Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai quay đầu nhìn sang, hắn thật tò mò là ai lại dám lớn lối trước mặt Khúc Trường Phong.

Vừa nhìn, trong lòng cũng kinh ngạc. Người vừa đến ăn mặc phải nói là hết sức đơn sơ, nhưng mà khí thế trên người còn lợi hại hơn Khúc Trường Phong một bậc, hơn nữa rất sắc bén. Dương Khai mơ hồ cảm giác được một cỗ dao động năng lượng lôi điện truyền ra từ trên người hắn.

Người này tu luyện lực lượng thuộc tính lôi, hơn nữa đã có trình độ rất cao. Thân hình hắn không tính là cao to, nhưng tuyệt đối là cao thủ, bởi vì tu vi của hắn cũng như Khúc Trường Phong, cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh!

Đi theo sau hắn cũng là hai vị cường giả Phản Hư Cảnh, mặc áo xanh, trên ngực thêu dấu hiệu tia chớp, tia chớp này như đánh xuống từ chín tầng trời, uy thế vô biên, chấn nhiếp tâm hồn.

- Ta nói là ai, thì ra là Phương huynh Lôi Đài Tông, đã lâu không gặp, ngươi vẫn còn nghèo hèn như thế, không sợ đánh mất mặt Lôi Đài Tông ngươi. Khúc Trường Phong mặt cười trong không cười, nói.

Trong lòng Dương Khai khẽ động, liền hiểu được người ăn mặc đơn giản này là ai.

Lôi Đài Tông Phương Thiên Trọng! Cũng giống Khúc Trường Phong, đều là thanh niên tuấn kiệt nổi danh U Ám Tinh, là đệ nhất thiên tài Lôi Đài Tông.

Thiên tài mà, trước giờ đều tự cho mình rất cao, không thích ngồi ngang với người khác. Hai người này đều là thiên tài trong tông môn, hơn nữa xem ra vốn có hiềm khích, vừa gặp mặt liền đối đầu gay gắt, ngoài trào trong phúng.

Hai người thủ vệ Tụ Bảo Lâu đầy bất đắc dĩ đứng một bên, nếu là người khác đến làm càn trước cửa Tụ Bảo Lâu, bọn họ đã sớm ra tay dạy dỗ, nhưng thân phận của Khúc Trường Phong cùng Phương Thiên Trọng bày ra đó, bọn họ không dám nói nhiều.

Ngay cả ba người Dương Khai đứng sang một bên, cũng trở thành vật nền.

- Ta tu là võ đạo, cảm ngộ là thiên đạo, không giống Khúc huynh ngươi cả ngày ngông nghênh diễu võ dương oai, rêu rao khắp chốn. Phương Thiên Trọng không nóng không lạnh đáp trả.

Khúc Trường Phong hừ lạnh, một thân khí thế ầm ầm bùng nổ, đánh sâu về phía Phương Thiên Trọng. Phương Thiên Trọng tự nhiên không cam yêu thế, cũng bùng nổ khí thế của mình.

Tựa như giữa đất bằng bùng nổ hai cơn lốc xoáy, bỗng đụng vào nhau, linh khí thiên địa trước Tụ Bảo Lâu náo động, rất nhiều cường giả trong lâu đều cảm giác được tình hình bên này, đều vươn thần thức ra tra xét. Nhưng khi nhìn thấy kẻ gây xung đột là Khúc Trường Phong cùng Phương Thiên Trọng, lại vội thu hồi thần niệm, không nhiều chuyện nữa.

Hai thiên tài đối đầu như chốn không người, sắc mặt Dương Khai phát lạnh, vốn còn có chút hảo cảm với Phương Thiên Trọng, cảm thấy người này không ngông cuồng giả tạo, còn đỡ hơn Khúc Trường Phong, nhưng bây giờ một chút hảo cảm cũng tan biến.

Nếu đổi lại là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh bình thường đứng ở đây, sẽ bị khí thế của hai người cuốn vào, coi như không bị thương cũng rất thê thảm.

Bọn họ hiển nhiên không hề cố kỵ mình cùng Vũ Y, Dương Viêm, chỉ muốn cho đối phương một trận hạ mã uy.

Dư sóng khí thế ập tới, Dương Khai hừ lạnh một tiếng, thuận tay vung lên.

Âm thanh như có thứ gì bị bổ ra, Dương Khai đứng đó vững như núi cao, ngay cả góc áo tóc tai cũng không bị cuốn lên, Dương Viêm cùng Vũ Y nấp sau lưng hắn càng không cảm giác gì.

- Hả? Khúc Trường Phong cùng Phương Thiên Trọng đồng thời thu liễm khí thế, quay đầu nhìn lại Dương Khai, hai người đều có chút kinh ngạc.

Vừa rồi khí thế của hai người bọn họ dù không nhắm vào Dương Khai, nhưng không phải tùy tiện Thánh Vương nhất tầng cảnh nào cũng có thể ngăn cản được. Hiện tại thấy Dương Khai dễ dàng phá đi dư sóng khí thế của bọn họ, tự nhiên phải thấy kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, tu vi như Dương Khai còn không bị hai người bọn họ chú ý tới.

- Cảm tình giữa hai vị sư huynh thật là tốt, vừa gặp mặt đã như keo sơn, thật khiến người ta hâm mộ. Tiếng cười như chuông bạc giòn giã dễ nghe vang lên, một cô gái váy lụa hoa chầm chậm bước đến. Nàng có lan da nõn nà, tay mềm mại như mầm lá, trời trinh có khi chất yếu ớt, tựa như gió thổi qua là ngã, làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều sinh ra ý tưởng phải bảo vệ nàng. Dáng người cô gái này thật hoàn mỹ, váy dài tím nhạt vừa vặn bao bọc toát ra đường cong dáng người, càng tôn lên cao quý sang trọng của nàng.

Đợi cho đến gần, mùi hương phà vào mặt, khiến người ta thoải mái say mê, dòng máu chảy mạnh lên.

Lời nàng nói dù là đùa cợt, nhưng bất luận Phương Thiên Trọng hay Khúc Trường Phong đều không có vẻ nổi giận, người sau còn toát ra vẻ mừng rỡ, ánh mắt sáng quắc nhìn sang phía cô gái kia.

- Tố Điệp chào hai vị sư huynh. Cô gái dịu dàng hành lễ, mặt nhỏ trong trắng lộ hồng, tựa như nhéo một cái có thể nặn ra nước, mắt đẹp câu hồn đoạt phách, làm người ta mơ mộng.

- Thì ra là Doãn sư muội, đã lâu không gặp, thật nhớ chết vi huynh. Khúc Trường Phong cũng lười dây dưa với Phương Thiên Trọng, cười to nói.

Phương Thiên Trọng cũng khẽ gật đầu với cô gái này, coi như chào hỏi.

Đều là nhân vật thiên tài U Ám Tinh, tự nhiên đều quen biết nhau.

- Không ngờ Doãn sư muội cũng đến tham dự hội đấu giá lần này, xem ra lần này ta đến đúng rồi. Đợi lát nữa có đi chung cùng huynh, chúng ta tâm sự nhiều hơn. Sư huynh bất tài, trong thời gian gần đây đang nghiên cứu Thế, cũng coi như có chút tâm đắc. Khúc Trường Phong nhiệt tình mời gọi, trong lời nói toát ra một cỗ đắc ý.

Dương Khai thầm bĩu môi, không quan tâm. Hắn biết lĩnh ngộ Thế khó khăn, ngay cả hắn, hấp thu hai luồng năng lượng thần hồn cường giả Phản Hư Cảnh cũng không có cách nào nhập môn được Thế. Khúc Trường Phong coi như cảnh giới tu vi cao hơn hắn, cũng không thể nào lĩnh ngộ được Thế trước Phản Hư Cảnh, chỉ có sau khi võ giả thăng cấp Phản Hư Cảnh, mới có thể tiếp xúc đến loại lực lượng này, Khúc Trường Phong nói như vậy, rõ ràng là mượn cớ tiếp xúc với Doãn Tố Điệp.

Trong lòng Doãn Tố Điệp càng hiểu rõ hơn Dương Khai, nhoẽn miệng cười, quả thật phong tình vạn chủng, yếu ớt nói: - Tuy rằng sư muội cũng muốn tâm sự nhiều hơn với Khúc sư huynh, nhưng lần này sư muội đến đây là phụng lệnh gia sư, có nhiệm vụ trong người, sư muội cảm tạ ý tốt của Khúc sư huynh.

- Vậy ư, cũng không sao, còn nhiều thời gian mà.

Khúc Trường Phong cười tiêu sái, cũng không thấy xấu hổ vì Doãn Tố Điệp từ chối, có lẽ cũng không phải lần một lần hai té ngã trước mặt nàng, nếu đối phương đồng ý mới gọi là kỳ quái.

Ba người đứng ở đây đã một hồi, trong lúc này không ngừng có người các phe thế lực khác đến tham dự hội đấu giá chẳng qua ba người bọn họ chưa vào, các công tử tiểu thư khác cũng chỉ có thể đứng chờ một bên.

So với bọn họ, Dương Khai mới phát hiện mình cùng Vũ Y Dương Viêm thật là quá giản dị, các công tử tiểu thư kia mỗi người đều có áo mới ngựa to, gấm vóc lụa là, bảo giáp khoác ngoài, linh vận lưu chuyển.

Còn Dương Khai chỉ tùy tiện mặc một bộ quần áo bình thường, Dương Viêm càng lạ hơn, một bộ áo bào đen vạn năm không đổi, hận không thể che cả mặt mình, giống như làm chuyện đuối lý gì không thể để người khác thấy. Vũ Y tuy rằng ăn mặc không tệ, nhưng cũng chỉ là quần áo bình thường, không thể so sánh với bảo giáp của người khác.

Ba người tựa như vịt đẹt đi lạc vào đoàn thiên nga, phải nói là làm người ta quá chú ý.

Cũng may bọn họ cũng không có ý tiếp tục nói chuyện, hội đấu giá sẽ bắt đầu ngay, bọn họ cũng phải vào sớm. Đám công tử tiểu thư kia liền vội chào hỏi ba người Phương Thiên Trọng, đoàn người nối đuôi nhau vào, nhanh chóng mất bóng.

Trước khi đi, Phương Thiên Trọng còn cố ý vô tình liếc Dương Khai một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thẳng đến khi đằng trước Tụ Bảo Lâu bình lặng trở lại, Vũ Y mới thầm thở phào, nhỏ giọng giải thích cho Dương Khai: - Cô gái vừa nãy là Lưu Ly Môn Doãn Tố Điệp, cũng là nhân vật phong vân, hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nữ U Ám Tinh, vô số người theo đuổi.

- Đệ nhất mỹ nữ? Dương Khai cười xì. - Hai người các cô cũng không kém hơn cô ta, cái đệ nhất này đúng là hữu danh vô thực mà.

- Muội có chỗ nào so được với người ta. Vũ Y đỏ mặt, mặc kệ Dương Khai nói có thật không, lời khen này vẫn làm nàng rất vui vẻ. Không có con gái nào không để ý dung nhan của mình, hơn nữa nàng cũng biết, bản thân mình quả thật có chênh lệch rất lớn so với Doãn Tố Điệp, xuất thân của người ta cao quý hơn nàng vô số lần.

- Chúng ta cũng vào thôi. Dương Khai nhàn nhạt nói, hôm nay đến dự hội đấu giá, vốn là muốn bảo vệ Vũ Y cùng Dương Viêm, nào ngờ lại gặp được đông thanh niên tuấn kiệt như vậy.

Bất luận là Khúc Trường Phong, hay Phương Thiên Trọng, hoặc là Doãn Tố Điệp, đều không thể coi thường. Dương Khai biết mình còn phải đi con đường rất dài, mình còn xa mới đến được cảnh giới vô địch thiên hạ.

Ba người này xuất hiện cho Dương Khai một cái cảnh cáo, đó là tuyệt đối không thể đánh giá thấp đối thủ cùng cấp, bọn họ đều là người vượt trội trong tông môn, ai biết bọn họ che giấu bao nhiêu nội tình, thật đánh nhau thì chưa chắc ai thắng ai thua.

Cuối cùng Vũ Y tìm được tấm thiệp mời, đưa cho thủ vệ. Thủ vệ này tựa như không ngờ ba người như Dương Khai cũng có thể lấy được thiệp mời, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không làm khó bọn họ, thoải mái cho qua.

Vào trong Tụ Bảo Lâu, lập tức truyền tới tiếng ồn ào, vô số người tụ năm tụ ba với nhau, đang trò chuyện gì đó.

- Đây là Tụ Bảo Lâu? Vũ Y tràn đầy rung động, nhìn ngó xung quanh, trong mắt đẹp toàn là mới lạ, nàng vẫn là lần đầu đi đến chỗ thế này.

Vừa vào liền nhìn thấy đại điện hình tròn rộng lớn, trên đỉnh treo ngọn đèn dùng đá lạ phát sáng chế thành, tỏa ra ánh sáng dịu, chiếu rọi toàn bộ bên trong Tụ Bảo Lâu, không kém gì bên ngoài, nhưng lại không tạo thành bóng.

Tầng chót đại điện, những dãy ghế ngồi được xếp ngay ngắn, tám phần đã đầy người, còn ở trên lầu cao cũng rất đông bóng người, di chuyển khắp nơi.

Ở giữa tầng chót đại điện, có một cái đài cao hơn mặt đất 3 thước, hẳn là chỗ để đấu giá.

Thiết kế hình vòng tròn như vậy, có thể để mọi người tham dự hội đấu giá đều thấy rõ được vật phẩm đấu giá phải nói là tài ba.

Dương Khai đến nơi này, nhìn ngó trái phải, muốn tìm xem Tiền Thông ở nơi nào. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, tìm người ở chỗ thế này là quá khó khăn. Nếu hắn là Phản Hư tam tầng cảnh, không cần cố kỵ mọi người, hoàn toàn có thể dùng thần thức tìm kiếm, nhưng ở đây cao thủ tụ tập, hắn không dám tùy tiện sử dụng thần thức, tránh bị người ta hiểu lầm, khi không vô duyên lại xảy ra chuyện rắc rối.
Advertisement
';
Advertisement