Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lúc mọi người phá giải cấm chế, Dương Khai cũng không nhàn rỗi, mà xuất lực ở một bên. Dù sao đợi lát nữa nếu muốn yêu cầu ích lợi, thì hiện giờ nếu khoanh tay đứng nhìn, chỉ làm cho người ta có cớ để xua đuổi hắn. Cho nên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn ngưng tụ ra một thanh trường kiếm thánh nguyên, không dám để Ma diệm thiêu đốt, ung dung chém vào cấm chế màu vàng.

Công kích của hắn không mạnh không yếu, chỉ phát huy ra trình độ của võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh nên có.

Người ngoài chỉ cảm thấy hắn đáng chán, liếc hắn một cái liền không thèm quan tâm đến hắn nữa, nhưng lại âm thầm lắc đầu thở dài, thầm nghĩ không quản người này xuất lực như thế nào, đợi lát nữa vẫn là không có phần Tẩy Hồn Thần Thủy cho hắn, vậy cần gì phải tới để mất mặt xấu hổ như vậy?

Nếu như hắn thật sự muốn cậy mạnh tranh giành, tùy tiện cử một người ở chỗ này ra tay, đều có thể giết chết hắn ngay tại chỗ.

Mỹ phụ khi nãy ở ngay bên cạnh Dương Khai, thi triển một loại bí bảo như vòng lắc, biến thành vô số con chim lửa, không ngừng đánh vào cấm chế, tiêu ma năng lượng của cấm chế. Nàng dường như có chút không đành lòng nhìn Dương Khai cố hết sức mà không thu được kết quả tốt, không nhịn được khuyên nhủ: - Tiểu huynh đệ, ngươi đừng đánh nữa, không ích lợi gì đâu. Thời gian này chi bằng tận dụng rời khỏi chỗ này, đi phía ngoài tìm xem, coi có thể tìm được cơ duyên thuộc về mình hay không. Ngươi ở nơi này chỉ lãng phí thời gian, với tu vi cảnh giới của ngươi có thể xông vào khu thiên tài địa bảo cũng không dễ dàng rồi.

Nàng rõ ràng nghĩ Dương Khai có thể đi tới chỗ này là do vận khí quá tốt, cho nên mới có thể xông qua được khu cực nóng, đi tới khu thiên tài địa bảo thuộc tầng thứ hai. Trong suy nghĩ của nàng, Dương Khai nếu như đã có vận may này, tự nhiên nên nắm bắt cho chắc mới phải, ở chỗ này lãng phí thời giờ làm gì chứ.

Người khác có lòng tốt khuyên bảo, Dương Khai cũng khó mà nói người ta xen vào việc của người khác làm gì, chỉ là cười cười nhàn nhạt nhìn về phía nàng, ra vẻ ngu ngu đần đần vậy.

Mỹ phụ kia thấy hắn cố chấp như thế, gương mặt xinh đẹp không khỏi lạnh lùng xuống, cảm thấy hắn có chút không biết điều, không thèm để ý tới hắn nữa.

Đúng lúc này, có một võ giả bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: - Cấm chế sắp phá rồi, mọi người tăng thêm sức đi!

Lời của hắn vừa dứt, cả màng mỏng màu vàng hình bán nguyệt lắc lư dữ dội hơn. Từng tầng gợn sóng từ trên đó nhộn nhạo cả lên, tầng tầng lớp lớp, giống như có người nào đó ném xuống mặt hồ bình tĩnh vô số viên đá vậy.

Không cần hắn nhắc nhở, mọi người đều chú ý tới biến hóa của cấm chế. Cấm chế này quả thật rất chắc chắn. Ở đây có chừng 30, 40 tinh anh Thánh Vương Cảnh của các thế lực lớn, công kích trong thời gian ước chừng một nén nhang, mới miễn cưỡng sắp phá mở ra. Hơn nữa, bản thân cấm chế cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

Nếu như lúc cấm chế này thật sự hoàn hảo không hao tổn gì, chỉ sợ là bất kể mọi người phá như thế nào đều cũng không được.

Cấm chế lung lay sắp đổ. Trong mắt mỗi người đều phát ra hào quang mừng rỡ, càng gia tăng thêm lượng truyền đánh thánh nguyên của mình.

Sau thời gian uống cạn nửa chén trà, kèm theo một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, màng mỏng bán nguyệt bao phủ bên trên ao nước rốt cục nứt ra một khe hở, ngay sau đó tiêu tán vô ảnh vô tung. Trong nháy mắt cấm chế phá mở, một cổ năng lượng vô hình từ trong ao nước tràn ra, cuốn tới chỗ mọi người tại đó.

Trong phút chốc, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Ngay sau đó là vui mừng quá đỗi.

Bởi vì trong thời gian nháy mắt này, mỗi người đều nhận ra thần thức của mình có một chút biến hóa vi diệu, dường như lực lượng của thần thức đã trở nên mạnh mẽ hơn một chút xíu.

Tẩy Hồn Thần Thủy, quả nhiên danh bất hư truyền!

Vẻ hưng phấn, vẻ chờ mong hiện lên dào dạt trên mặt của mọi người. Nếu là lúc bình thường, khẳng định mọi người đều đã kéo ùa lên tranh đoạt bảo vật. Nhưng vừa rồi mọi người dù sao cũng đã thảo luận xong việc phân chia lợi ích, cho nên thời khắc này cho dù là có động lòng như thế nào đi nữa, cũng còn có thể áp chế, đưa ánh mắt nhìn về phía Khúc Trường Phong.

Khúc Trường Phong thấy thế, mỉm cười: - Làm phiền chư vị, cuối cùng đã phá mở được cái cấm chế quỷ quái này rồi. Ừ, hy vọng là mọi người tiếp sau đây cũng thu Tẩy Hồn Thần Thủy một cách có trật tự. Nếu có người nào dám cả gan phá hủy chuyện đã thỏa thuận trước đó, đừng trách Khúc mỗ trở mặt vô tình!

Nói xong lời cuối cùng, gương mặt hắn đầy vẻ lạnh lùng.

Mọi người đều vội xưng không dám. Khúc Trường Phong sợ là đang mong có người không tuân thủ quy củ, như vậy hắn mới có cớ để giết người, cướp lấy định mức của người khác. Ở đây đều là tinh nhuệ của các thế lực lớn, làm sao không rõ hắn đang suy nghĩ gì, tự nhiên sẽ không làm như mong muốn trong lòng hắn.

Sâu trong mắt Khúc Trường Phong lóe lên một tia tiếc nuối thầm kín, sau đó mới không khách sáo chút nào ra hiệu và nói với một nam võ giả tóc rối tung bên cạnh: - Đi thôi!

Võ giả kia hưng phấn gật gật đầu, sau đó không kịp chờ đợi chạy tới bên cạnh cái ao, thánh nguyên trên tay bắt đầu khởi động, ngưng tụ ra một thứ như cái bát, múc một chén Tẩy Hồn Thần Thủy từ trong ao nước lên, chuẩn bị bỏ vào trong nhẫn không gian đã chuẩn bị xong trước đó.

Nhìn tới đây, khóe mắt Dương Khai giật một cái, đau lòng muốn chết.

Quả nhiên, Tẩy Hồn Thần Thủy khi bị hắn múc lên đã xảy ra biến hóa kinh người trước mắt bao người. Chất lỏng vốn có màu vàng, nhưng vừa rời khỏi ao, lập tức liền có vô số đạo năng lượng màu vàng bay túa ra ngoài, như tơ vàng đầy trời. Những thứ năng lượng màu vàng này chỉ duy trì không tới thời gian ba hơi thở ở giữa không trung, liền bỗng nhiên tan thành mây khói.

Cảnh này khiến cho mọi người đều kinh hãi.

- Khúc sư huynh, tình huống không đúng a! Võ giả phụ trách múc lấy Tẩy Hồn Thần Thủy cả kinh kêu lên.

- Thế nào?

- Sau khi múc nó ra, dường như tác dụng của Tẩy Hồn Thần Thủy cũng biến mất. Võ giả có vẻ mặt mếu máo, chỉ vào cái chén lớn mà mình dùng thánh nguyên ngưng tụ ra.

- Cái gì? Khúc Trường Phong cả kinh, phóng mắt nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy Tẩy Hồn Thần Thủy trong chén kia không còn màu vàng sền sệt và đậm đặc như vừa rồi nữa, mà là biến thành một chén Linh dịch trong suốt có thể nhìn xuyên qua.

Linh dịch này tuy rằng cũng rất tốt, cho dù là thánh tinh thượng phẩm cũng không thể so sánh được với nó, nhưng nó đâu còn chỗ quý trọng nào so với Tẩy Hồn Thần Thủy nữa?

- Tại sao có thể như vậy?

Sắc mặt của Khúc Trường Phong âm tình bất định, đưa tay lấy một giọt Linh dịch từ trong tô thánh nguyên kia để vào trong miệng, xác nhận nó chính là Linh dịch, không có một chút công hiệu tẩy hồn định phách.

Không tin tà, hắn tự mình ra trận, từ trong ao màu vàng vốc ra một vốc nước. Tình huống giống y như đúc tiếp tục diễn ra, khi Khúc Trường Phong lấy Tẩy Hồn Thần Thủy ra khỏi ao, lập tức có vô số đạo năng lượng màu vàng bay tản ra không trung, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

- Khúc thiếu, có khi nào không thể mang Tẩy Hồn Thần Thủy này đi không? Có người phỏng đoán nói.

- Có khả năng, nếu không tại sao Tẩy Hồn Thần Thủy ở trong ao thì không có sao, một khi lấy ra liền mất đi hiệu lực?

- Làm sao lại có chuyện như vậy?

- Ta đây cũng không rõ lắm, ta cũng chỉ vẻn vẹn nghe nói qua Tẩy Hồn Thần Thủy chính là một trong ba đại Linh dịch trong thiên địa, nhưng không biết thu nó phải nên sử dụng phương pháp gì đặc biệt?

- Bọn ta cũng không biết.

Ba đại Linh dịch? Dương Khai nghe qua trong lòng chợt động, không biết ba đại Linh dịch này là ba đại Linh dịch nào. Nhưng mà Tẩy Hồn Thần Thủy là một trong ba loại đó không thể nghi ngờ.

Sắc mặt của Khúc Trường Phong vào thời khắc này khó coi vô cùng. Nghe mọi người mồm năm miệng mười huyên náo, khí chất ôn nhu mẫu mực không thể giữ vững được nữa, sắc mặt chợt đanh lại, dữ tợn quát: - Nếu không có cách nào mang Tẩy Hồn Thần Thủy rời khỏi nơi này, vậy thì phải thu chúng như thế nào?

Một đám người bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được, vừa rồi Khúc Trường Phong phụ trách phân phối ích lợi, mọi người không ai không đồng ý, cấp đủ mặt mũi cho hắn. Giờ này ngay cả lấy Tẩy Hồn Thần Thủy đều không thể được, thì việc phân phối vừa rồi hiển nhiên chính là một chuyện tiếu lâm. Khúc Trường Phong hiện tại rõ ràng bởi vì chuyện này mà có chút thẹn quá hóa giận, ai dám mở lời nhắc nhở hắn là lúc này mọi người có thể cùng đi vào trong ao mà ngâm chứ.

Khúc Trường Phong không ngu ngốc, bản thân hắn khẳng định có thể nghĩ tới, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Nguyên nhân hắn không nói ra, hiển nhiên cũng là muốn phân phối lại cho ổn một chút.

Người khác không dám nói, nhưng nam nhân có thần sắc một mực lạnh lùng lại lần đầu tiên chủ động lên tiếng: - Rất đơn giản, trực tiếp đi vào trong ao hấp thu dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy là được rồi.

Nói xong, không để ý đến người khác chút nào, thân hình tung một cái, trực tiếp nhảy vào chính giữa ao nước.

Áo nước này không thể dùng thần thức quét vào, đậm đặc vô cùng, mắt thường không nhìn thấy đáy, nhưng rõ ràng có vẻ không sâu, vì nam tử này đi vào trong đó, ngồi xếp bằng, còn lộ ra vị trí từ ngực trở lên.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều nhìn về phía Khúc Trường Phong, mấy võ giả đi theo bên cạnh Khúc Trường Phong đều giận tím mặt, nhưng chỉ thấy sắc mặt giận dữ, chứ không dám tùy ý quát mắng võ giả tự tiện chủ trương này.

Sắc mặt của Khúc Trường Phong đen như đáy nồi, khí tức rõ ràng nặng nề hơn không ít.

Vừa rồi lúc hắn phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, cố kỵ thân phận cùng mặt mũi của đối phương, phân cho một mình y một phần tư. Nhưng bây giờ, đối phương không nể mặt mũi hắn chút nào a, điều này làm cho Khúc Trường Phong vô cùng phẫn nộ.

Cho dù là Phương Thiên Trọng, cũng không thể khinh thường hắn như vậy.

Gương mặt của Khúc Trường Phong âm trầm, nhìn chầm chầm nam tử kia, nhưng đối phương không ngờ không thèm quản không thèm hỏi, chỉ nhắm hai tròng mắt lại, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, da mặt hơi động, mơ hồ có chút vui mừng, xem ra đã hấp thu được lợi ích không nhỏ từ Tẩy Hồn Thần Thủy.

Người khác đều đã chiếm tiên cơ, rất nhiều võ giả lòng nóng như lửa đốt, còn làm gì chờ Khúc Trường Phong lên tiếng. Huống chi nhìn bộ dáng của Khúc Trường Phong, dường như cũng là giận mà không dám nói gì.

Không ít người âm thầm liếc nhau, đồng loạt nhảy vào trong ao nước.

Có người dẫn đầu, dĩ nhiên là có người bám theo hưởng gió. Mỗi người đều sợ rơi lại phía sau người khác, tràng diện lập tức hỗn loạn lên. Ngoại trừ mấy võ giả của Chiến Thiên Minh không động đậy ra, tất cả những người còn lại đều vọt tới ao.

Cái ao này không nhỏ, chứa mấy chục người mà vẫn còn dư dả, tuy rằng Tẩy Hồn Thần Thủy xem ra rất nhiều, nhưng kì thực dược hiệu tích chứa ở trong đó chỉ có một phần mà thôi, cho nên mỗi một người nhảy vào, đều muốn chiếm đoạt vị trí có lợi.

Địa phương nào có lợi? Tự nhiên là ở chính giữa.

Trong mười mấy người dẫn đầu nhảy vào ao, thì có 5, 6 người hướng về phía vị trí giữa.

Nhưng mà nam nhân thần sắc lạnh lùng kia bỗng nhiên mở hai tròng mắt, hai đấm nhanh chóng vô cùng huy động hai cái, đánh ra hai quyền, toàn bộ không khí bên trong thạch thất tựa hồ đều bị hút hết. Quyền kình cuồng bạo vô cùng đánh bay toàn bộ 5, 6 người này ra ngoài. Họ đồng loạt nôn ra một ngụm máu tươi ở giữa không trung, đợi sau khi rơi xuống đất, thần sắc đều kinh hãi, thần tình uể oải.

Bọn họ biết nam nhân này không dễ chọc, nhưng không ngờ rằng đối phương lại hung hãn đến cảnh giới như vậy!

Lấy một địch nhiều, hời hợt đánh hai cái liền đánh lui toàn bộ bọn họ, mặc dù có chút hiềm nghi là đánh lén, nhưng hắn rõ ràng đã nhẹ tay nương tình, không người nào hoài nghi điểm này, nếu như hắn thật tâm có lòng sát niệm, thì 5, 6 người kia ít nhất phải chết một nửa.

- Người nào gần ta trong vòng ba trượng, giết! Sau khi đánh ra hai quyền, hắn lạnh lùng nói một câu, sau đó lần nữa nhắm hai tròng mắt lại.

Hắn không ngờ lại muốn một mình độc bá phạm vi ba trượng ở trung tâm.
Advertisement
';
Advertisement