Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ba Thanh Nham thấy mình đã nói hết nước hết cái rồi, nếu đổi lại là người khác, đời nào mà lão lại thẳng thắn như vậy? Lão đã trải qua nhiều sự đời, hiểu rõ nhân tình thế thái, nên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói khi thương lượng với người khác.

Cũng chỉ có khi đối diện với Dương Khai, lão mới nói hết điều kiện của gia tộc mình ra, vì lão phát hiện tên thanh niên này tính khí và lòng kiên nhẫn không được tốt, hoặc giả có thể còn có nguyên nhân vì Vũ Y, khiến ấn tượng của hắn về lão không tốt. Nếu lão còn vòng vo, e là đến cơ hội nói chuyện cũng chẳng có.

Lão đã thành khẩn đến vậy, Ba Thanh Nham thầm nghĩ, chỉ cần Dương Khai vẫn còn chút đầu óc, hẳn sẽ không từ chối lời đề nghị này.

Thế nên nói xong, lão nhìn Dương Khai đầy kỳ vọng.

- Lão còn năm hơi thở!

Dương Khai vẫn lãnh đạm, không thấy một chút động lòng.

Sắc mặt Ba Thanh Nham biến ảo mấy lần, cắn răng nói:

- Tiểu hữu, Hải Khắc gia tộc ta và Từ gia đều là thế lực ngoại vi của Ảnh Nguyệt Điện. Tuy giữa hai bên có nhiều mâu thuẫn, nhưng vẫn là đồng minh, từng giao ước cùng tiến thoái, cùng tồn vong, nếu không như vậy thì thế lực nhỏ như bọn ta e là đã sớm bị Ảnh Nguyệt Điện nuốt gọn rồi, tiểu hữu có thể suy xét thêm được không?

Những lời này nghiễm nhiên có phần uy hiếp, ý chỉ nếu Dương Khai không dựa vào Hải Khắc gia tộc, thì một khi Từ gia liên thủ với Hải Khắc gia tộc, nói không chừng Dương Khai phải đối địch với hai thế lực.

Dương Khai gật đầu:

- Cứ việc, đến đây xem xem các người có về được hay không!

Nói rồi cũng chẳng đợi Ba Thanh Nham có phản ứng gì, hắn xoay người đi vào trong sơn động.

Ba Thanh Nham giận đến run người, lão tuy công lực không quá cao, nhưng tốt xấu gì cũng là một trưởng lão của Hải Khắc gia tộc, hôm nay phụng mệnh đến lôi kéo hắn, ai mà ngờ tiểu tử này lại không coi ai ra gì, ngang ngược hống hách, đến một chút cơ hội cũng không cho.

Tưởng mình ghê gớm lắm à? Chỉ một tên Thánh Vương Cảnh, cho dù chiến lực cao tới đâu cũng có hạn, đến lúc đó, mấy cao thủ của Từ gia mà tấn công một loạt, ngươi có thể cản được không? Đúng là không hiểu lòng người tốt!

- Tiểu hữu!

Ba Thanh Nham cũng bị thái độ của Dương Khai châm ngòi lửa giận, giọng trầm xuống:

- Long Huyệt sơn là sản nghiệp của Hải Khắc gia tộc ta, ở đây không chào đón người ngoài, tiểu hữu nên tìm nơi khác mà ở thì hơn!

Vừa đi tới cửa động, Dương Khai nghe thấy câu này, liền quay đầu lạnh lùng nhìn Ba Thanh Nham.

Ba Thanh Nham thản nhiên cười khẩy:

- Ta biết nơi này trước kia là Vũ Y tặng cho ngươi, nhưng nay Vũ Y đã tuyên bố rời bỏ gia tộc, vậy Long Huyệt sơn này không có quyền được tặng ai hết, trừ khi nó quay về gia tộc lĩnh gia pháp! Có điều dù là vậy, thì nơi này vẫn là của Hải Khắc gia tộc ta, không đến lượt một người ngoài khoa tay muốn chân ở đây. Mặt khác, tất cả đệ tử gia tộc đến đây đều phải chịu phạt!

- Cút!

Dương Khai khẽ quát một tiếng, sức mạnh thần thức dâng lên như thủy triều.

Ba Thanh Nham rên lên một tiếng, mặt trắng nhợt, ngửa mặt bay ra, thổ huyết giữa không trung, đến khi rơi xuống đất, mặt lão đầy kinh hãi, hai mắt sợ sệt.

Một võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh như lão mà tu vi thần thức lại không bằng Thánh Vương nhất tầng cảnh mới đột phá như Dương Khai, chỉ một chiêu đã bị đả thương, thức hải chấn động bất an.

Nếu tiểu tử này muốn lấy mạng mình, há chẳng phải dễ như trở bàn tay?

- Lần này không giết ngươi, về chuyển lời với Hải Khắc gia tộc các người là, nếu còn dám đến quấy rầy ta, ta sẽ khiến Hải Khắc gia tộc đến chó gà cũng không còn! Mấy người Vũ Y giờ sống ở chỗ ta, Long Huyệt sơn cũng là của ta, không được sự đồng ý của ta mà đặt chân vào phạm vi năm mươi dặm quanh đây, thì là kẻ địch của ta, đến lúc đó đừng trách ta không nể mặt!

- Ngươi...

Ba Thanh Nham chỉ tay về phía Dương Khai, ngón tay run rẩy, lửa nộ dâng trào, suýt nữa lại thổ huyết, lão không dám nán lại, lấy Tinh Toa ra rồi nhanh chóng chuồn mất.

Bên ngoài sơn động, vốn lúc nghe nói Ba Thanh Nham đệ tử nào mà đến đây đều phải chịu phạt, mấy võ giả đi theo Vũ Y sắc mặt vẫn còn chút ảm đạm, gia pháp của gia tộc họ đã sớm nghe qua, biết đó căn bản không phải thứ mà người thường có thể chịu được, những ai từng bị lãnh gia pháp, mười người có hết bảy người biến thành phế nhân, hai người thì chết, còn một người có thể cả đời chỉ còn nước nằm liệt giường, không thể tự lo cho cuộc sống.

Nào ngờ chỉ trong một cái chớp mắt, Ba Thanh Nham trưởng lão ngày xưa cao cao tại thượng đã bị thương thổ huyết, chán chường bỏ chạy, không dám nói đến gia pháp gì nữa.

Thậm chí họ còn chưa nhìn ra được là đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn Dương Khai, ánh mắt đầy vẻ khâm phục, thâm chí còn có phần phấn chấn. Họ đều vì việc Vũ Y bị đối xử bất công mà rời bỏ gia tộc, sớm đã không hài lòng việc Ba Thanh Nham bắt Vũ Y nhận gia pháp, giờ thấy Ba Thanh Nham bị giáo huấn, tất nhiên là vui sướng.

Những võ giả cấp thấp này chỉ sợ Ba trưởng lão, chứ không kính trọng, Ba Thanh Nham chết hay sống họ đều không quan tâm, họ chỉ quan tâm Vũ Y thôi.

Trở lại sơn động, Dương Khai phát hiện thần sắc Vũ Y rất u ám, bèn an ủi:

- Đừng lo lắng, chỉ cần cô không muốn về gia tộc, họ sẽ không cách nào đưa cô đi được đâu.

- Thật ra không phải ta lo cho bản thân, chỉ là Dương Khai, lần này huynh làm hơi quá, Ba trưởng lão nói có hàm ý, nghe thì khó chịu thật, nhưng lời ông ấy nói là sự thật, Hải Khắc gia tộc và Từ gia quả thực đã có giao ước, một khi Từ gia cầm giap ước đến nói chuyện, thì dù Hải Khắc gia tộc có không muốn, cũng phải liên thủ với họ, cộng thêm việc hôm nay huynh làm vậy với Ba trưởng lão, e là gia tộc sẽ liên thủ với Từ gia thật rồi.

- Ta tự có cách, nơi này sẽ không bị người khác vấy bẩn đâu, mọi người cũng sẽ không chịu bất cứ thương tổn gì!

Hai gia tộc nhỏ thì Dương Khai không sợ thật, hắn còn có gần trăm giọt Kim huyết, nếu đối thủ đông quá, thì lấy ra một giọt, đến lúc đó có bao nhiêu Thánh Vương Cảnh cũng giết được.

Uy lực của Kim huyết Dương Khai đã nghiệm chứng qua, biết Thánh Vương Cảnh bình thường căn bản không thể chống đỡ. Dù gì một giọt Kim huyết cũng bằng ba tháng khổ tu của hắn, nhưng thứ này quá quý, không phải vạn bất đắc dĩ thì Dương Khai cũng không muốn sử dụng.

- Đúng vậy, có ta ở đây, đừng nói người của Từ gia tới hết, kể cả có mấy tên Phản Hư Cảnh cũng không làm gì được chúng ta đâu.

Dương Viêm chợt chen lời vào.

Dương Khai và Vũ Y ngạc nhiên nhìn nàng, không biết nàng lấy đâu ra tự tin như thế.

Dương Viêm cười thần bí:

- Còn ba ngày nữa, ba ngày sau, hai người cứ chờ mà xem!

Thấy nàng đầy tự tin, Dương Khai chợt thấy đầy kỳ vọng, hắn cũng rất muốn biết Dương Viêm tiêu tốn nhiều nguyên liệu quý đến vậy thì rốt cuộc trận pháp phòng ngự sẽ có uy lực ra sao.

Như được Dương Viêm truyền lửa, nét lo lắng trên hai hàng mày nàng đều biến mất, bắt đầu cười nói lại.

Người trên Long Huyệt sơn tuy ít, nhưng tất cả đều rất ổn định, tiền tài và nguyên liệu đều do Vũ Y quản, hơn bốn mươi thuộc hạ của nàng đều bận tới bận lui, còn Dương Viêm thì dẫn Thạch Khổi đi tôi luyện nguyên liệu, bố trí trận pháp.

Dương Khai quay lại thạch thất, chợt phát hiện thạch thất của mình có thêm một cánh cửa, cánh cửa này được làm rất tinh xảo, vừa đóng cửa, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện không hề nghe được một chút âm thanh nào bên ngoài, không những vậy, có vẻ cánh cửa này có tác dụng cách âm, không những vậy hình như còn có thể ngăn ngừa người khác dùng thần thức điều tra từ bên ngoài, thần thức của hắn thì còn có thể vươn ra ngoài.

Cái này cũng không tệ, Dương Khai có chắc chắn, cánh cửa này là do Dương Viêm làm ra, có nó thì về sau hắn bế quan tiện hơn nhiều, ít nhất thì người bên ngoài ra ra vào vào cũng không quấy rầy hắn được, hắn làm gì bên trong cũng không ai thấy được.

Dương Viêm đòi hắn gom góp thánh tinh, không những phải bố trí trận pháp cho Long Huyệt sơn, mà giờ ở đây thêm nhiều người như vậy, tuy không liên quan tới Dương Khai, nhưng đông người thì dễ làm việc hơn, họ cũng vì Vũ Y mới bỏ gia tộc tới đây, cũng đồng nghĩa với việc giúp hắn, hắn không thể bạc đãi họ, sau này những thứ họ cần khi tu luyện như thánh tinh, đan dược, bí bảo, mấy thứ này đều cần phải có tiền hết.

Nếu muốn tích lũy được lượng lớn thánh tinh trong thời gian ngắn, bán Không Linh Tinh đi là cách hiệu quả nhất, nhưng lại ngu xuẩn nhất, Dương Khai sẽ không làm vậy.

Một khi lượng lớn Không Linh Tinh xuất hiện từ đây, sẽ khiến người khác chú ý.

Không thể bán Không Linh Tinh, Dương Khai chỉ còn cách dựa vào đan dược,

Hắn là liễu khinh diêu, trước giờ không phải rầu rĩ về chuyện tiền bạc.

Trong không gian Hắc Thư có vô số linh thảo linh dược, số nguyên liệu này có cái là lấy từ phòng kho của Hằng La Thương Hội ở Vũ Bộc Tinh, có cái thu thập được ở đại lục lơ lửng, cũng có cái là chiến lợi phẩm lấy được từ việc giết người khác, còn có một số góp nhặt được khi đi cùng bọn Quỷ Triệt ở mảnh đất thần bí đó.

Linh thảo linh dược mà Dương Khai có gần như có thể sánh ngang lượng tàng trữ của một thế lực trung đẳng, hơn nữa cấp bậc nào cũng có, đến Hư cấp, Hư Vương Cấp cũng không ít.

Hắn lấy ra ít dược liệu, rồi cả lò luyện đan, bắt đầu chuyên tâm luyện đan trong thạch thất.

Hiện giờ công lực đã tăng, đẳng cấp thuật luyện đan hình như cũng đột phá thêm một bước ngoặt, Dương Khai thử luyện mấy viên Thánh Vương thượng phẩm đan, phát hiện luyện được mà không hề va vấp, tuy tỉ lệ tạo thành đan văn không quá cao, nhưng cũng được gần một phần năm.

Hơn nữa dần dà, tỉ lệ này cũng không ngừng tăng lên, trở thành một phần bốn, rồi một phần ba...

Dương Khai tính toán thử, hiện giờ chắc hẳn hắn là luyện đan sư Hư cấp hạ phẩm, cũng tức là, hắn hoàn toàn có thể luyện chế Hư cấp hạ phẩm đan! Nhưng nếu cố gượng ép luyện chế, có thể sẽ thất bại, một khi thất bại, sẽ làm lãng phí nguyên liệu Hư cấp.

Bản thân Dương Khai không dùng đến bao nhiêu đan dược, hắn luyện đan chủ yếu để bán, một viên Thánh Vương cấp thượng phẩm đan có đan văn giá còn đắt hơn Hư cấp hạ phẩm đan bình thường, nên hắn không muốn lãng phí nguyên liệu Hư cấp, bởi vậy đều luyện đan dược Thánh Vương cấp.

Hắn đắm chìm vào luyện đang mà quên ăn quên ngủ, thông qua luyện đan, tu vi Thánh Vương Cảnh cũng càng ngày càng vững chắc.

Đan dược Thánh Vương cấp liên tục sinh ra từ bàn tay hắn, hết cái bình này đến cái bình khác được chất đầy, sắp một hàng nhìn rất vui.

Những luyện đan sư khác khi luyện đan, mỗi lần luyện chế đều cần hồi phục rất lâu, nhưng Dương Khai không cần, sức mạnh thần thức của hắn vô cùng to lớn, có Ôn Thần Liên lục sắc quanh năm suốt tháng ôn dưỡng, khiến thần thức của hắn mạnh hơn người thường, sức mạnh thần thức tiêu hao khi luyện đan căn bản có thể được bổ sung bằng Ôn Thần Liên.
Advertisement
';
Advertisement