Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Quả nhiên là Tinh Đế Môn! Từ khi còn ở trong động thạch nhũ, thấy Khúc Trường Phong cẩn thận đối đãi với người này như vậy, Dương Khai liền mơ hồ có chút phán đoán, là chỉ có người của Tinh Đế Môn, mới có thể khiến Khúc Trường Phong huênh hoang kênh kiệu kia thu mình lại ở trước mặt kẻ này như vậy, thậm chí chịu thiệt thòi cũng chỉ có thể bịt lỗ mũi tự nhận mình xui xẻo, chứ không dám nhận mặt trả thù.

Đại Diên dường như sợ Dương Khai không biết Tinh Đế Môn lợi hại như thế nào, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Trên cả U Ám Tinh này, về mặt nổi, ba thế lực cường đại nhất là Tinh Đế Môn, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông. Nhưng trên thực tế, mỗi thế lực đều biết rõ rằng, sự chênh lệch của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông so với Tinh Đế Môn không phải là một điểm nửa điểm. Nghe nói trên Tinh Đế Sơn, có trên trăm vị võ giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong vô cùng cường hãn. Đây chính là con số rất kinh khủng, căn bản không phải Chiến Thiên Minh Lôi Đài Tông có thể so sánh. Hơn nữa ta còn nghe nói bọn họ nắm giữ mấy bí bảo cấp Hư Vương uy lực vô cùng lớn. - Lợi hại như vậy sao? Dương Khai có vẻ cả kinh. Một tông môn có trên trăm vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, cái này quả thật là đủ kinh người. - Ừ, chỉ có điều tổng nhân số của bọn họ tương đối ít, hơn nữa chưa bao giờ chiêu thu đệ tử từ bên ngoài, cho nên danh tiếng mới không hiển hách. - Vậy bọn họ truyền thừa như thế nào? Dương Khai nhướng mày. - Không rõ lắm, nhưng mà trải qua vô số năm, nghe đồn rằng có một số người hồng phúc tề thiên, vô tình gặp được cường giả du lịch từ trên Tinh Đế Sơn xuống, bị mang về tu luyện. Chỉ có điều con số như vậy cũng không phải nhiều, chỉ ít ỏi bốn năm người mà thôi. Đại Diên mỉm cười:

- Người trên Tinh Đế Sơn rất ít khi ra ngoài đi lại, cho nên tuy rằng bọn họ có số lượng cường giả rất nhiều, nhưng chỉ cần những thế lực khác không trêu chọc vào bọn họ, bọn họ cũng sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu. Chỉ khi có người trêu chọc lên trên đầu bọn họ... Dương Khai khẽ nheo mắt lại, phát hiện thân thể mềm mại của Đại Diên vừa rồi hơi rung chuyển một chút. Trong lòng hắn rúng động, thầm nghĩ quả thật là vẫn có người to gan lớn mật dám trêu chọc một thế lực kinh khủng như vậy, kết quả nhất định là rất thê thảm rồi. Thanh âm của Đại Diên càng giảm thấp xuống rất nhiều, miệng thơm khẽ nhếch đạo:

- Nói như vậy, Tinh Đế Sơn cách mỗi mười năm hoặc là hai ba chục năm, sẽ có một hoặc là mấy đệ tử thế hệ trẻ rời núi đi du lịch rèn luyện. Những đệ tử này cũng không lộ vẻ núi sông gì, làm người rất là khiêm tốn, chỉ sợ mãi cho đến khi bọn họ quay trở về Tinh Đế Sơn, cũng không có người nào biết được xuất thân bọn họ. Ta có xem qua một chuyện ở trong một bản điển tịch ghi lại các tin tức bí mật ở tại Lưu Ly Môn, nói là vào 2000 năm trước, trên U Ám Tinh đã từng có một tông môn nổi danh tương đương với Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông, dường như gọi là Cổ Dương Tông. Lúc ấy có một thanh niên võ giả từ trên Tinh Đế Sơn đi xuống, tình cờ chiếm được một món trọng bảo. Không ngờ hắn bị một số người của Cổ Dương Tông biết được. Những người đó thiết kế mai phục hắn, diệt sát tại chỗ, tranh giành bảo vật mang về. Một tháng sau... Cổ Dương Tông trong một đêm bị người ta nhổ tận gốc, chịu cái họa diệt môn! Dương Khai đột nhiên biến sắc. Không cần suy nghĩ, cũng biết thế lực tiêu diệt Cổ Dương Tông nhất định là Tinh Đế Môn. Có thể trong một đêm tiêu diệt thế lực nổi danh cùng Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông, có thể tưởng tượng Tinh Đế Môn này rốt cuộc nắm giữ lực lượng cường đại đến cỡ nào. Đại Diên lại mỉm cười, vén tóc xõa xuống bên tai, nói:

- Nhưng mà đây là chuyện hơn hai ngàn năm trước, là thật hay là giả thì không có người nào biết được. Trưởng bối trong môn đối với chuyện này cũng kiêng kỵ giữ kín vô cùng, chưa bao giờ đề cập tới, cũng không thể dò hỏi được điều gì. Nhưng mà bây giờ trên U Ám Tinh lại có một chỗ gọi là Tàng Hùng Cốc, là vùng đất có khuông viên ngàn dặm nhưng không có một ngọn cỏ, vô cùng hoang vắng, âm khí dày đặc. Nghe đồn nơi đó đã từng là chổ của Cổ Dương Tông tông môn trước kia. Trước đây cũng không thiếu võ giả thành quần kết đội đi vào trong Tàng Hùng Cốc tìm cơ duyên, nói là Cổ Dương Tông có một chỗ hầm bí mật rất kính đáo, bên trong có rất nhiều trân thế kỳ bảo cùng một lượng lớn tài phú. Đáng tiếc không có người nào tìm ra được, hơn nữa có không ít người bỏ mình. - Cô đi rồi? Dương Khai cười nhìn Đại Diên, tuy rằng nàng nói lời này còn có ý khác, nhiều lần đều sử dụng từ "nghe nói" hoặc là "nghe đồn" như vậy, nhưng từ trong giọng nói của nàng, Dương Khai cũng có thể hiểu, nàng đã xác định những tin đồn này đều là thật, Tàng Hùng Cốc ấy chỉ sợ đối phương đã từng đi đến rồi. - Tự nhiên là đi rồi. Đại Diên nhẹ nhàng gật đầu: -Nhưng mà không có thu hoạch gì, hơn nữa còn bị một luồng khí âm hàn quấn lấy thân, về tới Lưu Ly Môn phải tìm nhiều thiên tài mới hóa giải được. Dương sư đệ nếu là có hứng thú thì thật ra có thể đi xem qua một chút, nhưng mà nhất định phải lấy cẩn thận làm đầu. - Vâng, có cơ hội rồi nói sau. Dương Khai chậm rãi gật đầu, nhưng mà trong lòng lại không cho là vậy. Cho dù Cổ Dương Tông ấy thật sự có hầm bí mật ẩn giấu cái gì đó, hiện giờ đã trôi qua 2000 năm, e là đã sớm bị người ta phát hiện rồi mới phải. Hắn cũng không cho rằng những thứ như vậy sẽ một mực lưu lại cho đến ngày nay. Đến lúc đó chạy tới để rồi cái giỏ tre múc nước uổng công dã tràng, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tinh lực, hắn không muốn làm chuyện như vậy. - Ha ha. Đại Diên cũng nhìn thấu ý lấy lệ của Dương Khai, cũng không tiếp tục nói sâu về cái đề tài này nữa, chỉ tiếp: - Trước kia người đi ra từ Tinh Đế Sơn bình thường sẽ không bị người khác phát hiện. Nhưng mà lần này thì khắc hẳn, vừa mới đụng phải chuyện Lưu Viêm Sa Địa khai mở, cho nên trước khi tới đây, sư tôn đã từng dặn dò ta rằng, nhất định phải cẩn thận những võ giả đi một thân một mình, khuôn mặt xa lạ, nhưng thủ đoạn kinh thiên. Bởi vì nói không chừng hắn chính là đệ tử của Tinh Đế Môn! Nói thật, ta ban đầu khi đụng phải Dương sư đệ, còn tưởng rằng ngươi là người của Tinh Đế Môn... Dương Khai ngạc nhiên, không nghĩ tới nàng lại có sự hiểu lầm như vậy. Nhưng mà điều này cũng khó trách. Bản thân mình đối với người trên U Ám Tinh mà nói, đúng là một khuôn mặt xa lạ. Hơn nữa có thể với Thánh Vương nhất tầng cảnh tu vi xông vào tầng thứ ba, thủ đoạn khẳng định không tầm thường, Đại Diên có sự hiểu lầm như vậy cũng không thể trách được. Nghĩ tới chỗ nầy, Dương Khai chấn động trong lòng, thầm nói không trách được lúc đó Mạnh Hồng Lượng của Khuyết Hợp Tông cùng Hoàng Hi Nhiên của Cực Đạo Môn sau khi chứng kiến bản thân hắn lộ ra một chút thủ đoạn, dường như cũng hiểu lầm cái gì đó. Thì ra là bọn họ cho là mình xuất thân từ Tinh Đế Sơn, cho nên cái tên Mạnh Hồng Lượng mới sợ ném chuột vỡ đồ như vậy. Đại Diên cũng sinh ra hiểu lầm giống thế, nhưng khi biết Dương Khai có mối giao tình cùng Ngụy Cổ Xương, lập tức hủy bỏ sự phỏng đoán trong lòng, bởi vì người của Tinh Đế Môn bình thường sẽ không kết giao cùng những người khác. Mà sau khi đến chỗ này, gặp được nam nhân lạnh lùng kia, trong khoảnh khắc nàng đã hiểu, người kia mới thật sự là đệ tử của Tinh Đế Môn. Hai người nói chuyện một hồi, rồi không nói gì thêm nữa, đua nhau nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi cảm ngộ.

Mặt trời đỏ từ từ, càng lên càng cao, cho đến giữa trời. Mùi thơm trái cây bay phiêu đãng trong không khí cũng càng ngày càng nồng đậm hơn. Đủ loại cảm ngộ có thể có được từ mùi trái cây mùi tự nhiên cũng càng ngày càng sâu sắc hơn, khiến cho mỗi một võ giả đều phấn chấn cổ vũ, hân hoan không dứt. Bỗng nhiên, mặt đất dường như rung động lên một cái, ngay sau đó một cỗ năng lượng kinh thiên động địa đột nhiên bạo phát. Biến cố như vậy, khiến cho tất cả võ giả ở đây đều đồng loạt biến sắc. Trong phút chốc, họ từ trong cảm ngộ sâu tầng thứ hồi tỉnh lại, hoảng sợ nhìn sơn cốc trước mặt. Trong sơn cốc ấy dường như có nhiều hơn một tầng sương mù màu đỏ. Trong sương mù đỏ này tích chứa uy năng cực kỳ kinh khủng. Sương mù đỏ xuất hiện cực kỳ quỷ dị, trước đó không có chút dấu hiệu báo trước nào. Nhưng khi các võ giả nhìn lại, nó đã tràn ngập trong sơn cốc. Hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt một cái, liền bao trùm cả sơn cốc. Ngay sau đó, nhiệt lượng kinh người khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tạo thành một luồng gió nóng, thổi phất về mỗi một góc của tầng thứ ba thuộc Lưu Viêm Sa Địa. Chuyện như vậy, tất cả mọi người giữa đều đã trải qua một lần. Thời khắc này gặp lại, tâm tình kinh sợ lập tức giảm đi rất nhiều. Họ biết gió nóng như vậy tuy rằng thoạt nhìn thì rất kinh khủng, nhưng lại không có nửa điểm tổn thương đối với con người. Quả nhiên, khi gió nóng quét qua thân thể của mọi người, lan tràn qua rồi hướng về chỗ xa hơn, không có ai xuất hiện điều gì bất ngờ cả. Nhưng thật ra thì ở chỗ trung tâm của sơn cốc, lại có một vầng mặt trời đỏ sinh ra, đang từ chỗ đáy cốc chậm rãi dâng lên! Mặt trời đỏ không lớn, ước chừng chỉ bằng cái nón tre, thần thức quét không vào, nhìn bằng mắt thường không rõ. Nhưng nếu như nhìn chòng chọc vào nó một thời gian dài, sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Mùi trái cây càng nồng đậm và nhộn nhạo hơn, từng tiếng nhịp tim kịch liệt từ trong ngực các các võ giả kịch liệt truyền ra. Vầng mặt trời đỏ thứ hai xuất hiện. Điều này cũng có nghĩa là khoảng cách tới khi Hồng Chúc Quả chân chính thành thục đã gần hơn một bước. Các đại tông môn biết được chân tướng của điều này từ Lý Ấu Nam của Dược Đan Môn, đều tựa hồ có chút không kiềm chế được, lòng rục rịch muốn động, không khí khẩn trương đầy địch ý nhanh chóng lan ra bốn phía sơn cốc. Mọi người nhìn lẫn nhau, dường như mỗi người đều là cừu nhân không đội trời chung của nhau, hận không thể lập tức xông tới chém giết sạch tất cả mọi người mới được.

Còn những kẻ không rõ chân tướng, võ giả của tông môn không biết tình hình đặc biệt lúc Hồng Chúc Quả thành thục sinh ra kỳ cảnh như thế nào, cũng bị loại không khí này ảnh hưởng không nhỏ, vừa cẩn thận lưu ý dò xét động tĩnh của những người khác, không chịu bỏ qua bất kỳ chút dấu vết nào, vừa phái người đi tìm hiểu tình báo từ những tông môn quen thân bên kia. Rất nhanh, đủ loại bí văn về Hồng Chúc Quả liền truyền bá ra, khiến cho mỗi một võ giả đến chỗ này đều biết nguyên do ở bên trong, khiến cho không khí tao động an bình lại không ít. Nếu như đã xuất hiện dấu hiệu Tam Dương Khai Thái cảnh báo trước, giờ này chỉ dâng lên hai vầng mặt trời đỏ, thì cũng không cần phải nóng nảy động thủ. Huống chi, trước khi chân chính thành thục, căn bản không thấy bóng dáng Hồng Chúc Quả đâu. Cho dù có người muốn xuất thủ tranh đoạt, cũng không biết là hạ thủ ở chỗ nào, chỉ đành lộ vẻ gườm gườm tức giận thế thôi. Sau khi vầng mặt trời đỏ thứ hai xuất hiện, bên trong thung lũng chỉ tao động một lát. Tất cả mọi người yên lặng trở lại một lần nữa, tiếp tục hấp thu mùi trái cây, cảm ngộ các loại kỳ diệu trong đó, dung hợp tu vi của bản thân. Dương Khai cũng đắm chìm trong hành động này. Hắn cảm thấy thông qua một phen cảm ngộ như vậy, sự khống chế của bản thân mình đối thánh nguyên dường như cao hơn một tầng lầu. Trong lòng hắn mơ hồ có một ý tưởng chưa rõ ràng, tuy rằng đã nắm được một chút dấu vết, nhưng không cách nào thông hiểu đạo lí. Tình huống này cũng giống như mấy chục con mèo dùng vuốt cào đến ngứa chỗ, khiến cho Dương Khai đứng ngồi không yên, một lòng một dạ muốn chìm đắm vào ý nghĩ của chính mình, muốn mượn sự trợ giúp của lần kỳ ngộ trước khi Hồng Chúc Quả thành thục này, làm rõ ý tưởng mơ hồ kia. Một khi thật sự có thể thực hiện, thì chiến lực của hắn sẽ tăng lên không ít. Thời gian trôi qua từng điểm từng điểm một. Đang lúc mọi người đều trong tình trạng như hiểu như không, trên một chỗ sườn núi, đột nhiên có tiếng gầm lên giận dữ truyền ra:

- Khốn kiếp, lại dám lén bày trận! Tiếng gầm giận dữ này làm thức tỉnh không ít võ giả đang tĩnh tọa cảm ngộ. Lần theo vị trí của thanh âm mà người kia phát ra, thì thấy đó là một người của Chiến Thiên Minh, gương mặt nổi giận đang huy động một cái quạt khổng lồ. Trên cái quạt này thanh vận lưu động, năng lượng không thấp, vừa nhìn là biết đó là bí bảo chứ không sai.
Advertisement
';
Advertisement