Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Sau khi cắn nuốt nhiều năng lượng màu vàng như vậy, Ôn Thần Liên không ngừng lóe lên hào quang sáu màu, dường như chỉ cần cắn nuốt thêm một chút là nó có thể tiến hóa.

Điều này khiến Dương Khai rất tiếc nuối, hắn biết rằng rất khó để Ôn Thần Liên tiến hóa.

Khi chiếm được cây thiên địa chí bảo ôn dưỡng thần thức này, Ôn Thần Liên mới có năm màu. Sau đó sử dụng nhiều đan dược tăng cường lực lượng thần thức như vậy cũng không làm nó thay đổi gì, cuối cùng ăn một viên đan dược thượng phẩm cấp Thánh tuổi hơn một ngàn năm có đan vân thì Ôn Thần Liên mới tiến hóa thành sáu màu.

Trước kia Dương Khai hoàn toàn không ôm hi vọng rằng nó sẽ tiến hóa thành hình thái bảy màu cuối cùng. Hắn cảm thấy cả đời này có thể đạt thành mục tiêu kia đã rất tốt rồi.

Nhưng hiện tại, mục tiêu rộng lớn này lại có dấu hiệu sắp thực hiện được, thật sự khiến hắn vừa hưng phấn vừa mong đợi lại xen lẫn tiếc hận.

Hắn đang nghĩ rằng đợi sau khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, mình có nên luyện chế một chút đan dược tăng lên tu vi thần thức hay không, cố dùng chúng giúp Ôn Thần Liên tiến hóa.

Hắn có thể hấp thu bao nhiêu khi sử dụng đan dược không phải là trọng điểm, chỉ cần có thể giúp Ôn Thần Liên tiến hóa là được, dù phải tìm nhiều thánh tinh, lãng phí nhiều đan dược hơn nữa cũng đáng giá.

Mặc sức tưởng tượng một hồi, tâm tình Dương Khai thật vui sướng.

Hắn rất kỳ vọng vào sự trợ giúp mà Ôn Thần Liên tiến hóa tới hình thái cuối cùng sẽ mang đến cho mình. Trước kia thực lực ở cảnh giới thấp, tuy có thể cảm nhận được nhiều chỗ tốt của Ôn Thần Liên nhưng hắn cũng không hiểu biết thấu đáo, mà lúc này thực lực cảnh giới tăng cao, Dương Khai ngày càng ý thức được tầm quan trọng của Ôn Thần Liên.

Trước giờ hắn chưa từng dồn sức tu luyện lực lượng thần thức, nhưng thần thức của hắn vẫn vượt xa võ giả cùng cấp. Trong này có tám phần công lao của Ôn Thần Liên, dĩ nhiên, không thể không nói đến Diệt Thế Ma Nhãn.

Không có Diệt Thế Ma Nhãn, hắn không thể không hề kiêng kỵ cắn nuốt cảm ngộ đối với thiên đạo võ đạo của người khác, không thể nào tự thông hiểu cảnh giới mà không có bình cảnh, cũng không thể để tu vi thần thức tăng lên mà không kiêng kỵ.

Tạm thời buông xuống tâm tư, Dương Khai lấy ra một vật trong nhẫn không gian.

Hắn hoàn toàn không biết đồ vật cứng ở trong ao nước này là gì, lúc đó Dương Khai cũng không có thời gian để dò xét, đành thuận tay ném vào trong nhẫn không gian. Cho tới lúc này hắn mới phát hiện nó là tinh thể sáng bóng có sáu cạnh, to bằng quả trứng gà.

Nhìn nó giống như một khối ngọc thạch hoàn mỹ.

Nhưng ngoại trừ đẹp một chút thì nó không có chỗ nào đặc biệt. Lúc Dương Khai ở trong ao sờ vào nó còn thấy hơi ấm áp. Mặt khác có một năng lượng rét lạnh rịn ra từ bên trong nó, tràn vào trong người Dương Khai.

Nhưng lúc này, nó không có gì lạ thường. Dương Khai không hề cảm nhận được bất kỳ khí tức năng lượng nào bên trong nó. Cau mày quan sát hồi lâu, trên tay Dương Khai nổi lên một tầng Ma diệm. Ma diệm xoay tròn, dần dần bao phủ nó. Nhưng dù Dương Khai thiêu đốt như thế nào, nó vẫn không hề biến hóa.

Điều này khiến cho Dương Khai rất vui mừng. Ma diệm hiện tại của hắn, dù là bí bảo Hư cấp bình thường đều không thể ngăn cản, chứ đừng nói là một hòn đá không có chỗ đặc biệt gì.

Không cảm nhận được dao động năng lượng, Ma diệm cũng không thể thiêu đốt, Dương Khai thử dò xét bằng thần thức.

Nào ngờ tia thần thức của hắn mới chạm vào viên tinh thạch không màu sáu cạnh này, nó liền biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái bỗng tràn ra từ trong đầu hắn.

Mặt Dương Khai hơi biến sắc, tinh thần vội vàng đi vào trong thức hải. Trong thức hải, đại dương màu lửa đỏ cuồn cuộn sóng. Bảo đảo sáu màu sáng rỡ, ánh lên hào quang vạn trượng, mà trên bầu trời của thức hải, không biết từ lúc nào xuất hiện một viên tinh thạch không màu hình sáu cạnh, chính là thứ mình vừa cầm.

Con mắt của Dương Khai như bắn ra ngoài.

Theo như hắn biết, thức hải là vật vô hình, cho nên dù mổ sọ phá não của một võ giả, mắt thường vẫn không thể phát hiện sự tồn tại của thức hải. Đại dương vô hình này, ngoại trừ một vài bí bảo thần hồn, vật bên ngoài đều không thể xâm nhập.

Diệt Thế Ma Nhãn miễn cưỡng được coi là bí bảo thần hồn, Ôn Thần Liên là thiên địa chí bảo ôn dưỡng thần thức, chúng đều không nằm trong nhóm này.

Nhưng tinh thạch không màu hình sáu cạnh là vật gì? Ngay khi mình dùng thần thức dò xét nó, sao nó có thể tiến vào thức hải của mình?

Nhưng hiện tại, có vẻ mình cũng không thấy chỗ nào bất ổn, nó chỉ mang đến cho mình sự nhẹ nhàng khoan khoái khó có thể tưởng tượng, không hề có cảm giác nguy hại.

Dương Khai vốn định cẩn thận dò xét thêm một lần, dù sao nếu trong đầu xuất hiện một thứ mà ta không giải thích được, bất cứ người nào cũng cảm thấy hoảng loạn không yên.

Không chờ hắn có hành động gì, trên bảo đảo sáu màu bỗng bay lên hào quang, biến thành sáu chùm tia sáng chói mắt, từ vị trí rất xa kia bay vụt tới, giống như dây lưng tơ tằm với sắc thái sặc sỡ, quấn lấy tinh thạch không màu hình sáu cạnh kia. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên chăm chú của Dương Khai, tinh thạch bị kéo về phía đảo.

Bảo đảo sáu màu biến ảo một hồi, khôi phục thành bản thể Lục Thải Ôn Thần Liên, ráng sáng sáu màu nhanh chóng tắt đi.

Dương Khai vừa chú ý tới nó, linh thể thần hồn lập tức xuất hiện trên bầu trời Lục Thải Ôn Thần Liên. Cúi đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên như hắn dự đoán. Tinh thạch không màu kia đang nằm im trên nụ hoa của Lục Thải Ôn Thần Liên, làm cho sáu màu sắc của Ôn Thần Liên chiết xạ muôn tía nghìn hồng.

Ngay sau đó, những cánh hoa sen khép lại hướng về tâm, như một bàn tay mở ra rồi bất chợt nắm chặt, nó nhanh chóng biến thành một nụ hoa, như một bông sen đang chờ đợi ngày nở rộ.

Sắc mặt Dương Khai biến đổi không dứt, linh thể thần hồn cũng kích động đến mức run rẩy.

Tuy rằng hắn không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng là chủ nhân của Ôn Thần Liên đủ để hắn biết rằng Ôn Thần Liên đã bắt đầu tiến hóa tới hình thái cuối cùng!

Hiện tại việc luyện chế đan dược để Ôn Thần Liên tiến hóa đã không cần thiết nữa.

Mà thúc đẩy nó tiến hóa như vậy chỉ là một tinh thạch không màu hình sáu cạnh!

Lần trước khi Ôn Thần Liên tiến hóa cũng không xuất hiện tình huống này, màu sắc của nó chỉ dần dần tăng thêm khi có nhiều năng lượng thấm vào mà thôi.

Nhưng lần này, trước khi tiến hóa, không ngờ nó lại biến thành một nụ hoa. Dương Khai gần như đoán chắc rằng khi nụ hoa của nó hoàn toàn nở rộ một lần nữa, nó sẽ biến thành Thất Thải Ôn Thần Liên, từ đó thay da đổi thịt.

Tinh thạch này rốt cuộc là cái gì, xem ra còn lợi hại hơn năng lượng màu vàng tích chứa trong ao Tẩy Hồn Thần Thủy, nếu không sao có thể giúp Ôn Thần Liên biến hóa như vậy.

Dương Khai phấn chấn tinh thần, trên mặt linh thể thần hồn tràn đầy vẻ tươi cười, tâm tình phập phồng khiến thức hải màu đỏ lửa bỗng dấy lên mấy chục trượng sóng lớn, uy mãnh như núi lửa bạo phát.

Thật lâu sau, Dương Khai mới đè nén sự kích động của mình, mắt nhìn về phía nụ hoa Ôn Thần Liên, phát hiện từng vầng sáng rực rỡ đang lấy Ôn Thần Liên làm trung tâm, khuếch tán khắp bốn phía thức hải. Vầng sáng kia khuếch tán rất có quy luật, giống như nhịp tim vậy.

Mà từng vầng sáng bồng bềnh bay lên cũng tạo ra một chút biến hóa kì lạ cho thức hải của hắn. Nước biển vốn màu lửa đỏ càng trong veo đậm đặc hơn, hỏa lực tích chứa càng hung mãnh. Dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy lúc trước dung nhập trong biển mà Dương Khai chưa kịp luyện hóa, vào lúc này bắt đầu tan dần, hoàn toàn dung nhập với thức hải, tăng cường lực lượng thần thức của Dương Khai.

Trước mắt Dương Khai sáng ngời, tuy Ôn Thần Liên còn đang tiến hóa, nhưng hắn đã bắt đầu chiếm được lợi ích. Điều này làm Dương Khai càng nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi nó tiến hóa.

Tuy Dương Khai rất muốn nán lại ở đây một hồi, nhưng hắn không nhịn được mà nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui, bởi vì một phần thần thức bên ngoài của hắn đã phát hiện mấy người đang tiến tới phía mình.

Không có cách nào, linh thể thần hồn của hắn đành rời khỏi thức hải.

Lặng lẽ phóng ra thần niệm, đến khi nhận ra người tới gần mình là ai, Dương Khai vô cùng ngạc nhiên.

Người tới chính là nữ nhân xinh đẹp đã nói với hắn hai câu ở trong thạch thất và mấy đồng bạn của nàng ta.

Đoàn người của nữ nhân xinh đẹp có năm người, đều là tu vi Thánh Vương lưỡng tam tầng cảnh, cụ thể đến từ thế lực nào thì Dương Khai không rõ. Nhưng nếu đã nhiều người tiến vào như vậy, thế lực này khẳng định không phải gia tộc hay tông môn nhỏ gì, hẳn là không tệ lắm.

Nàng ta bám theo mình làm gì? Không phải là thấy mình thế đơn lực bạc, tu vi không cao, tâm tồn ý xấu chứ?

Trong mắt Dương Khai thoáng hiện ánh sáng lạnh lẽo, chú ý động tĩnh bên kia.

Tại bất kỳ nơi nào của Lưu Viêm Sa Địa, thần thức của các võ giả đều bị áp chế rất nhiều, tuy Dương Khai cũng bị áp chế, nhưng khởi điểm của hắn cao hơn đám người kia nhiều, cho nên có thể dễ dàng giám thị động tĩnh của bọn họ mà không bị phát hiện.

Tiếng nói chuyện như có như không truyền tới.

- Thẩm sư tỷ, chúng ta tìm tên kia làm gì? Hắn cùng lắm chỉ là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh, thực lực cảnh giới thấp tệ hại, để hắn gia nhập không hề có tác dụng gì đối với chúng ta, có khi còn gây trở ngại. Một đại hán mặt rỗ hỏi, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.

- Đúng vậy Thẩm sư tỷ, nhìn tên kia đã biết hắn không có bản lĩnh gì, cũng không biết là võ giả xuất thân từ gia tộc nhỏ nào, thực lực thấp mà cũng có tư cách đi vào đây, gia tộc kia chắc chắn không có võ giả lợi hại hơn. - Hơn nữa, để hắn gia nhập, một khi tìm được thứ tốt gì, khẳng định còn phải phân cho hắn một phần, rất không có lời.

Bốn người cả nam lẫn nữ đi theo sau nữ nhân xinh đẹp đều không hiểu vì sao nàng ta muốn cho Dương Khai gia nhập. Dù nàng ta có lòng tốt, muốn giúp người khác một phen, nhưng nơi này là Lưu Viêm Sa Địa, giúp người ở chỗ nào cũng được, duy chỉ có chỗ này không được. Nơi đây tràn đầy nguy cơ, không cẩn thận là mất mạng, bọn họ tự lo còn không xong, đâu có thừa sức mà bận tâm đến người khác.

Đợi bốn người nói xong, nữ nhân xinh đẹp thở dài một tiếng, mấp máy môi dịu dàng nói: - Các ngươi đều thấy thực lực cảnh giới của hắn thấp, không có bản lĩnh gì phải không?

- Đúng vậy, điều này không rõ ràng sao, chẳng lẽ hắn giả heo ăn thịt hổ?

Đại hắn mặt rỗ trợn mắt, nghĩ đến một khả năng.

- Cũng không hẳn vậy. Nữ nhân xinh đẹp lắc đầu.

- Một khi đã như vậy, tại sao phải dẫn hắn theo?

- Ha ha, các ngươi đều biết hắn không có bản lĩnh gì, nhưng vì sao hắn có thể tới đây? Lại vì sao có thể vượt qua khu cực nóng?
Advertisement
';
Advertisement