Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tìm kiếm lâu khoảng 1 nén nhang, Dương Khai ra khỏi hố đào, vẻ mặt mất hứng.

Hắn phát hiện, tìm kiếm Hỏa Diệu Tinh ở đây, hoàn toàn là xem may mắn.

Bởi vì chỗ này linh khí hệ hỏa quá dày đặc, khí tức Hỏa Diệu Tinh bị che giấu hoàn toàn, mình muốn dùng thần thức tra xét cũng không được. Không thể vận dụng thần thức tra xét, chỉ có thể dựa vào vận may mà tìm, điều này làm Dương Khai giảm bớt hứng thú.

Những võ giả này sẽ động lòng vì vật liệu Hư cấp thượng phẩm, Dương Khai sẽ không, không cần vì một chút Hỏa Diệu Tinh mà lãng phí thời gian ở đây.

Vẫn là đi khu thiên tài địa bảo mới hay, nghĩ vậy, Dương Khai cũng lười đào nữa.

Trước khi đi, Dương Khai tùy ý đi xem người trung niên kia, bỗng phát hiện bọn họ số đỏ, hai sư huynh đệ đều mừng rỡ, nhất định có thu hoạch không nhỏ.

Không quấy rầy bọn họ nữa, Dương Khai một mình rời đồi núi này, đi về hướng ban đầu, thỉnh thoảng đụng tới những võ giả nhận được tin chạy tới. Không ngừng có người kéo hắn lại hỏi này hỏi nọ, làm Dương Khai phiền không thôi.

Rõ ràng là những người này thấy Dương Khai đi một mình, tu vi cảnh giới không cao, mới không coi hắn ra gì, bằng không thì sao lại thế này?

Nhưng người ta chỉ hỏi chút chuyện, Dương Khai lại không thể đại khai sát giới, đành phải tránh né bọn họ.

Lúc này Dương Khai không vận dụng Phong Lôi Vũ Dực nữa, chỗ này dần đông người, Phong Lôi Vũ Dực quá nổi bậc, bị người ta nhìn thấy thì nói không chừng sẽ dẫn tới sóng gió gì. Dương Khai không sợ rắc rối, nhưng cũng không muốn dẫn rắc rối vào mình, cho nên bình thường dùng hai chân mà chạy, tốc độ cũng không chậm.

Hai ngày sau, Dương Khai đang chạy đi, bỗng nghe sau lưng có tiếng góc áo bay phần phật truyền tới, giống như có người đang chạy rất nhanh.

Hơn nữa nghe động tĩnh truyền đến mà đoán, người kia đang chạy thẳng về phía hắn, Dương Khai nhướng mày dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Không lâu sau, một bóng người nhảy lên xuống đồi núi đằng sau, rơi xuống trước mặt Dương Khai.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai lập tức nhận ra người này, hắn chính là người trung niên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà mấy ngày trước hắn đã gặp. Đối với người trung niên bèo nước gặp nhau này, Dương Khai vẫn cảm thấy không tệ, dù sao lúc đó đối phương còn khuyên bảo mình một câu, xem như tâm địa không tệ.

Dương Khai không khỏi cười, đang muốn chào hỏi, sắc mặt lại trầm xuống.

Hắn phát hiện tình hình của đối phương có chút không ổn, thánh nguyên hỗn loạn, thần sắc hoảng hốt, trên người cũng bị thương, đường vết thương trên bả vai tuôn ra máu, nhuộm đỏ quần áo.

Hơn nữa, con mắt đối phương cũng đỏ ngầu, tràn đầy căm phẫn không cam lòng.

Đợi nhìn ra Dương Khai, người trung niên này sững sờ, dường như không ngờ chỗ này lại có người, trong mắt lóe lên một tia áy náy cùng buồn bực, dậm chân thật mạnh, vội nói: - Không muốn chết thì chạy mau!

Nói xong, hắn cũng không dừng lại, xoay người, chạy về phía bên trái.

Dương Khai mơ hồ, nhưng mà hắn nhanh chóng hiểu được là chuyện gì. Người trung niên kia chạy chưa quá 30 nhịp thở, một đám 4-5 võ giả mặc áo xanh thẫm chạy tới trước mặt Dương Khai.

Dẫn đầu là người thanh niên nhìn như tuổi không kém hắn là mấy, nhưng tuổi thật thì không rõ, sắc mặt âm lãnh, tu vi chừng Thánh Vương tam tầng cảnh. Bên cạnh hắn nam có nữ có, đều là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh.

Vừa thấy người thanh niên này, Dương Khai phát hiện đối phương rất quen mặt, dường như đã gặp qua ở đâu.

Đang khó hiểu, người thanh niên kia không khách khí quát: - Nói, tên kia chạy hướng nào?

Dương Khai sắc mặt phát lạnh, đối phương hỏi một câu không khách khí như thế làm hắn phản cảm. Đừng nói Dương Khai cùng người trung niên kia coi như có duyên gặp mặt một lần, không thể bán đứng hắn, dù cho là người xa lạ, đối phương hỏi như vậy, Dương Khai cũng sẽ không trả lời.

- Mạnh sư huynh, bên đó! Một nữ nhân ăn mặc kiểu thiếu phụ trong đám người kia bỗng nhiên chỉ ra, chính là hướng người trung niên đã trốn, bởi vì bên đó còn rơi lại mấy giọt máu đỏ tươi.

- Hừ! Thanh niên được gọi là Mạnh sư huynh hừ lạnh một tiếng, dẫn mọi người đuổi theo hướng bên kia. Trước khi đi, vung tay lên, một đoàn ánh sáng vàng bắn thẳng về phía Dương Khai.

Dương Khai giận dữ, đưa tay ra trước, một tấm Hạo Thiên Thuẫn xuất hiện, chắn trước mặt.

Nhưng Hạo Thiên Thuẫn ngưng tụ thánh nguyêncủa Dương Khailại không thể hoàn toàn chặn lại ánh sáng vàng đó, vỡ rắc một tiếng, Hạo Thiên Thuẫn suýt nữa vỡ đôi.

Dương Khai ngạc nhiên, đợi hắn hồi thần lại, mấy người đối phương đã chạy xa. Còn Mạnh sư huynh kia một chiêu lại không thể đánh chết võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh như Dương Khai, dường như cũng rất kinh ngạc, quay đầu âm lãnh liếc nhìn Dương Khai, như muốn ghi nhớ hình dạng của hắn.

Nhưng trước mắt đuổi theo người trung niên kia mới là chuyện trọng yếu, hắn cũng không dây dưa với Dương Khai.

Chỉ chớp mắt, đoàn người kia đã chạy đi xa.

Dương Khai đứng đó, ngẫm nghĩ cẩn thận. Hắn cảm giác mình đã gặp qua người thanh niên này ở đâu, bằng không sao lại có cảm giác quen thuộc. Một lát sau, cuối cùng hắn nhớ ra, trong lòng khẽ động, vội vàng đuổi theo.

Bất kể là vì bản thân người thanh niên này, hay là bởi người trung niên có duyên gặp mặt một lần, Dương Khai đều không chuẩn bị buông tay mặc kệ.

Người trung niên này quả thật không tệ, trước đó tốt bụng khuyên bảo Dương Khai vừa rồi lúc đụng phải Dương Khai còn tranh thủ bảo hắn chạy mau, trong mắt toát ra áy náy rõ ràng. Là bởi hắn chạy tới chỗ Dương Khai, áy náy vì liên lụy hắn, bằng không hắn sẽ không lâm thời đổi hướng chạy trốn.

Đối phương có ý tốt, Dương Khai tự nhiên cũng sẽ trả lễ.

Truy đuổi một phen, dễ dàng đuổi tới.

Bởi vì người trung niên này vốn đã suy yếu, chạy cũng không chạy được bao xa, lúc này Mạnh sư huynh đang dẫn mấy sư đệ sư muội bao vây công kích. Tu vi cảnh giới người trung niên này không cao, nhưng trên người có bảo giáp phòng ngự rất khá, thay hắn chống đỡ rất nhiều tổn thương chí mạng.

Ngay cả như vậy, lúc này bảo giáp phòng ngự cũng mờ nhạt không ánh sáng, mất nhiều linh tính, thấy đã sắp mất tác dụng phòng hộ.

Mạnh sư huynh kia nhàn nhã đứng đó, không có ý cùng đồng môn mình ra tay, đứng đó chắp tay thờ ơ, sắc mặt mỉa mai trào phúng.

Cũng may hắn không ra tay, bằng không người trung niên này căn bản không thể ngăn cản.

- Mạnh Hồng Lượng, ngươi sẽ không được chết yên lành! Người trung niên kia chịu một đòn công kích của thiếu phụ nói chuyện lúc trước, miệng phun máu, bi phẫn gầm lên.

Câu nói này làm thanh niên Mạnh Hồng Lượng kia lóe lên ánh mắt hung dữ, lạnh lùng hạ lệnh: - Đừng vội giết hắn, các ngươi cứ chơi hắn một chút, cho hắn biết đắc tội Khuyết Hợp Tông ta sẽ có kết cục gì.

- Rõ! Mấy võ giả Khuyết Hợp Tông vây công người trung niên nghe vậy, đều lên tiếng hô, thoáng giảm bớt công kích, tựa như mèo vờn chuột làm nhục người trung niên, không ngừng tạo ra những công kích nhỏ nhưng đau đớn, sẽ không dẫn tới chí mạng.

- Mạnh Hồng Lượng, ta đã cho ngươi Hỏa Diệu Tinh Tủy, tại sao nhất định phải đuổi tận giết tuyệt? Tại sao lại giết sư đệ ta? Người trung niên cực lực tránh né công kích của mấy người kia, nhưng trên người ngày càng nhiều vết thương, sắc mặt cũng vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.

- Hừ! Mạnh Hồng Lượng hừ lạnh. - Hỏa Diệu Tinh Tủy quý giá như thế, ngươi có tư cách gì sở hữu? Hơn nữa những thứ này tự nhiên càng ít người biết càng tốt, trách thì trách hai sư huynh đệ ngươi quá may mắn, lại tìm được thứ tốt như vậy. Nhưng vận số các ngươi cũng quá kém, lại bị ta phát hiện. Ha ha! Hỏa Diệu Tinh Tủy này chỉ ta mới sở hữu được, hai sư huynh đệ các ngươi cùng xuống suối vàng, sẽ không tịch mịch.

- Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Người trung niên gầm lên, tia sáng cuối cùng trên bảo giáp cũng tắt, sau đó lại một đòn liền vỡ nát.

Bảo giáp phòng ngự hoàn toàn hư hỏng, không còn khả năng tu sửa.

- Giết đi, bớt cho đêm dài lắm mộng! Mạnh Hồng Lượng cũng không có tâm tình dây dưa với người trung niên này, nhàn nhạt nói.

Mấy đệ tử Khuyết Hợp Tông vây quanh người trung niên đột nhiên trở nên cuồng bạo, đồng loạt bùng nổ thánh nguyên, sát chiêu ập xuống đầu người trung niên.

Người trung niên dường như cảm giác được mình khó thoát kiếp nạn này, cho nên cũng không chống cự, trước khi chết, vẫn dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng Mạnh Hồng Lượng, như muốn khắc sâu bóng hắn vào trong linh hồn, đợi cho luân hồi chuyển thế trở lại báo thù rửa hận!

Ngay khi người trung niên này sắp mất mạng, ngọn lửa đen thui quỷ dị bùng lên bốn phí người trung niên tạo thành lá chắn, cản trở toàn bộ sát chiêu.

Một đệ tử Khuyết Hợp Tông không kịp thu chiêu, bàn tay đánh lên tấm khiên đen, cái khiên nguyên lành như không, ngược lại võ giả này nhảy dựng lên như thỏ, lớn tiếng hét thảm.

Mọi người nhìn sang, trong mắt liền tràn đầy kinh hoàng sợ hãi.

Lửa đen bùng cháy, lúc này dùng tốc độ nhanh mạnh lan tràn từ bàn tay của võ giả đó, một đường lan ra người hắn. Nơi lửa đen chạy qua, cánh tay, bả vai liền đốt thành tro, nhanh chóng lan tới ngực, mắt thấy sắp không sống nổi.

- Mạnh sư huynh, cứu mạng! Võ giả kia ý thức được không ổn, tâm thần thất thủ, vội vàng chạy về phía Mạnh Hồng Lượng thực lực cao nhất, kỳ vọng hắn có thể cứu mạng mình.

Mạnh Hồng Lượng làm sao cho hắn tới gần? Ngọn lửa đen kịt kia vô cùng quỷ dị, hắn còn kiêng kỵ không thôi.

Thấy đồng môn của mình đánh tới, sắc mặt biến đổi mấy lần, trong mắt lóe lên hung tàn, bịch bịch bịch lùi lại, vung tay lên, luồng sáng vàng chiếu vào đầu võ giả kia. Tên võ giả đang chạy tới hắn liền té xuống đất, con mắt trừng lớn, dường như không ngờ tới sư huynh lại hạ thủ độc ác với mình.

Nhưng chỉ thoáng cái, thi thể của hắn đã bị Ma diệm cắn nuốt sạch sẽ.

Mấy nam nữ còn lại đều trắng mặt, một là vì uy lực mạnh mẽ của Ma diệm, mặt khác là bởi bọn họ tận mắt thấy Mạnh Hồng Lượng đánh chết đồng môn, trong nhất thời toàn bộ đều ngây người, kinh ngạc nhìn Mạnh Hồng Lượng, đều toát ra thần sắc không thể tin được.

Advertisement
';
Advertisement