có mục đích, một lát sau đáp xuống một ngọn núi hoang, ngồi một mình trên đỉnh núi, hai tay ôm đầu gốc, vùi đầu vào đó.

Dương Khai đáp xuống cạnh nàng, cũng không biết nên an ủi thế nào, cứ đứng ở đó, chờ nàng bình tĩnh lại.

Vai Vũ Y khẽ run, như nhận ra có người đến gần, nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là Dương Khai thì không để ý gì nữa, nàng khóc to hơn.

Dương Khai cảm thấy rất phiền hà.

Mãi lâu sau, tiếng khóc của nàng mới dần ngưng, đưa hai tay lau khóe mắt, nàng liếc xéo Dương Khai:

- Không được nói với người khác!

Dương Khai khẽ gật đầu.

- Quá uất ức.

Vũ Y nghẹn ngào nói.

- Bao nhiêu người bỏ mạng mới mang về được số khoáng thạch đó, chỉ một câu nói của mấy người trong gia tộc đã dâng hết cho tên khốn kiếp Tạ Hoằng Văn, đến chút ban thưởng để gọi là cũng không có!

- Gia tộc nhỏ có nỗi bi ai của gia tộc nhỏ, chuyện này đâu phải là một hai lần?

- Tại sao những kẻ mạnh đều thích ức hiếp kẻ yếu? Trên đời này không có công bằng công đạo hay sao? Nếu ta đứng ở địa vị cao, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy.

Vũ Y bất bình hét lên, như đang phát tiết lửa giận trong lòng.

- Họ không biết làm vậy sẽ khiến lòng người nguội lạnh sao? Một khi lòng người không còn nữa, thì gia tộc cũng mất, sao họ lại thiển cận như thế? Bắt buộc phải khúm núm nịnh bợ để kéo chút hơi tàn?

- Đợi đến khi cô thật sự đứng trên vị trí đó, có lẽ sẽ cảm nhận được sự bất lực đó.

- Ngươi đứng về phía nào vậy?

Vũ Y trừng mắt oán hận nhìn Dương Khai, tức tối vì hắn không nói đỡ cho mình.

Dương Khai vội giơ tay:

- Được được được, cô nói, ta im miệng, chỉ nghe thôi.

Vũ Y như được khích lệ, môi mấp máy, nói thao thao bất tuyệt, trút mọi uất ức và bất công phải chịu đựng mấy năm qua ra hết, nàng cũng mặc kệ Dương Khai có muốn nghe hay không, sự nhu nhược của gia tộc khiến nàng đau buồn, thế lực của Ảnh Nguyệt Điện khiến nàng bất lực, sự yếu kém của bản thân khiến nàng bi ai, dường như nàng đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực và giày vò.

Nói liên miên cả nửa ngày, tâm trạng của Vũ Y cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, chỉ có đôi mắt là sưng như quả đào.

Nàng chuyển đề tài, tự nhiên hỏi Dương Khai:

- Thanh trường mâu vàng đó có phải của ngươi không?

Dương Khai lắc đầu quyết đoán.

Nữ nhân này quả nhiên vẫn còn chút hoài nghi, dù gì thì nàng cũng rất hiểu đám thủ hạ của mình, chỉ có một người không hiểu chính là tên Dương Khai nhặt được giữa đường.

- Thật sự không phải là ngươi?

Vũ Y có vẻ không tin lắm.

- Sao ta cứ có cảm giác ngươi không yếu như bề ngoài?

Không thể không nói, trực giác của nữ nhân đúng là đáng sợ. Dương Khai cười bảo:

- Một Nhập Thánh tam tầng cảnh như ta, cho dù có bản lĩnh ẩn giấu, thì có thể mạnh được đến đâu?

Vũ Y ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu:

- Ta không rõ, ta cứ cảm thấy con người ngươi không dễ dây vào, nếu ta đánh với ngươi, người thua có thể là ta, đấy là một cảm giác, cảm giác ta rất tin vào chính mình.

- Cô quá coi trọng ta rồi.

Dương Khai quyết phủ nhận, lại đổi đề tài.

- Đúng rồi, ta phải nói lời từ biệt với cô.

- Từ biệt?

Vũ Y ngạc nhiên.

- Ngươi muốn đi đâu? Ở U Ám Tinh có người quen không?

- Không có, nhưng cô đừng lôi kéo ta, ta sẽ không gia tộc gia tộc các cô đâu.

Vũ Y cười cười:

- Gia tộc nhỏ như bọn ta thiết nghĩ ngươi sẽ không để mắt, tuy tu vi ngươi không cao, nhưng dù sao cũng đến từ bên ngoài, đã gặp nhiều sóng to gió lớn. Ừm, thế này đi, ngươi cũng đừng từ biệt với ta nữa, ta không lôi kéo ngươi là được, nhưng giữa hai chúng ta vẫn còn ước định, ngươi chớ có quên đó.

- Dĩ nhiên là ta không quên.

- Vậy thì đừng đi nữa.

Vũ Y chậm rãi đứng dậy, duỗi lưng một cách khoa trương, miệng kêu tiếng lẩm bẩm như mèo kêu, thân hình chuẩn mực phôi bày cả ra, nàng không quan tâm ánh mắt lạ thường của Dương Khai, dậm chân nói:

- Ngọn núi hoang này tặng cho ngươi nhé?

- Tặng cho ta?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Ngọn núi Long Huyệt sơn này là sản nghiệp đứng tên ta, có phạm vi nghìn dặm, tuy không có thiên tài địa bảo gì, cũng chẳng có khoáng thạch quý hiếm, nhưng thiên địa linh khí nơi này lại không thua nơi nào khác. Ta thường đến đây bế quan tu luyện, phong cảnh cũng được, bọn Dư Phong cũng hay đến đây. Dù gì thì ngươi cũng đâu có nơi nào để đi, cứ ở lại đây đi, chỉ cần ngươi đồng ý, từ nay về sau, nơi này chính là địa bàn của ngươi đó.

Dương Khai nhíu mày nhìn nàng, phát hiện hình như nàng không nói đùa, kin ngạc nói:

- Một nơi lớn như vậy nói tặng là tặng?

Vũ Y bật cười:

- Ngươi thì biết gì chứ, ở U Ám Tinh, địa bàn như vậy căn bản không đáng tiền. U Ám Tinh quá lớn, cho dù Hải Khắc gia tộc bọn ta chỉ là một gia tộc nhỏ, cũng có lạnh địa rộng vạn dặm, chỉ một ngọn núi thì có là gì? Ngươi chưa thấy chuyện như vậy ở các ngôi sao tu luyện khác đúng không?

Dương Khai gật đầu, thế mới biết mảnh đất như thế này ở U Ám Tinh căn bản không đáng tiền.

- Cô cố sức giữ ta lại làm gì? Đừng nói là thích ta rồi đấy chứ?

Dương Khai lập tức cảnh giác.

Vũ Y nhìn hắn, bỗng nhiên cười rụng rời.

Dương Khai tối sầm mặt:

- Cười cái gì?

Vũ Y khoát tay lia lịa:

- Ta biết ngươi có rất nhiều nữ nhân, những nữ nhân đó đều thích ngươi, nhưng ngươi tự đừng tự nghĩ mình tốt lành như thế chứ. Ta... chỉ nghĩ đến việc chấn hưng gia tộc, tạm thời không nghĩ tới chuyện nam nữ. Ừm, cho dù có nghĩ, cũng sẽ không thích một tên có nhiều nữ nhân như ngươi.

- Vậy thì tốt.

Dương Khai có chút khó chịu, hừ một tiếng.

- Hứa rồi đấy nhé?

Vũ Y cười nhìn hắn.

- Tạm thời ta ở lại đây vậy, dù sao cũng chẳng có nơi nào để đi.

Dương Khai nhún vai.

- Kỳ thực nơi này cũng khá. Ngươi xem xem, cách đây năm mươi dặm là Thiên Vận Thành. Nếu ngươi muốn mua gì cũng tiện, à đúng rồi, hiện giờ ngươi chẳng có gì cả, mấy ngày nữa ta sẽ bảo Dư Phong mang đến chút đồ cho ngươi, giúp ngươi dựng chỗ ở, ngươi cứ yên tâm sống ở đây, đừng nghĩ nhiều quá, cứ coi đây là nơi dừng chân, đợi ngày nào đó ta chấp chưởng gia tộc, sẽ đến gặp ngươi, đến lúc đó ngươi đừng hòng chối từ!

Dương Khai bĩu môi, không để tâm, hắn nghĩ đợi đến khi Vũ Y chấp chưởng Hải Khắc gia tộc, có lẽ ít nhất phải mất mấy chục năm.

Theo Vũ Y đi giữa sơn dã, chẳng mấy chốc đã tới một hang động sâu hun hút, trong động có một số dấu vết tĩnh tọa tu luyện để lại, Vũ Y giải thích đó là kiệt tác của nàng.

Động này có vẻ rất sâu, bốn phương thông suốt thẳng vào lòng núi, bên trong còn có một dòng suối trong lành hội tụ thành một hồ nước trong thấy đáy, vị ngọt lành.

- Điều kiện hơi gian khổ, ngươi cứ ở đây đi, ừm, nếu ngươi đồng ý thì có thể tới chỗ trang viên của nhà ta, bọn Dư Phong cũng ở đó.

- Không cần, nơi này rất tốt.

Dương Khai lắc đầu, đằng nào cũng chỉ là một nơi dừng chân, ở đâu chẳng được, tuy trang viên náo nhiệt không tịch mịch, nhưng thiên địa linh khí ở đó lại không bằng đây, Dương Khai rất hài lòng với nơi này

- Vậy ngươi hãy làm quen trước đi, ta phải về rồi, phần thưởng ta hứa cho họ vẫn chưa đưa nữa.

Vũ Y nói rồi rời đi.

Đợi Vũ Y đi rồi, Dương Khai mới nhìn kỹ lại nơi ở của mình.

Trong sơn động tuy có suối hội tụ, nhưng môi trường không ẩm ướt, rất thích hợp để sinh sống, có điều sơn động này là sơn động tự nhiên, khoanh co khúc khuỷu, cũng chẳng có thạch thất nào ra hồn.

Thần thức lan ra, hắn lập tức hiểu rõ tình hình trong vòng nghìn dặm, Dương Khai phát hiện nơi này quả nhiên đúng như Vũ Y nói, không có linh thảo linh dược, cũng chẳng có mạch khoáng đáng quan tâm, nơi này ngoài linh khí tạm được ra, thì chỉ là một vùng hoang sơ dã lĩnh.

Chẳng trách nàng nói tặng là tặng, chẳng một chút đau lòng.

Dương Khai biết tại sao nàng lại cố níu kéo hắn, chỉ là vì hắn từ bên ngoài tới, khá rõ về thế giới đó, đây là điều Vũ Y coi trọng nhất, còn công lực của hắn có lẽ nàng chẳng coi bằng cái đinh gì.

Vũ Y có một chí hướng lớn, đó là chấn hưng gia tộc, Dương Khai cũng có chí hướng lớn, là danh chấn Tinh Vực, mục tiêu của hai người không giống nhau, nhưng đều cần phấn đấu qua nhiều năm.

Hắn đột nhiên nghĩ, có lẽ nơi này là một ván cầu rất tốt, thông qua Hải Khắc gia tộc, thông qua Ảnh Nguyệt Điện, U Ám Tinh để làm vang dội tên tuổi hắn, truyền rộng khắp Tinh Vực, đến lúc đó chẳng sợ Tô Nhan không nghe danh hắn, mà chỉ sợ nàng không tìm được hắn thôi.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai tràn đầy hy vọng về tương lai.
Advertisement
';
Advertisement