Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe Dương Khai nói chừng ấy nguyên liệu cao cấp đều tùy mình xử lý, hơn nữa có thể tùy ý luyện chế, Dương Viêm lập tức lấy lại tinh thần, hai con mắt tỏa ra hào quang đáng sợ, dùng sức xoa khóe mắt, hít một hơi thật sâu:

- Ta sẽ không làm ngươi thất vọng đâu, nguyên liệu đến tay ta tuyệt đối sẽ không bị lãng phí!

- Ta xin rửa mắt chờ xem.

- Chừng này nguyên liệu, ngươi lấy từ đâu vậy, ngươi cũng đâu có mạnh mấy, căn bản không thể giết chết được nhiều yêu thú cấp tám như vậy.

Dương Viêm lại tò mò.

- Nhặt được.

Dương Khai thuận miệng bảo.

Cũng coi như là nhặt được, mấy thứ này đều có được nhờ săn bắt yêu thú khi đi cùng đám người Quỷ Triệt, vốn là thuộc về mấy người bọn chúng, chỉ có điều sau khi chúng chết, nhẫn không gian đều được Dương Khai nhặt được.

- Nhặt được ở đâu? Ta cũng muốn đi nhặt một ít...

Dương Viêm tỏ ra động lòng, mở to mắt nhìn Dương Khai.

Theo lời dặn của Dương Viêm, cầm một danh sách do nàng đề ra, Dương Khai lại chạy tới Thiên Vận Thành một chuyến, mua về rất nhiều khoáng thạch.

Dù sao luyện khí cũng đâu đơn giản chỉ cần một phần của cơ thể yêu thú, các loại khoáng thạch cũng là nhu yêu phẩm.

Sau khi lấy được mấy khoáng thạch đó, Dương Viêm lập tức vùi đầu vào đại nghiệp luyện khí, thạch thất của nàng cũng được đóng kín, không muốn bị ai khác quấy rầy.

Dương Khai có thể cảm nhận được rõ, mỗi một ngày, thạch thất của nàng lại truyền ra sóng năng lượng thuộc tính Dương mãnh liệt, nhưng cụ thể tiến triển thế nào, hắn lại không thể dò la.

Hắn chỉ cần kết quả, thông qua kết quả là có thể phán đoán được bản lĩnh của Dương Viêm.

Nguyên liệu lấy ra trước đó, Dương Khai đều tự cho rằng không dùng đến, chỉ có thể mang đi bán, nếu Dương Viêm thật sự có thể luyện chế thành bí bảo, giá trị tất sẽ tăng lên, đến lúc đó hẵng bán thì sẽ thu được nhiều thánh tinh hơn, nếu hủy đi cũng chẳng sao, dù gì Dương Khai cũng chẳng thiếu.

Liên tiếp một tháng trời yên ả, không có Dương Viêm quấy rầy, quãng thời gian này Dương Khai sống nhãn nhã vô cùng, trận pháp ở Long Huyệt sơn liên tục phát huy tác dụng, nay bầy trời trên cả ngọn núi đã xuất hiện một ít sương mù nhàn nhạt, sương mù đó là tượng trưng cho việc linh khí tụ tập, cho dù không dày đặc, nhưng cũng đã khiến Long Huyệt sơn trông có vẻ giống linh sơn rồi.

Đợi một thời gian nữa, linh khí ở đây sẽ ngày càng dồi dào, ngày càng nồng đậm.

Vũ Y có ghé đến hai lần, hình như rất không vui vì chuyện trong nhà, lần nào đến cũng chẳng làm gì, chỉ nói chuyện với Dương Khai, để giải tỏa tâm trạng.

Một tháng sau, Dương Khai đang tĩnh tọa tu luyện trong thạch thất, chợt nghe thấy tiếng cánh cửa của thạch thất nơi Dương Viêm bế quan luyện khí mở ra, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập truyền về phía hắn.

Ngước mắt lên nhìn, hắn thấy gương mặt Dương Viêm ửng hồng, hai tay nắm bộ áo choàng đen rộng thùng thình, vừa thở hổn hển, vừa đứng ở cửa nhìn Dương Khai với ánh mắt hưng phấn, vẻ mặt như muốn nói đã không phụ sự ủy thác.

- Ta có thể vào chứ?

Dương Viêm thò đầu vào, không yên tâm hỏi một câu. Kể từ một lần nàng không mời mà vào, chọc giận Dương Khai, bị hắn túm cổ ném ra ngoài, Dương Khai không dám tùy tiện bước chân vào thạch thất này nữa.

Dương Khai gật đầu, không khỏi có chút mong chờ:

- Luyện xong rồi?

Dương Viêm chỉ cười, thần thần bí bí:

- Ngươi nhắm mắt lại đi, ta cho ngươi một bất ngờ!

Nói hết ra rồi thì còn gì bất ngờ nữa? Dương Khai tỏ vẻ kỳ quái, nhưng vẫn nhắm mắt lại theo lời nàng.

Ngay sau đó, hắn liền biến sắc, vì trong thạch thất, đột nhiên nổi lên từng luồng sóng năng lượng thuộc về bí bảo Thánh Vương cấp. Mở bừng mắt ra, hắn nhìn thấy Dương Viêm đang vênh váo chỉ vào mấy bí bảo bày ngay ngắn trước mắt.

- Nguyên liệu và khoáng thạch ngươi đưa, ta không hề lãng phí, tất cả thành quả đều đang ở đây, tổng cộng có bốn bí bảo Thánh Vương cấp.

Dương Viêm khoanh chân ngồi xuống, cầm một bí bảo dạng Lang Nha bổng như dâng bảo bối, nói:

- Giới thiệu với ngươi, cái này luyện từ răng của yêu thú cấp tám Lôi Vân báo phối với khoáng thạch. Số khoáng thạch đó luyện theo thể dài, thuận tiện dung hợp với hộp sọ của Lôi Vân báo, răng của nó sắc và chắc, ta đã luyện thành gai trên bí bảo. Loại bí bảo thô này hợp với người cao lớn, cầm cái này là oai phong lẫm liệt, ừm, nó là một bí bảo Thánh Vương cấp hạ phẩm!

Nói xong, nàng đưa Lang Nha bổng cho Dương Khai.

Dương Khai nhìn kỹ một lượt, khẽ gật đầu, có thể nhìn ra, DươngViêm đã tận dụng hết tác dụng của nguyên liệu, luyện bí bảo này rất tốt, chỉ cần nó tìm được chủ nhân thích hợp, thì không khó để phát huy uy lực.

- Thanh chủy thủ này tôi luyện từ sừng của Chích Hỏa Bích Viêm tê, nhưng bản thân Xích Hỏa Viêm Tê đã có một số tác dụng rất đặc biệt, dùng để phá trừ cấm chế loại kết giới là quá tốt, nên tác dụng của nó không phải dùng để giết địch, mà là thứ phải có lúc nguy cấp. Ta nghĩ hẳn sẽ có rất nhiều người muốn mua. Đúng rồi, nó cũng là bí bảo Thánh Vương cấp hạ phẩm.

Rồi lại cầm một cái khác lên:

- Cây roi này luyện chế từ vòi của Kim Cang Long Giáp trùng, khó luyện chế nhất, hễ bất cẩn là có thể làm hỏng cả nguyên liệu. Cũng may là ta động thủ, nếu là luyện khí sư khác thì giờ chắc tên đó phải khóc ròng rồi. Thứ này hợp với nữ tử. Ngươi đã có được cái vòi đó, thì chắc cũng biết điểm đáng sợ của Kim Cang Long Giáp trùng. Ta cho ngươi biết, một khi bị cây roi này quất trúng, thì không chỉ da thịt bị thương đâu, mà là gân cốt, thêm mấy nhát nữa là đến xương cũng có thể gãy rời, đây là bí bảo Thánh Vương cấp trung phẩm!

Dương Khai lại nhận lấy cây roi đó từ nàng, trút thánh nguyên vào quất mấy cái, trong thạch thất lập tức trùng trùng bóng roi, khiến Dương Viêm sợ xanh mặt, lo Dương Khai lỡ tay quất trúng mình.

Sợ sệt chờ Dương Khai thu cây roi lại, nàng mới hưng phấn cầm bí bảo cuối cùng lên, động tác rất cẩn thận, như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt đầy si mê.

- Đây là mới tác phẩm ta đắc ý nhất lần này!

Dương Khai nhìn qua, phát hiện thứ đó chỉ là một đôi cánh nhỏ bằng bàn tay, lấp lánh ánh sáng mê li, màu sắc biến ảo không ngừng.

Khỏi phải nói, bí bảo này hẳn là luyện từ cánh của Huyễn Vân điệp, hơn nữa cũng có đẳng cấp cao nhất, Thánh Vương cấp thượng phẩm!

- Nguyên liệu ngươi cho chỉ có thể luyện đến Thánh Vương cấp trung phẩm, nhưng lần này ta phát huy siêu thường, đã nâng đẳng cấp của nó lên một bậc. Trời ơi, ta muốn luyện chế một bí bảo hình cánh từ lâu rồi, đáng tiếc mãi chẳng tìm được nguyên liệu thích hợp.

Dương Viêm nâng nó lên, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng hài lòng, chẳng đưa cho Dương Khai, vừa nhìn vừa liếc Dương Khai, hàm ý trong mắt đến thằng mù cũng nhìn ra được.

Dương Khai đưa một bàn tay ra về phía nàng, lúc này Dương Viêm mới miễn cưỡng đặt đôi cánh đó vào tay hắn, căng thẳng dặn:

- Ngươi cẩn thận chút, đừng có làm hỏng đấy.

- Đây là đồ của ta đấy chứ?

Dương Khai nhìn nàng khôi hài.

- Đúng là của ngươi, nhưng là do ta luyện chế, ta có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho nó, ngươi đừng có vung tay quá trán như vậy...

- Bí bảo Thánh Vương cấp thượng phẩm, dễ hỏng vậy à?

Dương Khai khẽ cười.

Dương Viêm há miệng, cũng không biết định nói gì, tự nhiên sửa lời:

- Tuy lúc đi đường có Tinh Toa, nhưng lúc chiến đấu, đôi cánh này có thể nâng cao tốc độ cho võ giả, hơn nữa còn có thể phòng ngự lúc khẩn cấp. Thứ này ít nhất cũng đáng ba vạn viên thánh tinh thượng phẩm, nếu ngươi mang đi bán đấu giá, thì chỉ được giá cao hơn chứ không có bằng, nói không chừng có thể bán được bốn vạn, thế gian này nhiều người giàu lắm, thật đáng ghét!

Nàng vừa nói, vừa vung nắm đấu, có vẻ rất sầu não vì sao mình lại nghèo như vậy.

- Ba vạn?

Dương Khai nhíu mày, nhớ lại Tinh Toa cùng cấp của mình đáng giá hai nghìn viên thánh tinh thượng phẩm, lúc đó còn là mua ở Thủy Nguyệt Tinh.

Tuy cùng đẳng cấp, nhưng giá trị của bí bảo này rõ ràng lớn hơn Tinh Toa rất nhiều, có giá tiền như vậy cũng chẳng lạ, hơn nữa bề ngoài của nó cũng rất đẹp, thiết nghĩ rất nhiều nam nhân sẽ chịu trút hầu bao đề mua về tặng cho nữ tử mình thích.

- Ba vạn ngươi có mua không?

Dương Khai hỏi Dương Viêm.

Dương Viêm cúi gằm mặt xuống.

- Bán cho ngươi đấy.

Dương Khai ném qua cho nàng.

Dương Viêm ngơ ngác đón lấy, sững sờ một lúc mới ngượng ngùng nói:

- Ta không có nhiều thánh tinh như vậy...

Mặt nàng đỏ rần.

- Ta biết, ta không bảo ngươi trả đủ ngay, cứ ghi nợ trước đã, ừm, ta sẽ còn nhờ ngươi luyện khí, ngươi cứ khấu trừ thù lao từ ba vạn viên thánh tinh thượng phẩm này đi, khi nào trừ hết thì ngươi tự do khi ấy, trước lúc đó, ngươi sẽ là luyện khí sư của mình ta.

- Ba vạn thánh tinh thượng phẩm thù lao?

Dương Viêm giật mình.

- Ngươi có biết bí bảo lần này ta luyện cho ngươi nên thu bao nhiêu không?

- Bao nhiêu?

- Ta chuẩn bị lấy của ngươi một nghìn viên thánh tinh thượng phẩm... Đây là thù lao cả một tháng của ta. Ba vạn, chẳng phải ta phải luyện chế suốt ba mươi tháng, hai năm rưỡi ròng rã không ăn không ngủ hay sao?

Nàng tái mét mặt, không khỏi có cảm giác như lên phải thuyền giặc.

- Hai năm rưỡi chẳng dài, kiểu gì cũng đến lúc trả hết.

- Nếu không trả hết thì sao?

Dương Viêm gần như sắp khóc tới nơi, nàng chưa từng có nhiều thánh tinh đến vậy, cũng không dám tưởng tượng ba vạn thánh tinh thượng phẩm là khái niệm ra sao nữa.

- Vậy ngươi chuẩn bị lấy thân mà trả đi.

Dương Khai nhếch mép cười gian, nhìn thân hình ngạo nghễ của nàng từ trên xuống dưới, gật đầu nói:

- Không tệ, ta vẫn khá hứng thú với kiểu như ngươi.

Sắc mặt Dương Viêm càng thêm trắng tái, nhìn bí bảo đôi cánh trên tay, muốn đập thẳng vào bản mặt gian tà của Dương Khai, nhưng lại không nỡ.

Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghiêm túc nói:

- Ta hỏi rõ cái đã, ngươi có chừng ấy nguyên liệu để ta luyện chế không? Nếu đã dùng thù lao của ta để gán nợ, vậy thì ngươi phải liên tục cung cấp nguyên liệu cho ta mới được, nếu mấy năm mà ngươi không nhờ ta luyện chế bí bảo, thế thì khi nào ta mới được tự do?

Tiểu nha đầu không ngốc!

Dương Khai vốn còn định chứng thực mình là thân phận chủ nợ, ai ngờ Dương Viêm trông ngốc vậy mà bỗng chốc lại thông minh ra.

- Nguyên liệu thì ngươi không cần lo, ừm, cầm lấy mấy cái này đi luyện chế đi.

Dương Khai nói rồi lại lấy ra một đống nguyên liệu bỏ trước mặt Dương Viêm.
Advertisement
';
Advertisement