Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bên trong cốc, Dương Khai và nam tử trung niên nhìn nhau, ánh mắt người trước lạnh như băng, gương mặt người sau đầy vẻ tuyệt vọng.

- Ha ha...

Nam tử trung niên bị Dương Khai chặn đường đi bỗng cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy tràn đầy chua sót và không cam lòng, hắn biết lần này chỉ sợ là số kiếp đã định, nhất thời thấy hối hận không thôi.

Lưu Viêm Sa Địa lớn như vậy, bốn sư huynh đệ mình sao lại khăng khăng đi tới hạp cốc này? Hơn nữa còn đi sâu vào rồi gặp phải một kẻ hung ác như vậy, nếu không phải thể, bây giờ bốn người đồng môn nhất định sẽ thoải mái hơn, bằng những gì gặt hái được từ chuyến này, chỉ cần bọn họ có thể an toàn đi ra ngoài, chắc chắn sẽ đạt được lợi ích khổng lồ.

Nhưng mà lúc này nói gì cũng đã chậm, bốn người thì đã chết ba người, hai tay mình bị phế, xem ra lập tức cũng sẽ theo gót đồng môn, trong lòng hắn tràn đầy ảo nảo, hiện tại hồi tưởng lại từng màn khi thấy thanh niên kia, mới phát hiện biểu hiện vừa rồi của mình và ba người đồng môn buồn cười đến mức nào.

Nếu người ta không có gì để dựa vào, sao có thể thờ ơ khi nhìn thấy bốn người mình mà không chạy trốn? Nếu không phải muốn dụ bốn người mình ra tay, sao lại có người ngốc đến mức để lộ từng thứ gặt hái được trong nhẫn không gian của mình trước mặt người khác chứ?

Bây giờ nhớ lại, biểu cảm và hành động lúc đó của thanh niên có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng quá coi trọng lợi ích thì dù là người khôn khéo hơn nữa cũng sẽ choáng váng đầu óc.

- Bằng hữu...

Hầu kết của nam tử trung niên mấp máy, bỗng nói:

- Có thể nói với ta rốt cuộc ngươi dùng năng lực gì hay không? Nếu có thể biết, ta chết cũng không ân hận!

Dương Khai hờ hững nhìn hắn, lắc đầu:

- Người chết không cần biết!

- Cũng đúng!

Nam tử trung niên cười thê lương, dáng người cao ngất đứng ở nơi đó, bày ra vẻ sẵn sàng đối mặt với cái chết: - Động thủ đi, ta biết mình khẳng định không phải là đối thủ của ngươi, cũng không muốn vùng vẫy giãy chết nữa, cho nên xin bằng hữu mau xuống tay, tốt nhất đừng để tại hạ cảm nhận đau đớn!

Hắn vừa dứt lời, cổ tay Dương Khai run lên, ánh kiếm tối đen liền bổ về phía hắn, khí thế cường thịnh.

Ngay khoảnh khắc ánh kiếm màu đen hiện lên, đôi mắt của nam tử trung niên trước đó còn bày ra bộ dáng chờ chết bỗng lóe lên, há mồm phun ra một ngụm sương máu. Sương máu vô cùng đậm đặc, mùi máu tươi tràn ngập, rõ ràng là máu của hắn, nhưng ở trong sương máu là hình dáng của một cái dùi. Bí bảo này dài khoảng một thước, xung quanh là ánh sáng màu vàng đất lóng lánh, xoay tròn như con quay, cuốn lấy linh khí trong thiên địa, đánh úp về phía Dương Khai.

Bí bảo hình cái dùi như sắp đục ra một lỗ thủng trong không gian. Hai bên đường nơi nó lướt qua đều biến thành bột mịn, ngay cả ánh kiếm tối đen của Dương Khai cũng bị nó làm cho tán loạn.

Hắn chỗ nào có dáng vẻ đang đợi chết? Trên mặt rõ ràng là biểu cảm vô cùng khát khao sinh mệnh, chẳng qua hiện tại hắn lo được lo mất, không biết một kích mình tỉ mỉ chuẩn bị có đạt được tác dụng như dự đoán không

Đây là một kích hắn ký thác hi vọng, để phối hợp với lần đánh lén này, hắn mới nói ra những lời vừa rồi để phân tán lực chú ý của Dương Khai, vốn trông chờ rằng ít nhất sự cứng cỏi của mình có thể đả động đối phương một chút, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, hắn còn có thời cơ, cũng không ngờ người này là kẻ máu lạnh vô tình, ngay cả mình đóng kịch như vậy, hắn vẫn thờ ơ, nói giết liền giết.

Đối phương không có sơ hở, hắn đành kỳ vọng bí bảo của mình sẽ không làm mình thất vọng.

Khi hắn khẩn trương nhìn chăm chú, bí bảo hình dùi này bị sương máu bao lấy, nó không phụ kỳ vọng đánh tan ánh kiếm màu đen, nháy mắt đánh tới trước mặt Dương Khai, mà Dương Khai vẫn đứng im tại chỗ dường như chưa phát hiện.

Nam tử trung niên vui mừng quá đỗi, trên mặt vừa hiện lên vẻ tươi cười, nhưng nụ cười này bỗng cứng ngắc.

Bởi vì hắn nhìn thấy Dương Khai chỉ vung tay một cái, loại công kích mà mình từng thấy - vết nứt tối đen bỗng xuất hiện, vết nứt này xẹt qua bí bảo hình dùi của hắn, sát khí nó sinh ra và linh khí thiên địa nó cuốn lấy trong chớp mắt biến mất không thấy, giống như bị mãnh thú nuốt sạch. Không chỉ như thế, vết nứt này xẹt qua bí bảo hình dùi, bí bảo bị biến mất một phần một cách quỷ dị, linh tính còn thừa lại bị mất phần lớn, trực tiếp rơi xuống đất.

Nam tử trung niên trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn Dương Khai, thất thanh nói:

- Thật là khe nứt không gian sao?"

Lúc trước hắn nhìn thấy, chỉ là hơi hoài nghi, nhưng một lần nữa nhìn thấy, hắn lập tức khẳng định, thủ đoạn mà đối phương thi triển, thật sự xé ra được một khe nứt không gian có thể di chuyển, nếu không bí bảo hình dùi của mình sao có thể im hơi lặng tiếng biến mất một phần?

Hiển nhiên là bị vết nứt kia cắn nuốt vào hư không!

- Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi?

Dương Khai châm chọc nhìn hắn.

Đối phương là người cẩn thận, điểm này Dương Khai đã lĩnh giáo rồi, cho nên lúc hắn Dương Khai cứ coi như hắn đang nói xạo, hạ quyết tâm muốn giết hắn, hiển nhiên sẽ không bị thủ đoạn nhỏ vừa rồi của hắn lừa, Dương Khai cũng không có thói quen khinh địch.

- Không phải chứ, thực lực của ngươi thấp như vậy, làm sao có thể tinh thông lực lượng không gian? Cho dù là Mạc trưởng lão cũng không thể thi triển được khe nứt không gian như vậy!

Nam tử trung niên điên cuồng gầm lên, giống như gặp được việc lạ lùng nhất.

- Mạc trưởng lão? Hắn biết lực lượng không gian?

Chân mày Dương Khai cau lại.

Cho đến nay, ngoại trừ mình ra, hắn chưa từng gặp được võ giả biết lực lượng không gian, cho dù là nhân vật thiên tài tuyệt thế như Quỷ Tổ, với tu vi của Hư Vương Cảnh cũng không thể bước vào cánh cửa của lực lượng không gian huyền bí, bây giờ lại từ miệng nam tử trung niên này, nghe được một người là Mạc trưởng lão hiểu biết về lực lượng không gian.

Điều này khiến cho Dương Khai rất kinh ngạc.

- Mạc trưởng lão là Thủ tịch trưởng lão của Trưởng Lão Điện, từ một ngàn năm trước đã là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, thực lực có một không hai khắp U Ám Tinh, ta là...

Người trung niên kia cho là Dương Khai có điều kiêng kị, sắc mặt vui vẻ vội vàng muốn nói ra quan hệ giữa mình và Mạc trưởng lão này, để cho Dương Khai ném chuột sợ vỡ bình.

- Có cơ hội ta sẽ tới Chiến Thiên Minh luận bàn về chân lý của lực lượng không gian với hắn, nhưng ngươi là không có cơ hội nhìn thấy.

Không đợi hắn nói hết lời, Dương Khai tiện tay tung ra Không Gian Nhận.

Không Gian Nhận như lưỡi đao gió cắt qua thân thể của nam tử trung niên, dưới cái nhìn hoảng sợ của hắn, đơn giản dễ dàng như cắt đậu phụ, bảo giáp phòng ngự hắn mặc trên người, thánh nguyên hộ thân hoàn toàn không có tác dụng ngăn trở gì, trực tiếp khiến bộ vị dưới ngực của hắn thiếu một phần.

Nam tử trung niên chỉ cảm thấy người mình bỗng lún xuống, nửa khúc trên rơi xuống khoảng một tấc, nện ở nửa người dưới, chờ khi hắn cúi đầu nhìn, máu tươi phun ra lại làm nửa khúc người trên của hắn vọt lên, tiếng kêu thảm thiết vừa phát ra, Ma diệm tối đen như mực liền bao phủ hắn, trong ngọn lửa cuồn cuộn, tiếng kêu của hắn biến mất, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, liền biến thành một bãi tro.

Nhìn chằm chằm vị trí nam tử trung niên này biến mất, Dương Khai nhíu mày, sắc mặt nửa buồn nửa vui.

Vui là trải qua hơn một tháng rèn luyện này, Không Gian Nhận của mình cuối cùng cũng có tác dụng, có thể thực sự lấy ra đối địch, hơn nữa hiệu quả không tồi, lực sát thương vô cùng lớn, ra tay cũng khá quỷ bí, nó không có dao động của thánh nguyên, rất khó bị người phát hiện.

Buồn là vì tránh né thứ này rất dễ, hơn nữa nó không chính xác, cho dù Dương Khai có tập trung như thế nào, cũng không có cách nào khống chế chính xác hướng đi xé rách không gian của nó.

Lúc trước khi người trung niên kia lấy ra la bàn thông tin, Dương Khai liền biết hắn muốn đưa tin ra ngoài, cho nên định dùng một kích đánh gục, ai ngờ chỉ chém đứt một cánh tay của hắn, may mà khi chém đứt cánh tay thì la bàn thông tin cũng rơi xuống, nếu không rất có khả năng hắn sẽ đưa tin thành công.

Lần thứ hai ra tay cũng y như vậy, khéo thế nào mà lại chém đứt cánh tay thứ hai của hắn.

Đây không phải là Dương Khai cố ý làm, chỉ là hai lần trùng hợp mà thôi. Nếu giết người chỉ cần động thủ một lần, Dương Khai cũng sẽ không lãng phí thời gian và sức lực.

Lần thứ ba ít ra tốt hơn một chút, nhưng vẫn có chút sai biệt với mục tiêu của Dương Khai.

Nhưng dù là vậy, cũng không thể che giấu được lực sát thương khủng bố của Không Gian Nhận, nó có thể đưa tất cả chạm phải bên đường vào vết nứt hư không, chỉ cần nó đủ ổn định, theo lý mà nói, cho dù là thân thể của cường giả Hư Vương Cảnh cũng không chịu được một lần công kích của nó.

Thông qua một lần thực chiến nghiệm chứng được uy lực của Không Gian Nhận, Dương Khai xem như vừa lòng, về phần tính chính xác và ổn định, tin rằng sau này thực lực của mình đề cao sẽ dần thay đổi. Đến lúc đó một chiêu này có thể trở thành đòn sát thủ lớn nhất của hắn.

Xoay người nhặt lên nhẫn không gian của nam tử trung niên, Dương Khai lại quay về vị trí cũ dọn dẹp chiến trường, xử lý xong mấy thi thể, nhìn thấy không gian quỷ dị dài đến vài chục trượng này, thở dài một hơi, xuyên qua nó, bay thẳng đến phía bên kia hạp cốc.

Nơi này không tất yếu nán lại nữa, ở trong kế hoạch ban đầu của Dương Khai, cũng là hai ba ngày sau mới rời khỏi, hiện tại bị bốn người Chiến Thiên Minh quấy nhiễu, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.

- - - - - - - - - -

Nửa ngày sau, Dương Khai đứng dưới một mặt đá to lớn.

Quanh năm suốt tháng nướng trong sóng nhiệt tại Lưu Viêm Sa Địa, cả tảng đá lớn này lộ ra sắc màu lửa đỏ, tạp chất bên trong đã sớm bị loại bỏ sạch sẽ, nói nó là một khối tài liệu luyện khí không tồi cũng không đủ, nếu cầm đi luyện khí, ít nhất cũng có thể luyện ra bí bảo cấp Thánh.

Dương Khai thật sự không có hứng thú với thứ này, vừa khéo dùng nó để tránh sóng nhiệt.

Dưới mặt đá có hố sâu lõm vào, chỉ đủ một người chui vào, Dương Khai vào trong, chỉ để kiểm tra nhẫn của bốn người Chiến Thiên Minh mà thôi, dù sao cũng coi như chiến lợi phẩm của mình.

Kiểm tra một hồi, Dương Khai thầm kinh hãi.

Cũng không phải nói bốn người có thứ nào tốt đến mức nghịch thiên, mà là trong nhẫn không gian của bốn người, chứa rất nhiều linh thảo linh dược, Hỏa Tinh Thạch và các loại khoáng vật... của Lưu Viêm Sa Địa.

Số lượng rất lớn! Trong nhẫn của mỗi người, gần như đều có số lượng tương đương với thu hoạch của bảy tám người cộng lại.

Bọn họ không thể có vận khí tốt như vậy, lấy được mấy thứ này, không biết bọn họ đã giết bao nhiêu người, đoạt bao nhiêu bảo, mới có lượng cất chứa như hiện tại, nhưng lúc này tất cả đều do Dương Khai hưởng lợi rồi.

Mỗi một thứ này ở Lưu Viêm Sa Địa đều rất thường thấy, không quý trọng như Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Diệu Tinh Tủy của Dương Khai, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều, coi như cũng giúp cho Dương Khai có thu hoạch xa xỉ.
Advertisement
';
Advertisement