Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Cây thương xoay tròn dẫn động không khí, một lốc xoáy chợt xuất hiện, vắt ngang sau lưng Dương Khai, khí thế kinh người.

Cây thương nhọn do U Ảnh Hồn Tơ hội tụ thành tốc độ nhanh đến kỳ lạ, chỉ chớp mắt đã bay đến trước mặt Dương Khai, gây kinh ngạc ở chỗ, đối diện với đòn tấn công khủng khiếp này, Dương Khai vẫn không hề có ý né tranh, ngược lại còn giơ một tay ra hướng về cây thương đó.

Trên tay hắn, Ma Diệm cuồn cuộn, thần sắc Dương

Xoẹt...

Âm thanh chói tai nhức óc vang lên, ngay lúc Dương Khai nắm lấy cây thương đó, lực xoáy cực mạnh kéo theo cả hắn, tốc độ nhanh tới phi lý, cứ như Dương Khai đang bị quăng đi, hơn nữa bóng hắn cũng không ngừng lùi về sau.

Có thứ máu màu vàng kim bay ra từ đó.

Nhưng rất nhanh, tốc độ lùi về sau của hắn đã chậm lại, cái bóng bị cuốn văng mờ ảo cũng dần ổn định rồi cuối cùng dừng lại.

Trên bàn tay hắn, ngoài Ma diệm cuồn cuộn, còn thoang thoảng mùi khét, rõ ràng là đã bị thương.

Nhưng hắn vẫn không chút để tâm, sợi dây đen của Từ Chí Thâm quả thực là khó phòng bị, hơn nữa lại quái dị vô cùng, cả Ma diệm cũng không đốt cháy được. Bất kể nó là cái gì, Dương Khai cũng phải phá hủy hoặc cướp được nó trước.

Bằng không cứ bị thứ này tấn công mãi, Dương Khai cũng đâm phát cáu.

Dương Khai vừa đứng vững, Từ Chí Thâm đã bay vụt lên phía trên đầu hắn như một con đại bàng giương cánh. Giữa tiếng thét của Dương Viêm và Vũ Y, sức mạnh cuồng bạo ào ra từ hai bàn tay của Từ Chí Thâm, hình thành nhiều đòn tấn công quỷ dị về phía Dương Khai.

Dương Khai một tay nắm cây thương đen nọ, sức mạnh thần hồn bùng phát, xộc vào trong từng sợi dây, thiêu đốt dấu vết thần hồn mà Từ Chí Thâm để lại, xóa đi quyền khống chế của lão với thứ này, đồng thời còn tung Già Thiên Thủ nghênh đòn.

Rầm rầm rầm...

Âm thanh long trời lở đất vang lên, Từ Chí Thâm như con diều đứt dây, ngửa mặt bay trở về, giữa khoảng không, lão thổ huyết, sắc mặt tái đi.

Dương Khai lùi về sau mười mấy bước, cánh tay nghênh địch thậm chí còn bị mất cảm giác trong một khoảnh khắc, khí huyết ở lồng ngực sôi trào, hắn há miệng phun một ngụm máu vàng.

Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng khá hơn Từ Chí Thâm rất nhiều, hắn nở một nụ cười hưng phấn, nhìn vô số sợi dây rải rác trên tay mình, trực tiếp ném vào nhẫn không gian.

- Ngươi... ngươi có thể xóa đi dấu vết thần hồn của ta trong chớp mắt?

Từ Chí Thâm biến sắc, không biết là do phẫn nộ hay kinh ngạc, người lão run bần bật, giơ một tay ra chỉ Dương Khai, rồi lại thổ huyết.

- Ha ha ha!

Dương Khai cười lớn, lau đi vết máu trên mép, ngạo nghễ nói:

- Lão cẩu, ta nói ta muốn có thứ đó là sẽ có được!

Ngông cuồng! Hống hách! Vênh váo!

Xung quanh bắt đầu xôn xao.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, vừa rồi đúng là Dương Khai có nói vậy, nào ngờ trước sau chưa đầy thời gian mười hơi thở, hắn đã làm được thật.

Một võ giả Nhập Thánh Cảnh mà lại có thể cướp được bí bảo từ tay Thánh Vương Cảnh, hơn nữa còn xóa đi dấu vết thần hồn của Thánh Vương Cảnh đó trong tức khắc, vậy thì sức mạnh thần hồn phải mạnh cỡ nào? Sao hắn làm được như vậy?

- Mẹ nó!

Dư Phong không kìm được chửi thề một tiếng, hai con mắt run rẩy kịch liệt.

Không chỉ Dương Viêm và Vũ Y thất thần, trong lòng như được giải tỏa cơn giận, mà cả mấy nữ tử trẻ tuổi ngang lứa với Vũ Y của Hải Khắc gia tộc cũng mắt ngời sáng, nhìn Dương Khai như muốn xơi tái.

Họ chợt phát hiện, những người gọi là thanh niên tuấn kiệt mà họ từng gặp trước đây không thể nào bì được với tên nam nhân không rõ lai lịch này, những người đó chẳng khác gì cặn bã cả.

Thậm chí cả Ba Thanh Nham, đồng tử co rụt lại, tận sâu trong mắt dâng trào một sự kinh hãi.

Từ Chí Thâm có trình độ thế nào, lão rõ hơn bất cứ ai, nếu độc chiến, lão chưa chắc là đối thủ, nhưng một mình chỉ đánh hai chiêu đã bị tên thanh niên kia cướp mất bí bảo, hơn nữa trông có vẻ còn bị thương, nếu như là chính lão đối đầu với hắn, vậy thì kết cục sẽ ra sao?

Ba Thanh Nham chợt cảm thấy đau đầu, khó chịu trong lồng ngực.

Dương Khai cười cực kỳ vui vẻ, cũng chẳng phải vì cướp được bí bảo của Từ Chí Thâm, mà vì hắn phát hiện, sức chiến đấu hiện giờ của mình quả nhiên đã có thể cân bằng với Thánh Vương tam tầng cảnh. Tuy không thể phủ nhận, sức chiến đấu của Từ Chí Thâm trong số các võ giả cùng đẳng cấp hẳn là không cao, nhưng dù gì cảnh giới cũng vẫn rành rành ra đó.

Hơn nữa, Dương Khai cũng chưa xuất toàn lực.

Sức mạnh không gian, Kim huyết, Diệt Thế Ma Nhãn... Mấy chiêu sát thủ này hắn đều chưa động tới, hắn chỉ mới dựa vào sức mạnh tồn trữ trong cơ thể mình thôi.

- Trưởng lão!

Mấy võ giả Thánh Vương Cảnh Từ gia mắt thấy Từ Chí Thâm nếm đòn, đều biến sắc, la ỏm tỏi.

Từ Chí Thâm khoát tay chặn họ lại, trên mặt sặc mùi dữ tợn điên cuồng, gào lên như lão điên:

- Tốt tốt tốt, hậu sinh khả úy, lão phu không ngờ còn có kẻ như người, hôm nay không giết ngươi, lão phu thề không làm người!

Nói rồi, lão lấy ra một bức họa cổ, trên đó nổi ra khí thế dày đặc rõ rệt, nó vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều có cảm giác khó thở, như bị thứ gì đè trên đầu.

- Bách Nhạc Đồ!

Ba Thanh Nham nhận ra bức họa này, mặt thất sắc, quát lên:

- Lùi lại!

Người của Hải Khắc gia tộc tin lời lão vô điều kiện, tự động theo sát sau lưng lão lùi ra xa, còn người của Từ gia tất nhiên cũng biết tình hình nên đều chạy đi.

Vừa thấy họ bỏ chạy, Vũ Y và Dư Phong lập tức thấy bất an, Vũ Y liền bảo:

- Chúng ta cũng đi thôi!

- Không cần!

Dương Viêm xua tay, nói rồi, trên tay nàng xuất hiện vài thứ đồ cổ quái, những thứ này được nàng bày vây quanh cả ba người, rất nhanh, nàng đã bố trí xong tất cả, rồi thoải mái vỗ tay:

- Vị trí này không tệ, quá tốt để xem kịch hay.

Vũ Y nhìn nàng mà á khẩu, không biết nàng rốt cuộc là ngu ngốc hay là ra sao nữa.

Nhưng giờ đã không kịp thoái lui nữa, Bách Nhạc Đồ sau khi được Từ Chí Thâm tung ra, lập tức hư ảnh một ngọn núi nhỏ xuất hiện từ bức họa, ngọn núi đó con mấy chục trượng, ập xuống đầu Dương Khai với khí thế hủy thiên diệt địa.

Cảm giác nguy hiểm cận kề không tưởng dâng trào trong tim, Dương Khai biến sắc, không hề nghĩ ngợi, vội vàng tung mấy tấm Hạo Thiên Thuẫn phía trên đỉnh đầu.

- Xem lão phu băm vằm ngươi thành nghìn mảnh đi!

Từ Chí Thâm rống lên, giữa tiếng gào của lão, hư ảnh ngọn núi đó đè thật mạnh xuống.

Răng rắc...

Mấy tấm Huyết Tinh thạch vừa ngưng kết thành căn bản không hữu dụng, bị hư ảnh ngọn núi đó đè nát, còn hư ảnh đó tốc độ không hề giảm, vẫn đổ ập về phía Dương Khai.

Dương Khai bước này cực nguy, trong bụng thầm oán hận.

Bí bảo Bách Nhạc Đồ này của Từ Chí Thâm rõ ràng là ở đẳng cấp Hư cấp, hơn nữa hư ảnh đó nhìn như hư vô, không phải thực thể, nhưng lại nặng bằng cả một ngọn núi nhỏ. Nếu bị đè thật, Dương Khai phỏng chừng cho dù thể chất mình có mạnh tới đâu cũng chịu không đặng.

Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể dùng tới sức mạnh không gian.

Bóng hắn chợp một cái rồi biến mất.

Ngọn núi đè tan tàn ảnh của Dương Khai, mặt đất rúng động, tạo nên vết nứt như mạng nhện, ngay cả ngọn núi cách đó khá xa cũng rung theo vài lần, chim chóc bị kinh động, bay tán loạn khắp nơi.

Từ Chí Thâm sững sờ một chốc, rồi kìm không được cười phá lên:

- Tiểu bối, biết sự lợi hại của lão phu rồi chưa, dám đấu với ta, ngươi còn non lắm.

- Á!

Vũ Y mặt như cắt không còn giọt máu, nàng tưởng Dương Khai đã bị giết chết rồi.

- Lão cẩu, lão chỉ biết kêu la thôi sao?

Giọng Dương Khai chợt vang lên từ một phía, Tru Thiên mâu đột nhiên xuyên qua khỏi không gian, nháy mắt đã bay tới trước mắt Từ Chí Thâm.

Đang đắc ý, Từ Chí Thâm giật mình đến toát mồ hôi lạnh, lão không nghĩ ngợi gì, liền liều mạng thôi thúc thánh nguyên. Trong Bách Nhạc Đồ của lão, hư ảnh của từng ngọn núi bay ra, chỉ có điều ngọn núi này cao và lớn hơn lúc nãy, phải đến trăm trượng.

Tru Thiên mâu bị hư ảnh ngọn núi đó chặn lại, không tiến mà lùi.

Từ Chí Thâm vừa kinh hãi vừa giận dữ, lão chỉ ta một cái, ngọn núi thứ hai lại tiếp tục lao về phía Dương Khai.

Dương Khai cuối cùng cũng hiểu bí vì sao bí bảo đó lại tên là Bách Nhạc Đồ, vì trong bức họa đó có hình vẽ của tổng cộng một trăm ngọn núi, Từ Chí Thâm tung ra một, thì trong bức họa lại bớt đi một, hơn nữa núi này lại lớn hơn núi trước, ngọn núi lớn nhất, Dương Khai chỉ nhìn thôi đã kinh hồn táng đảm, nếu bị nó đè phải, sẽ tan xương nát thịt hay tức khắc.

Tuy hắn cũng biết với khả năng của Từ Chí Thâm, căn bản không thể nào tung ra cả trăm ngọn núi, nhưng uy lực của bí bảo này quả thực không nhỏ.

Ngọn núi thứ hai ào về phía Dương Khai với tốt độ cực nhanh, ngọn núi thứ những cũng bay trở lại, kẹp Dương Khai ngay thế giữa.

Hư ảnh của mỗi ngọn núi đều truyền ra khí tức gây khó thở, khiến động tác và thánh nguyên của Dương Khai trở nên tắc nghẽn, khó huy động.

Từ Chí Thâm đúng là điên thật rồi, chốc sau lại tung ra ngọn núi thứ ba, rồi thứ bốn.

Bốn ngọn núi đánh chặn, Dương Khai quả thực không còn đường tránh.

Âm thanh va đập kịch liệt vang lên, không gian đó như sụp đổ, kình khí mãnh liệt càn quyết bốn phía, trong chớp mắt, Long Huyệt sơn đất đá bay khắp trời, vô số cây cối bị bật cả gốc, tan nát giữa kình khí đó.

Nhìn cảnh tượng như tận thế này, các võ giả Từ gia và Hải Khắc gia tộc đều tái xanh mặt mày.

Họ biết, nếu vừa rồi không lui quân, mà cứ đứng đó xem, thì chắc chắn sẽ bị liên lụy. Vì kể cả lúc này, kình khí quét qua cũng khiến họ da thịt đau nhức như bị dao cứa phải. Những người công lực thấp còn phải vận sức để kháng cự, có mấy người đã bị thổi bay mất tăm, cũng chẳng biết sống hay chết.

- Bách Nhạc Đồ vừa xuất, lão phu cũng phải tạm tránh mũi thương, tên đó chết chắc rồi.

Ba Thanh Nham khẽ thở một hơi, mặt lộ biểu cảm quái lạ, không biết là vì thấy may mắn hay hối tiếc.

Giữa chiến trường hỗn loạn, chỉ có một nơi là bình yên vô sự, đó là vị trí của Dương Viêm và Vũ Y, Dư Phong, lúc kình khí cực mạnh quét đến, Vũ Y và Dư Phong đều có cảm giác như kiếp nạn khó tránh.

Nào ngờ trước mắt bỗng xuất hiện một quầng sáng, trên quầng sáng đó nổi lên từng tầng gợn sóng, chặn hết mọi kình khí lại, bọn họ căn bản không hề bị nguy hiểm.
Advertisement
';
Advertisement