Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Không ngờ Dương Khai lại từ chối, sắc mặt võ giả Chiến Thiên Minh phát lạnh, bắt đầu trào phúng: - Được được được, một tên câm, một đứa gái xấu xí, hai tên các ngươi thật là trời đất tạo thành một đôi, có cần bổn đại gia tác hợp các ngươi, hoàn thành chuyện tốt?

Trên mặt vàng sậm của cô gái kia toát ra một tia đỏ hồng, tâm tình đã bình tĩnh lại trở nên nổi giận, nàng như không muốn nghe đến gái xấu, chỉ cần nghe được liền tính tình đại biến.

- Tác hợp thì không cần, tôi là người có gia thất, không cần bằng hữu xen chuyện. Bỗng nhiên Dương Khai cười xì.

Võ giả Chiến Thiên Minh kia ngạc nhiên, cười to: - Thì ra không phải câm, vậy coi như ta không có nói. Tiểu tử ngươi, ngoan ngoãn cút chỗ khác, ở đây không có chuyện của ngươi.

Hắn cũng nhìn thấu Dương Khai dường như không có ý tốt, tuy rằng không sợ đối phương, nhưng cũng âm thầm cảnh cáo một tiếng.

Nào biết Dương Khai thờ ơ, thánh nguyên dao động, trường kiếm thiêu đốt ngọn lửa đen chậm rãi ngưng tụ thành, võ giả Chiến Thiên Minh thấy vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, âm trầm nói: - Sao hả? Ngươi muốn ra tay với ta? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, ngươi dám ra tay, sẽ chết!

- Ta có chết hay không, không cần các hạ quan tâm, nhưng ngươi chết chắc rồi. Miệng của ngươi thối xa tận 10 dặm, ta ngộp thở không chịu nổi, tạm thời lấy mạng ngươi xài! Dương Khai vừa nói, vừa nhẹ nhàng bổ trường kiếm Ma diệm tới phía trước.

Từng đạo kiếm mang đen bắn ra, bên trong ẩn chứa uy năng kinh thiên động địa, thoáng cái bắn ra mười mấy đạo, phong tỏa toàn bộ đường lui của võ giả Chiến Thiên Minh.

Dương Khai vừa ra tay, khiến cho võ giả Chiến Thiên Minh sắc mặt đại biến, hắn nào không cảm nhận được uy lực mà Dương Khai mới Thánh Vương nhất tầng cảnh phát ra? Cũng bất chấp cuốn lấy cô gái kia, chủ động thu hồi thánh nguyên truyền qua bí bảo, đồng thời trên người trào ra lực lượng dày đặc, ngưng tụ thành hình cái khiên ở trước mặt.

Ầm ầm oành...

Kiếm mang chém lên tấm khiên, chỉ hai lần là đánh vỡ vụn, kiếm mang còn lại không suy yếu, một hơi ập tới.

Võ giả Chiến Thiên Minh kinh hô không ngớt, vừa muốn tránh né, nhưng cô gái kia thừa cơ ra tay, vung sợi tơ trắng, trói hắn một chỗ. Không biết sợi tơ kia chế bằng vật liệu gì, sắc bén không thể tưởng tượng, quấn nhiều vòng trên người võ giả này, cô gái đó thúc đẩy thánh nguyên, siết chặc sợi tơ.

Trên người võ giả kia lấp lánh ánh sáng, bảo giáp hộ thân phát ra uy lực phòng ngự, nhưng không cản nổi sợi tơ trắng cắt xé. Tiếng xoạt xoạt vang lên, trên người võ giả Chiến Thiên Minh xuất hiện mười mấy đường máu.

- Không... Người kia chỉ kịp hoảng hốt hét lên, sau đó thân thể bị sợi tơ trắng cắt thành mười mấy mảnh.

Không đợi thi thể của hắn rơi xuống, kiếm mang đen thui của Dương Khai quét ngang, đốt sạch thi thể của hắn.

Một đệ tử tinh anh Chiến Thiên Minh Thánh Vương tam tầng cảnh, bị Dương Khai cùng cô gái kia liên thủ, chưa chống đỡ được một nhịp thở đã hồn phi phách tán. Dương Khai cũng không bất ngờ với kết quả này, bởi vì đánh một mình, hắn cũng có nắm chắc giết được đối phương, càng đừng nói hắn chỉ chế tạo cơ hội cho cô gái kia.

Nhưng mà uy lực sợi tơ trắng của cô gái này thật ngoài dự liệu của hắn, bằng không hắn đã không đánh ra nhiều kiếm mang như vậy.

Còn cô gái kia, dường như cũng rất kinh ngạc vì thủ đoạn mà Dương Khai thi triển, sau khi thoải mái đánh chết võ giả Chiến Thiên Minh, không nhịn được liếc nhìn sang, sóng mắt lưu chuyển, như có thể nói chuyện.

Dương Khai thế mới chú ý, cô gái này chẳng những có dáng người cực tốt, đôi mắt cực kỳ linh động, ẩn chứa linh tính khó nói rõ được. Nếu nàng che giấu dung mạo, chỉ lộ ra đôi mắt, như vậy khẳng định có thể khiến bất cứ nam nhân nào trở nên điên cuồng.

Chỉ là dung mạo này... Đáng tiếc, Dương Khai thầm nghĩ vậy, mặt ngoài lại không có biến đổi gì.

- Cám ơn! Tiêu diệt được đối thủ, cô gái kia thở ra một hơi, bộ ngực quá lớn đội lên lại rơi xuống, tạo nên đường cong kinh hồn, thế mới khẽ gật đầu với Dương Khai, miễn cưỡng mỉm cười cám ơn. Tuy rằng nụ cười là chân thành, nhưng phối hợp dung mạo của đối phương, thật là không khen nổi.

Nhưng giọng của nàng lại hết sức động lòng người, ôn nhu dịu dàng, nghe mà thoải mái.

- Không có gì, tôi chỉ thấy hắn chướng mắt thôi. Dương Khai nhàn nhạt trả lời.

- Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho ai khác. Hơn nữa, người là tôi giết, không liên quan gì tới cậu. Nếu quả thật người Chiến Thiên Minh muốn truy vấn chuyện này, cậu cũng sẽ không sao. Cô gái này ôm hết trách nhiệm vào người mình, làm cho Dương Khai sinh nhiều hảo cảm, cảm thấy cuối cùng mình cũng không ra tay uổng phí.

Vừa nói, cô gái tháo ra chiếc nhẫn, nằm trên một mẩu cánh tay của võ giả Chiến Thiên Minh kia, cũng không thèm nhìn đồ bên trong, liền ném thẳng sang phía Dương Khai: - Cái này của cậu.

Dương Khai cũng không khách khí với nàng, thuận tay tiếp nhận, nhét vào trong người.

Cô gái ngẫm lại, sắc mặt đỏ lên, xoay người đưa tay vào trong ngực mình, lấy ra một trái cây đỏ rực, cũng ném sang:

- Hẳn là cậu đuổi theo thứ này đến đây?

Dương Khai nhận lấy, cười gượng nói: - Tôi không biết nó là do cô nuôi.

Trái cây trên tay ấm ấm, không biêt là bởi cô gái vẫn đặt trong ngực mình, hay là bởi bản thân trái cây này. Thậm chí Dương Khai còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên đó, làm người ta thoải mái.

- Tôi hiểu rồi! Cô gái khẽ gật đầu. - Linh Ly của tôi dù không thể dùng để chiến đấu, nhưng trời sinh có thể tìm được một ít linh thảo linh dược, bị cậu đụng tới đuổi theo đến đây cũng bình thường.

Nói tới đây, cô gái nhướng mày, chợt nhớ tới Linh Ly của mình có tốc độ cực nhanh, ở bên ngoài còn có thể bị võ giả đuổi kịp, nhưng ở bên trong này, không ai có thể bay được, Dương Khai làm sao đuổi theo đến đây? Với tốc độ của Linh Ly đã sớm bỏ rơi hắn mới phải.

Tuy nhiên nàng không hỏi nhiều, nếu người ta đuổi kịp Linh Ly, nhất định là có cách riêng, hỏi nhiều chỉ khiến người ta chán ghét. Tuy rằng dung mạo của nàng không đẹp, nhưng trời sinh tính tình thông tệ, biết có những lời nói được, có những lời tốt nhất đừng nói.

- Linh Ly? Dương Khai cau mày, hắn mới lần đầu nghe loại yêu thú này, nhưng có một số yêu thú có thể tìm linh thảo linh dược, có lẽ Linh Ly này là một loại trong đó. Yêu thú loại hình này đều cực kỳ quý hiếm, bình thường sẽ được những tông môn nuôi dưỡng, chuyên dùng để tìm kiếm bảo bối.

- Ừm, nó theo tôi lớn lên từ bé. Cô gái nói tới Linh Ly, lại toát ra mỉm cười, tự nhiên hơn nụ cười miễn cưỡng vừa rồi, đưa tay lên vuốt ve đầu con thú nhỏ ló ra trên ngực nàng, đang cảnh giác nhìn Dương Khai. Bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện, liền nói: - Cậu có muốn cùng tôi đi tìm Kim Dương Quả thụ? Nếu Linh Ly tìm được một trái Kim Dương Quả, vậy là nói có một cây, khẳng định có không ít trái, đến lúc đó chúng ta chia đôi được chứ?

Nàng như không muốn nợ ân tình người khác, vừa rồi Dương Khai giúp nàng một phen, nàng đưa nhẫn của võ giả Chiến Thiên Minh cùng Kim Dương Quả cho Dương Khai, vẫn cứ cảm thấy chưa đủ, nên mới có đề nghị này.

Điều này vừa hợp ý Dương Khai, vốn hắn có ý với Kim Dương Quả thụ không biết ở nơi nào, chỉ là không có manh mối, hiện tại cô gái chủ động nhắc tới, tự nhiên không thể tốt hơn, liền vội gật đầu: - Được!

Hắn cũng nhìn ra, nữ nhân này cũng không tệ, cho nên sảng khoái đồng ý như vậy, bằng không đối phương là Thánh Vương tam tầng cảnh, sao lại đề nghị chia đôi với mình?

Thống nhất ý kiến xong, cô gái thả ra Linh Ly, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai nó, sau đó Linh Ly đi theo đường cũ, nhanh chóng trở về, còn Dương Khai cùng cô gái này đi theo đuôi nó.

Lúc Dương Khai đuổi theo Linh Ly, chạy chừng nửa canh giờ, nhưng đợi cho Linh Ly dẫn bọn họ đến chỗ Kim Dương Quả thụ mọc lên, lại tốn hơn 1 canh giờ, bởi vì tốc độ của cô gái không được nhanh.

Quả thật có một cây Kim Dương Quả thụ mục gần đây, hơn nữa vị trí rất bí ẩn, ở trong khe núi xung quanh toàn là núi, ở mặt đất dựa vào vách đá. Kim Dương Quả thụ cao đến 3 trượng cao lớn, mặc kệ sóng nhiệt ập tới quấy nhiễu, nó vẫn sừng sững bất động.

Vị trí này, ngoài yêu thú chuyên tìm linh thảo linh dược như Linh Ly sẽ phát hiện được, ngay cả võ giả đi qua chỗ này, nếu không tra xét kỹ càng, cũng sẽ bỏ lỡ.

Dương Khai cùng cô gái này đi đến đây, đều rất yên lặng, không hỏi tên họ cùng lai lịch của đối phương. Bởi vì mọi người đều biết, đợi xong lần hợp tác này thì mỗi người một ngã, tự nhiên không cần phải hỏi kỹ càng.

Lúc này, hai người đứng dưới tàng cây, vẻ mặt rung động nhìn những trái cây trên nhánh cây to này.

Đếm sơ qua, trên cây có ít nhất 30 trái, mỗi trái đỏ rực mê người, dưới mặt đất thậm chí còn có những trái cây đã chín rụng xuống, khoảng mười mấy trái.

Kim Dương Quả thụ này đã sinh trưởng ở đây không biết bao nhiêu năm, lại có bao nhiêu trái cây lãng phí.

Nhìn một hồi, cô gái kia mới nhìn sang Dương Khai, nói: - Tôi cho Linh Ly hái xuống xong rồi phân chia.

- Được! Dương Khai tự nhiên không có ý kiến.

Cô gái ra lệnh, con thú nhỏ giống hồ ly này nhanh chóng leo lên Kim Dương Quả thụ, chỉ thấy nó không ngừng di chuyển, từng trái Kim Dương Quả trên cây lần lượt rớt xuống.

Cô gái mừng rỡ, đưa tay đón lấy trái cây rơi xuống.

Chờ đến trên cây không còn trái nữa, nàng lại nhặt lên trái chín rớt dưới đất, chia làm 2 phần, nói với Dương Khai: - Tổng cộng có 44 trái, chúng ta mỗi người 22 trái.

Dương Khai khẽ gật đầu, thu một phần của mình vào nhẫn không gian.

Chia trái cây xong, cô gái nói: - Mặc kệ thế nào, lần này phải cám ơn cậu, sau này có cơ hội, tôi sẽ báo đáp.

- Không cần, những Kim Dương Quả này là đủ rồi. Dương Khai mỉm cười lắc đầu, mình chỉ tùy tiện ra tay, đối phương lại mang ơn báo đáp như vậy, làm cho Dương Khai cũng phải ngượng ngùng.

Cô gái ngẫm nghĩ, cũng không cố chấp nữa, chỉ nói: - Nếu vậy, tôi đi trước.

- Được! Tôi đào cây này lên liền đi! Dương Khai cũng không che giấu tính toán của mình, cây này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhổ về trồng ở Long Huyệt Sơn, nói không chừng còn có thể lại nở hoa kết trái. Trên Long Huyệt Sơn không có linh thảo linh dược, lấy cái cây này về lấp vào cũng được.

Advertisement
';
Advertisement