Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Một triệu... Ha ha. Lý Ấu Nam cười khẽ, dáng vẻ lơ đễnh, nhìn Phương Thiên Trọng nói:

- Phương huynh cho là cơm Hồng Chúc Quả này chỉ đáng giá một triệu? Nếu quả thật như vậy, Lý mỗ đành phải cáo từ!

- Năm triệu! Vẻ mặt Phương Thiên Trọng không thay đổi nhưng giá cả đã tăng gắp năm lần.

Bước chân vừa nâng lên của Lý Ấu Nam hạ xuống, hắn lộ ra vẻ băn khoăn.

Lần này tuy Dược Đan Môn của hắn không thể cướp được Hồng Chúc Quả, nhưng nếu mỗi thế lực cướp được Hồng Chúc Quả đều cho hắn năm triệu, vậy gặt hái chuyến này cũng không nhỏ.

Huống chi, cơm Hồng Chúc Quả bị cắt ra cũng không có giá trị nghịch thiên như vậy.

Cho nên hắn nhất thời do dự, trong lòng suy xét xem có nên tiếp tục nâng giá hay không.

Ngay khi hắn đang trầm tư, bên kia Lưu Ly Môn, Doãn Tố Diệp bỗng chuyển mắt đẹp về phía Đại Diên, sau đó đôi môi đỏ mọng của nàng ta mấp máy, có vẻ như đang truyền âm cho Đại Diên.

Đôi mi thanh tú của Đại Diên cau lại, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn, nhưng cũng truyền âm lại.

Ngay lập tức, dung nhan kiều mỵ của Doãn Tố Diệp tràn đầy biểu tình vui mừng, cười khanh khách nói: - Mấy vị sư huynh, tiếp tục bàn bạc đi, tiểu muội xin cáo từ trước.

Nói như vậy, những tinh anh của Lưu Ly Môn lại nhanh chóng rời đi theo nàng ta.

Mọi người kinh ngạc vô cùng, bởi vì vừa rồi Doãn Tố Diệp bằng vào bí bảo dải lụa màu trên tay, khí thế tranh giành một phần cơm quả với mọi người. Không ngờ rằng khi chưa có được cách bảo tồn nàng ta đã rời khỏi.

Nhưng rất nhanh, mọi người liền bình tĩnh.

Ở đây bàn về tinh thông đạo dược lý, ngoại trừ đệ tử tinh anh xuất thân Dược Đan Môn là Lý Ấu Nam thì còn có Đại Diên! Xem ra Doãn Tố Diệp có được một số tin tức từ Đại Diên, cho nên mới dứt khoát rút lui.

Người mang trọng bảo, Doãn Tố Diệp hiển nhiên không muốn ở lại nơi thị phi này.

Trong chốc lát, ánh mắt nóng rực của mọi người đều bắn về phía Đại Diên, dường như muốn biết được cách phù hợp bảo tồn dược hiệu của Hồng Chúc Quả từ chỗ nàng ta.

Lý Ấu Nam thấy vậy, biết nếu mình không đồng ý, năm triệu kia sẽ không có phần của mình, điều này làm tâm tình hắn như đưa đám. Hắn đã quên mất sự có mặt của Đại Diên. Nữ tử này tuy xuất thân Lưu Ly Môn nhưng vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà luôn nghiên cứu đạo dược lý, cho nên chắc chắn cũng biết cách bảo tồn Hồng Chúc Quả. Hắn vô cùng ảo não, vội vàng gật đầu, nói với Phương Thiên Trọng: - Được, năm triệu thì năm triệu, nghe theo lời Phương huynh!

Phương Thiên Trọng khẽ gật đầu. Cũng không có ý nuốt lời, Lý Ấu Nam nhanh chóng truyền âm mấy câu. Phương Thiên Trọng suy xét một lát rồi lặng lẽ mang mọi người của Lôi Đài Tông rời đi nhanh chóng.

Bên kia, Khúc Trường Phong và đại hán với diện mạo tục tằng nhưng khí thế kinh người lưỡng lự hồi lâu, đều truyền âm nói gì đó với Lý Ấu Nam, sau đó đều hài lòng rời đi.

- Chúng ta cũng đi thôi. Ngụy Cổ Xương toét miệng cười, hắn cũng nhận được một phần cơm Hồng Chúc Quả. Tuy rằng lần này Ảnh Nguyệt Điện tới rất ít người, chỉ có hai người là hắn và Đổng Huyên Nhi, vậy mà hắn lại vô cùng may mắn. Hắn hoàn toàn không ôm hi vọng gì, nhưng không ngờ khi đệ tử Tinh Đế Môn cắt ra Hồng Chúc quả, một phần cơm quả bay đến trước mặt hắn, ngay lập tức bị hắn thu vào, có thể nói là vô cùng dễ dàng. So với những người khác phải đánh nhau sống chết mới đoạt được một phần thì hắn quả là có vận khí tốt.

Dường như vận rủi từ khi vào tầng thứ ba Lưu Viêm Sa Địa đã biến mất.

Mà với quan hệ thân mật giữa Đại Diên và Đổng Huyên Nhi, tất nhiên nàng ta sẽ không keo kiệt nói cho hắn cách bảo tồn, hắn thật ra không cần phải giao dịch gì với Lý Ấu Nam.

- Ngụy huynh chậm đã! Lý Ấu Nam vừa thấy hắn cũng muốn đi, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

- Sao vậy, Lý huynh có gì cần chỉ giáo? Ngụy Cổ Xương chợt dừng bước, bỗng quay đầu lại, sắc mặt lạnh lẽo, âm thầm ngưng tụ lực lượng, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Thấy dáng vẻ như gặp kẻ địch của hắn, Lý Ấu Nam lập tức biết đối phương hiểu lầm, không ngừng xua tay nói: - Ngụy huynh đừng khẩn trương như vậy, tuy nói Lý mỗ và Ngụy huynh không có mấy lần qua lại, nhưng Lý mỗ cũng không phải hạng người gian trá gì, điểm này Ngụy huynh cũng hiểu rõ.

Ngụy Cổ Xương nghe vậy, vẻ cảnh giác trên mặt tản đi một chút, khẽ vuốt cằm nói: - Lý huynh làm người thế nào, Ngụy mỗ cũng biết, chỉ là... Ha ha, nơi này không nên ở lâu.

Hắn nói vậy, như vô tình như cố ý nhìn xung quanh, rất nhiều võ giả không tranh đoạt được Hồng Chúc Quả đều nhìn chằm chằm Ngụy Cổ Xương, dường như đang nghĩ có nên ra tay giữ lại hắn hay không.

Thấy vậy, Lý Ấu Nam cất giọng nói: - Chư vị, đợi một chút chớ nóng vội, nếu là Hồng Chúc Quả hoàn chỉnh, còn đáng để mọi người tranh đoạt, nhưng lúc này, Hồng Chúc Quả đã bị cắt làm mấy phần, Ngụy huynh chỉ được một phần trong đó mà thôi, rốt cuộc dược hiệu là bao nhiêu còn chưa biết được, các vị hẳn không muốn vì một thứ không xác định mà chọc phải một kẻ địch mạnh mẽ chứ?

Lý Ấu Nam nói chuyện vì Ngụy Cổ Xương, kéo hắn ra khỏi lốc xoáy thị phi này, điều này khiến biểu tình của Ngụy Cổ Xương cực kỳ cổ quái.

- Lý huynh, ta chỉ hỏi một câu, Hồng Chúc Quả bị cắt ra, có dược hiệu giúp cường giả Phản Hư Cảnh đột phá gông cùm xiềng xích sao? Một thanh niên áo trắng cau mày hỏi, phần ngực của bộ quần áo trên người thanh niên có thêu một đám mây trắng.

Đây lầ dấu hiệu của tông môn Phiêu Miểu Điện.

- Đường huynh hỏi thật hay. Lý Ấu Nam gật đầu. - Nhưng vấn đề này thứ cho ta không thể trả lời, bởi vì ngay cả Hồng Chúc Quả, Lý mỗ chỉ nghe nói mà thôi, đây là lần đầu tận mắt thấy. Ta tin rằng vấn đề này dù là gia sư cũng không có cách đưa ra đáp án chính xác. Nhưng dược hiệu của Hồng Chúc quả, đúng là có khả năng giúp cường giả Phản Hư Cảnh đột phá gông cùm xiềng xích, chỉ là có khả năng mà thôi, giờ này bị chia làm mấy phần, khả năng này... Không cần Lý mỗ nói, Đường huynh cũng rõ ràng.

Thanh niên họ Đường của Phiêu Miểu Điện cau mày suy tư một hồi, gật đầu nói: - Ta biết, cáo từ!

Nói xong, lập tức mang đệ tử của Phiêu Miểu Điện rời đi.

Võ giả thế lực khác thấy Đường Dũng Nhất của Phiêu Miểu Điện không quan tâm tới Hồng Chúc Quả nữa, đều thở dài một tiếng, nhao nhao rời khỏi chỗ này.

Trong chốc lát, chỉ còn lại hai nhóm người Dược Đan Môn và Ảnh Nguyệt Điện ở sơn cốc.

Ngụy Cổ Xương cười mà như không nhìn Lý Ấu Nam, từ đầu đến cuối, hắn cũng không nói gì, nhưng nụ cười kia có thâm ý sâu sắc, hắn không tin Lý Ấu Nam giúp mình mà không có lý do. Đối phương hiển nhiên là có mưu đồ mới làm vậy. Nhưng đối phương không nói, Ngụy Cổ Xương cũng không ngu xuẩn đến mức đi hỏi.

- Hiện tại Ngụy huynh có thể nói chuyện tử tế với tại hạ một chút rồi chứ? Lý Ấu Nam tự đắc nhìn Ngụy Cổ Xương, dường như cảm thấy mình đuổi mọi người đi chỉ với vài ba câu là rất giỏi.

- Lý huynh có chuyện gì cứ việc nói. Ngụy Cổ Xương khẽ gật đầu.

- Tại hạ muốn hỏi một chút, Ngụy huynh có ý định bán một phần Hồng Chúc Quả kia ra không? Lý Ấu Nam không quanh co lòng vòng nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.

- Bán ra? Con ngươi của Ngụy Cổ Xương co lại. - Lý huynh muốn mua? - Đúng vậy. Lý Ấu Nam nghiêm túc gật đầu.

Ngụy Cổ Xương cười ha ha nói: - Không phải vừa rồi Lý huynh nói, một phần Hồng Chúc Quả này giá trị không bằng lúc trước, không biết vì sao Lý huynh muốn mua thứ này?

Lý Ấu Nam nghe vậy, lắc đầu, nghiêm nghị nói: - Cho dù cơm Hồng Chúc Quả này giá trị không nhiều bằng lúc trước, nhưng nó là linh quả nghịch thiên vạn năm không có. Dược Đan Môn ta dốc sức nghiên cứu các loại linh thảo linh dược, luyện chế đan dược. Lúc này có cơ duyên bày trước mắt, nếu Lý mỗ không làm gì, chỉ sợ rằng khi về tới Dược Đan Môn, nhất định sẽ bị các vị trưởng bối trách phạt. Mua nó về, nói không chừng còn có thể để trưởng bối trong môn nghiên cứu, giúp tăng mạnh thuật luyện đan không phải là chuyện không thể. Dĩ nhiên, nếu Ngụy huynh đồng ý bán phần Hồng Chúc Quả kia cho Lý mỗ, Lý mỗ có thể đảm bảo, chẳng những có thể thay mặt Dược Đan Môn cho Ảnh Nguyệt Điện đủ thù lao, thậm chí còn có thể thay năm vị trưởng lão trong môn đồng ý luyện chế đan dược miễn phí năm lần cho huynh!

Ngụy Cổ Xương vốn không cho là đúng, nhưng sau khi nghe được điều kiện cuối cùng, sắc mặt lập tức biến đổi, lời cự tuyệt không thốt ra được.

Dược hiệu của Hồng Chúc Quả dù sao cũng chỉ là nghe đồn, rốt cuộc giá trị thế nào, không ai biết được. Nói không chừng sau khi bị cắt ra đã không còn giá trị, nhưng cơ hội năm vị trưởng lão của Dược Đan Môn luyện chế đan dược thì vô cùng khó có được.

Những năm này, trong những lần ít ỏi mà năm vị trưởng lão kia luyện đan, mỗi một lần ra tay đều bởi vì các thế lực khác tiêu tốn rất nhiều mà mời được.

So sánh như vậy, Ngụy Cổ Xương ngược lại khó có thể lựa chọn.

Nhưng rất nhanh, hắn liền lên tiếng: - Lý huynh, cho dù Ngụy mỗ không nói, chắc chắn huynh cũng biết chuyện này không phải do ta quyết định. Nếu huynh thật sự muốn mua một phần Hồng Chúc Quả của Ngụy mỗ thay mặt Dược Đan Môn, không ngại đợi đến khi ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa, để tiền bối Dược Đan Môn đích thân tới Ảnh Nguyệt Điện trao đổi. Lời nói của ta và huynh ở đây không có tác dụng gì.

- Điều này Lý mỗ tất nhiên là hiểu. Lý Ấu Nam thấy Ngụy Cổ Xương không cự tuyệt ngay, dường như có thể thương lượng, không khỏi vui mừng, nói: - Một khi đã như vậy, chuyện này sẽ chờ sau khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, để hai trưởng bối trong môn của chúng ta thương thảo.

- Vậy được rồi. Ngụy Cổ Xương cũng hài lòng gật đầu. - Nếu Lý huynh không còn chuyện khác, tại hạ xin cáo từ trước.

- Mời Ngụy huynh! Lý Ấu Nam cười ôn hòa, dĩ nhiên không ngăn trở nữa.

Chờ đến khi trong sơn cốc không còn người ngoài, sắc mặt Lý Ấu Nam mới trầm xuống, nhìn về một chỗ của sơn cốc, trong đó, có một thi thể khô cong không biết đã chết bao năm rồi.

Đây là sư đệ lần trước hắn lén phái ra để tìm Hồng Chúc Thai, nhưng bây giờ, sư đệ này không biết gặp phải thủ đoạn hiểm độc gì mà chết thê thảm như thế, hơn nữa ngay cả nhẫn không gian của hắn cũng không cánh mà bay.

Sắc mặt Lý Ấu Nam đầy khói mù, không nhắc tới chuyện của sư đệ này, bỗng giậm chân nói: - Đi, trở về tông môn!

- Hả? Lý sư huynh, bây giờ chúng ta trở về ư? Khoảng cách Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa còn có hai ba tháng. Một nữ nhân trong đó giật mình nhìn Lý Ấu Nam.

- Không cần lưu lại, khu thiên tài địa bảo tầng thứ hai đã bị những người đó tìm tòi vô số lần, tầng thứ ba nguy cơ trùng trùng, thứ tốt chỉ sợ đã bị lấy hết. Bây giờ chúng ta mau trở về, báo lên chuyện Hồng Chúc Quả, nhìn xem có giành được tiên cơ hay không, để các vị sư thúc sớm tới trước mấy thế lực kia, thương lượng mua Hồng Chúc Quả.

- Vâng.

Lý Ấu Nam lại cười lạnh: - Cơm Hồng Chúc Quả dù bị bọn họ giành đi, đến cuối cùng chỉ sợ bọn họ cũng phải cầu Dược Đan Môn chúng ta. Về thứ này, ngoại trừ Dược Đan Môn, những người khác không hiểu gì nhiều, khẳng định không dám dùng bừa, cho nên, chúng ta vẫn chiếm tiên cơ.

Nghe hắn nói vậy, thần sắc của mấy đệ tử Dược Đan Môn không cướp được chỗ tốt đều chấn động. Vẻ khói mù và đưa đám của tất cả như bị ném ra ngoài chín tầng mây. Nét mặt mọi người thả lỏng, dường như đã nhận thấy giá trị to lớn của tông môn mình.
Advertisement
';
Advertisement