Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngoài sơn động Long Huyệt sơn, hai tên cường giả Phản Hư nhất tầng cảnh đang huy động thánh nguyên không ngừng công kích vào một chỗ đất trống, tìm cách phá vỡ trận pháp do Dương Viêm bày ra.

Vũ Y nắm chặt tay, khẩn trương nói: - Dương Viêm, mau đối phó bọn chúng đi.

Lần trước Dương Viêm chủ trì trận pháp, phụ trợ Dương Khai đánh chết cao thủ Thánh Vương Cảnh của Từ gia, khiến cho Từ gia không còn một mống, Vũ Y còn tưởng rằng Dương Viêm có thể làm được như trước.

Dương Viêm lắc đầu nói: - Nếu bọn chúng vào trong trận pháp, ta có cách khiến cho chúng không ra được, nhưng bọn chúng không vào, ta không có biện pháp.

Khuyết điểm của trận pháp chính là như vậy, tuy uy lực mạnh mẽ, quỷ dị khó lường, nhưng nếu như người khác cẩn thận một chút, không vào phạm vi trận pháp thì dù uy lực mạnh đến mấy cũng vô dụng.

- Vậy làm sao bây giờ? Vũ Y hoảng hồn nói.

Dương Viêm mỉm cười: - Không sao, trận pháp này chính là để cho người khác phá.

Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng một cái, lập tức hiểu trận pháp kia không chỉ đơn giản như vẻ bên ngoài, Dương Khai có thể khẳng định, Hồng Chấn cùng sư huynh của hắn nếu phá trận pháp tiếp tục tiến vào sâu hơn, nhất định sẽ rơi vào trong trận pháp càng lợi hại hơn.

Dương Viêm vốn nhát gan nhất nhưng lúc này lại tỏ vẻ ung dung, Dương Khai làm sao không nhìn ra trong này có điều mờ ám? Tức cười là hai tên Phản Hư Cảnh kia lại không biết gì, cứ nghĩ phá được trận pháp trước mặt là đại sự sẽ thành.

Rầm rầm uỳnh...

12 ngọn phi đao của Hồng Chấn cùng cây chùy bát giác của tên cao thủ Phản Hư Cảnh còn lại đang liên tục công kích vào trận pháp, làm cho trận pháp không ngừng lung lay, thoạt nhìn tựa như rất nhanh thôi sẽ bị sụp đổ.

Tạ Hoằng Văn đứng ở một bên chờ đến chán, ánh mắt nóng bỏng không ngừng quét tới quét lui trên người Dương Viêm và Vũ Y, ánh mắt dâm ô khiến cho người khác nhìn thấy hết sức khó chịu.

Gia chủ Hải Khắc gia tộc Y Ân cùng mấy vị cung phụng trưởng lão ở bên cạnh cũng cười a dua theo, khiến cho Vũ Y nhìn muốn phát nôn.

Trận pháp bên này còn chưa bị phá, bỗng nhiên cách đó mười mấy dặm lại xuất hiện một đám người.

- Hử? Bên kia hình như có đánh nhau? Một tên cường giả Phản Hư Cảnh dẫn đầu ngạc nhiên kêu lên, hai huynh đệ Hồng Chấn công kích trận pháp gây ra động tĩnh không nhỏ, dù cách mười mấy dặm người khác cũng có thể nghe được.

- Nhất định là tên kia lại chọc vào người không nên chọc rồi. Một tên nam nhân trung niên nhìn về sơn động phía xa, trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ thê lương, khóc lóc kể lể: - La đại nhân, tiểu tử kia hành sự ngông cuồng, vài ngày trước đó đã liên tiếp chém giết mười mấy người từ gia chủ cho tới thiếu chủ của Từ gia ta, khiến Từ gia tổn thất thảm trọng, xin La đại nhân chủ trì công đạo, thay Từ gia báo thù rửa hận.

La Khánh khẽ gật đầu: - Ta biết, Từ gia chủ năm đó cũng đã từng giúp ta một chuyện nhỏ. Cho nên lần này ta theo các ngươi đến đây chính là đòi một lời giải thích cho Từ gia chủ, tên thanh niên kia nếu như thức thời còn không sao, nếu không phải dạy dỗ hắn một chút.

La Khánh nhấn mạnh hai chữ "chuyện nhỏ" hiển nhiên là nhắc nhở đối phương, hỗ trợ còn có thể, nhưng bản thân hắn sẽ không đi liều mạng.

- Đa tạ La đại nhân. Đa tạ La đại nhân! Đám người theo sau nam tử trung niên kia không ngừng cảm tạ La Khánh.

Đám người kia chính là võ giả Từ gia, khi nghe tin nhóm người gia chủ cùng cung phụng trưởng lão toàn quân bị diệt truyền về, bọn họ lập tức hiểu được với thực lực của bọn họ thì không thể nào báo thù được, liền chạy tới Thiên Vận Thành nhờ giúp đỡ.

Tên trung niên kia tên là Từ Chí Bỉnh, đường đệ của gia chủ Từ gia Từ Chí Khôn, chỉ có cảnh giới Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, La Khánh được mời đến chính là cao thủ Phản Hư Cảnh.

Từ Chí Bỉnh tự biết với năng lực của mình thì không thể mời nổi thành chủ Phí Chi Đồ đến chủ trì công đạo. Sự thật cũng chứng minh điều này, cho dù là Y Ân gia chủ Hải Khắc gia tộc tự mình đưa lễ vật đến, Phí Chi Đồ cũng không coi lời nói của ông ta ra gì.

Ân oán giữa những gia tộc nhỏ, hắn làm sao thèm quan tâm tới? Nếu Y Ân chỉ tình cờ gặp Tạ Hoằng Văn, ông ta hiện giờ còn đang ở phủ thành chủ chờ tin tức ấy chứ.

Từ Chí Bỉnh không đi phủ thành chủ mà trực tiếp tìm La Khánh, bởi vì năm đó Từ Chí Khôn đã từng giúp La Khánh một chuyện nhỏ, dựa vào nguyên nhân này, La Khánh sẽ không thờ ơ đứng nhìn.

Quả nhiên Từ Chí Bỉnh đã mời được La Khánh, rồi hùng hổ đánh tới Long Huyệt sơn, nhưng còn chưa tới sơn động đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền tới.

Đoàn người tăng nhanh tốc độ, rất nhanh liền đến trước sơn động, nhìn thấy người đứng đằng trước, La Khánh lập tức khẽ hô lên kinh ngạc rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Tạ Hoằng Văn hành lễ: - Bái kiến Tạ công tử.

Tạ Hoằng Văn đang thúc giục huynh đệ Hồng Chấn nhanh chóng phá trận, nghe tiếng nói liền liếc nhìn sang La Khánh, tiếp theo kinh ngạc hỏi: - Ngươi không phải làhộ vệ ở Tụ Bảo Lâu sao, không ở Tụ Bảo Lâu canh gác, chạy tới nơi này làm gì?

La Khánh vội vàng nói: - Bẩm Tạ Công tử, ta cùng với gia chủ Từ gia bị giết trước đây có chút giao tình, lần này được nhờ tới để thay bọn họ tìm hung thủ ra tay hỏi cho rõ phải trái.

Tạ Hoằng Văn ồ một tiếng: - Ngươi cũng đến đây để ra mặt thay người khác hả, tốt tốt tốt, tới thật đúng lúc, ngươi cũng tới giúp mấy người Hồng Chấn phá vỡ trận pháp kia đi, phá vỡ được nhiều tầng sẽ có thưởng, hai tên phế vật kia thật vô dụng, có mỗi cái trận như vậy mà đã đánh tới nửa ngày rồi.

Tuy nói La Khánh là hộ vệ tại Tụ Bảo Lâu, nhưng dù sao hắn cũng là người của Ảnh Nguyệt Điện, đối với lời nói của Tạ Hoằng Văn tất nhiên không dám không nghe, gật gật đầu nói: - Tạ công tử đã phân phó, nào dám không nghe.

Nói rồi, La Khánh liền tế ra bí bảo của mình, phóng về phía trước, chuẩn bị liên thủ cùng huynh đệ Hồng Chấn công kích trận pháp.

Bên kia, Y Ân thấy Từ Chí Bỉnh cũng dẫn một cường giả Phản Hư Cảnh đến liền cười ha hả tiến lên chào hỏi. Từ Chí Bỉnh cũng hàn huyên cùng Y Ân mấy câu, nhưng thật ra trong lòng lại nghi hoặc không hiểu tại sao Hải Khắc gia tộc lại mời cao thủ đối phó Dương Khai trước cả mình, tuy nghĩ không ra nhưng cũng không hỏi nhiều. Lúc này Từ gia không còn đông như trước, tuy nói dưới sự áp chế của Ảnh Nguyệt Điện, Hải Khắc gia tộc sẽ không thâu tóm Từ gia một cách trắng trợn, nhưng xâm chiến một phần lãnh địa, yêu cầu nhiều chỗ tốt hơn thì vẫn có thể. Đối mặt với một hàng xóm như vậy, Từ Chí Bỉnh cũng chỉ có thể biểu hiện hết sức khiêm tốn, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hy vọng Y Ân không quá tuyệt tình.

Y Ân hiển nhiên rất cao hứng, trước đó hắn vẫn cảm thấy có chút bất an, nhưng bây giờ Từ Chí Bỉnh lại dẫn tới một cao thủ Phản Hư Cảnh, chuyện tiêu diệt Dương Khai đã trở nên chắc chắn rồi.

Lần này tiêu diệt Dương Khai, vừa có thể thỏa mãn dục vọng dâm đãng của Tạ Hoằng Văn, lại vừa khiến cho Hải Khắc gia tộc thăng quan tiến chức như diều gặp gió. Sắp tới nếu Tạ Hoằng Văn có thể mang Vũ Y về là hay nhất, chỉ cần có Vũ Y xe chỉ luồn kim ở trong đó, địa vị của Hải Khắc gia tộc sẽ nước dẩy thuyền lên, gia nhập vào nội bộ Ảnh Nguyệt Điện cũng không còn là mộng tưởng, chỉ hy vọng Tạ Hoằng Văn không nóng giận mà giết Vũ Y là được.

Ngay khi đang thả sức tưởng tượng, bỗng nhiên nghe Hồng Chấn ở bên kia bất mãn quát một tiếng: - Ngươi làm gì vậy?

Mọi người theo tiếng quát đồng loạt quay đầu nhìn về hướng đó, lập tức thấy được một màn hết sức quỷ dị.

La Khánh, cao thủ Phản Hư Cảnh được Từ Chí Bỉnh mời tới không ngờ đang kinh ngạc nhìn vào cửa sơn động, trên tay cầm bí bảo nhưng không truyền thánh nguyên vào, nhìn dáng vẻ của hắn dường như không hề có ý định công kích trận pháp đang ngăn cản trước mặt.

Tên Phản Hư Cảnh sư huynh của Hồng Chấn sắc mặt không vui, trách cứ: - Nếu ngươi không giúp một tay thì tránh qua một bên, hai người chúng ta là đủ rồi, dù sao trận pháp này cũng sẽ lập tức bị công phá, thêm ngươi cũng không nhiều, bớt ngươi cũng không thiếu!

Vừa rồi Tạ Hoằng Văn hạ thấp giá trị thực lực của hai người bọn họ, làm cho Hồng Chấn cùng tên Phản Hư Cảnh này tức lộn ruột, giờ phút này sắp phá được trận pháp, công lao này dĩ nhiên hắn không muốn chia sẻ cùng La Khánh.

- Chờ một chút, chờ một chút! La Khánh dường như phát hiện điều gì đó hết sức khủng khiếp, sâu trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ, vội vàng ngăn cản huynh đệ Hồng Chấn tiếp tục công kích.

- La Khánh, đừng làm ra vẻ mặt này nọ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hồng Chấn giận dữ.

- Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của Tạ Hoằng Văn cũng trở nên âm trầm nói.

- Công tử, người này chẳng những không giúp một tay, lại còn cản trở chúng ta, thật sự là đầu óc có bệnh! Hồng Chấn lập tức nói: - Ta hoài nghi hắn là đồng bọn của tên thanh niên kia.

- Vậy sao? Tạ Hoằng Văn lạnh lùng nhìn về phía La Khánh.

- Không phải đâu, Tạ công tử, ngài nghe tôi giải thích đã. La Khánh kinh hãi, vội vàng xua tay, suy nghĩ một chút rồi đi tới bên cạnh Tạ Hoằng Văn ghé tai nói nhỏ mấy câu.

Không ai biết hắn nói những gì, nhưng Tạ Hoằng Văn bỗng nhiên biến sắc, vội hỏi: - Thật chứ?

- Chính xác trăm phần trăm. La Khánh gật mạnh đầu, thấp giọng nói: - Tạ công tử bĩnh tĩnh chớ nóng vội, bây giờ ta sẽ thông tri cho Tiền trưởng lão ngay.

Nói xong, không đợi Tạ Hoằng Văn kịp phản ứng, lập tức lấy ra bí bảo la bàn dùng để truyền tin truyền thần niệm vào trong đó.

- Tên khốn! Tạ Hoằng Văn đánh rớt bí bảo truyền tin của La Khánh xuống đất, âm trầm nhìn La Khánh, rồi liếc nhìn Dương Khai ở phía xa một cái, vẻ mặt hết sức thâm độc.

Hồng Chấn cùng tên Phản Hư Cảnh khác cũng không biết chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn nhau, đình chỉ động tác công kích.

- Bọn họ đang làm gì thế? Dương Viêm tò mò nhìn xung quanh, dáng vẻ lo lắng:

- Ta vẫn đang chờ bọn họ phá trận đây.

- Dường như có gì đó bất thường. Dương Khai cũng không hiểu rõ, chỉ biết là vừa rồi La Khánh nhìn chằm chằm vào mình như nhận ra mình là ai, nhưng Dương Khai có thể khẳng định mình chưa từng thấy người này, cũng chưa từng giao thủ với hắn.

Trước giờ Dương Khai chưa từng nhớ lầm, nếu thật sự đã gặp qua người này, hắn nhất định sẽ có ấn tượng.

Biến cố phát sinh chẳng những khiến cho đám người Dương Khai mờ mịt không rõ, mà Y Ân cũng mê hoặc vạn phần, giờ khắc này cảm giác nguy cơ lại trào dâng mãnh liệt trong lòng, hắn cẩn thận quan sát Tạ Hoằng Văn, tên thiếu gia không có điều ác nào không làm tại Thiên Vận Thành, giờ phút này vẻ mặt lại đang hết sức lưỡng lự đắn đo, dường như gặp phải một sự lựa chọn khó khăn nào đó.

Trong lòng Y Ân kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ tên Dương Khai này có lai lịch lớn, bằng không thì Tạ Hoằng Văn lại sẽ cố kỵ điều gì? Nếu tên kia không có lai lịch gì, với tính tình của hắn khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng nhìn tên kia cũng không giống như là có hậu thuẫn lớn.

Trong Y Ân lòng lo lắng bất an.

Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn rất nhanh đã có quyết định, sắc mặt kiên quyết quát Hồng Chấn: - Tại sao lại dừng lại, ta cho các ngươi dừng lại hả? Tiếp tục công kích cho ta!

- Rõ!

Huynh đệ Hồng Chấn đồng thanh đáp, sau đó tiếp tục triển khai công kích về phía trận pháp.

- Tạ công tử, xin đừng! La Khánh kinh hãi biến sắc, lần nữa lên tiếng ngăn cản.
Advertisement
';
Advertisement