Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Không quá bao lâu, Dương Khai liền tới trước mặt nàng. Sau lần điều tức này, tinh thần Đại Diên cũng tốt hơn không ít. Khi Dương Khai đi tới, nàng vừa lúc mở mắt ra, hiển nhiên là có cảm ứng. Nhưng nàng biểu hiện ra vẻ muốn nói lại thôi khiến Dương Khai hết sức hiếu kỳ.

- Dương sư đệ, đan dược khôi phục ta đã dùng hết rồi, đệ còn thừa hay không? Ta có thể bỏ thánh tinh ra mua. Lúc nói chuyện, đôi mắt đẹp của Đại Diên hơi lóe lên.

Dương Khai thật ra không để ý tới điểm này, tuy rằng trong lòng không hiểu tại sao nữ nhân này dùng hết đan dược khôi phục. Nhưng nghĩ lại, đối phương có thể là không nghĩ rằng mình sẽ tiến vào tầng thứ ba, dùng nhiều đan dược một chút cũng là trong tình lý.

Cho nên hắn cũng không hoài nghi gì, lập tức ném qua một lọ dan dược lấy từ trong nhẫn không gian, khẽ cười nói: - Không cần thánh tinh, chỉ là một lọ đan dược mà thôi, không đáng bao tiền.

Đại Diên nhận lấy, mặt lộ vẻ cảm kích, gật đầu nói: - Đại Diên cám ơn Dương sư đệ.

- Ừm, chúng ta tiếp tục lên đường đi. Dương Khai nói một tiếng, đi trước dẫn đường.

Đợi Dương Khai đi rồi, Đại Diên mới nhanh chóng mở lọ đan dược kia ra, mắt nhìn lướt vào trong. Đợi đến khi thấy rõ hình dáng của đan dược, thân thể mềm mại không khỏi run lên, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Đến khi nàng lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dương Khai, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kích động và cuồng nhiệt, ngay sau đó lập tức cất đan dược vào, vội vàng đi theo.

Khu cực nóng tầng thứ ba quả thật hung hiểm hơn tầng thứ nhất vô số lần. Tuy môi trường ở hai nơi như nhau, nhưng những nguy hiểm ẩn núp bên trong lại bất đồng.

Lúc Dương Khai đi tới tầng thứ nhất, ngoại trừ bị nhóm lớn Hỏa Linh Thú vây công ở bên trong thung lũng quỷ dị, hơi mất sức giải quyết một chút, trên cơ bản xem như nhàn nhã đi dạo trong sân nhà. Trên đường không gặp hung hiểm gì đã tiến vào tầng thứ hai, thậm chí cũng không cần thúc giục thánh nguyên hộ thân.

Nhưng trong tầng thứ ba, Dương Khai phải luôn thúc giục thánh nguyên hộ thể để ngăn cản sóng nhiệt và hỏa độc. Không chỉ như thế, cấp bậc của Hỏa Linh Thú cũng không thấp, đều là bậc bảy bậc tám, ngoại trừ Hỏa Linh Thú xông ra từ trong khe nứt dưới lòng đất, còn có đủ loại cấm chế kỳ quái.

Hỏa Linh Thú không tạo thành uy hiếp quá lớn cho hai người Dương Khai và Đại Diên, miễn là số lượng không nhiều lắm, hai người hợp tác là có thể giết sạch, thu hoạch một ít Hỏa Tinh Thạch.

Nhưng từ khi thấy đám người Ngụy Cổ Xương lọt vào cấm chế thượng cổ, Dương Khai đã đề cao cảnh giác với những nơi nhìn có vẻ nguy hiểm, không dám xâm nhập tùy tiện. Một khi phát hiện những chỗ như vậy, đều là tránh được thì tránh, nếu quả thực tránh không được thì lén sử dụng Diệt Thế Ma Nhãn xem có nguy hiểm hay không.

Suốt đường đi, Dương Khai khiếp vía hãi hùng.

Nếu hắn không có thứ mang thần thông thiên phú có thể khám phá vô căn cứ như Diệt Thế Ma Nhãn, mấy ngày nay hắn và Đại Diên ít ra cũng phải lọt vào năm chỗ cấm chế. Những cấm chế kia vô cùng ẩn núp, hoàn toàn không phải võ giả Thánh Vương cảnh có thể phát hiện. Một khi những cấm chế kia bị phát động, Dương Khai đoán chừng kết quả của mình sẽ không tốt vào đâu được.

Bởi vì Dương Khai luôn lén sử dụng Diệt Thế Ma Nhãn, mang Đại Diên đi qua những nơi nguy hiểm kia, cho nên nữ tử xuất thân Lưu Ly Môn này không hề phát hiện điều gì. Trong lòng nàng chỉ thấy kỳ quái, cho là khu cực nóng tầng thứ ba có phần danh không đúng với thực.

Nàng hoàn toàn không biết được nguy cơ trong đó, cực kỳ thoải mái đi theo sau Dương Khai.

Nhưng dù Diệt Thế Ma Nhãn có là Đại Ma Thần thần thông thiên phú, nói cho cùng Dương Khai sau này mới chiếm được nó, luyện hóa thêm để sử dụng, cho nên nó cũng không phải vạn năng.

Cuối cùng hai người có một lần rơi vào cấm chế mà Dương Khai không phát hiện. Cấm chế kia vừa bị phát động, hoàn cảnh xung quanh dần biến đổi, vốn là khu có độ cực nóng tột cùng bỗng trở nên rét lạnh thấu xương. Một loại gió rít như quỷ khóc sói tru đột nhiên thổi qua, mà trên bầu trời lại bay xuống nhiều bông tuyết như lông ngỗng.

Môi trường lập tức đối lập hoàn toàn với trước đó.

Những nhánh băng trùy không biết tạo thành do đâu đánh úp lại từ bốn phương tám hướng. Bốn phía còn có gió tụ thành phong long, từ miệng chúng phun ra hàn khí có thể đóng băng cả người, khí lạnh cất giấu trong đao phong. Những thứ này có phần khó giải quyết.

May mà hai người Dương Khai và Đại Diên đều là luyện đan sư, một người tu luyện công pháp thuộc tính dương, một người tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, cho nên thánh nguyên trong cơ thể đều khắc chế loại cấm chế này.

Nhưng bọn họ phải mất tới ba ngày mới hoàn toàn đánh vỡ cấm chế để trốn ra ngoài.

Trong quá trình này, Đại Diên bị thương một chút, nếu không phải Dương Khai cứu nàng, nàng sẽ bị thương nặng hơn rất nhiều. Bị thương ở chỗ như thế này, tiến thối không được, không thể nghi ngờ là ngồi chờ chết.

Trải qua chuyện này, Đại Diên không dám xem nhẹ sự quỷ bí và hung hiểm ở tầng thứ ba nữa, dè dặt đi theo sau Dương Khai.

Dương Khai cũng bị thương, nhưng so với năng lực khôi phục của hắn, những vết thương kia đúng là không đáng kể. Sau khi ra khỏi cấm chế, Dương Khai lập tức đưa Đại Diên tới một vách núi. Trong vách núi có một huyệt động, hai người ở bên trong, lặng lẽ xoa dịu thương tích như dã thú bị thương.

Cho đến ba ngày sau, thương thế của Đại Diên đã lành, hai người mới tiếp tục xuất phát.

Dương Khai bày ra đủ loại thủ đoạn, bộc phát sức chiến đấu. Điều này làm Đại Diên hiểu rõ rằng Thánh Vương nhất tầng cảnh này quả không giống với những gì mình từng thấy. Sức chiến đấu thực sự của hắn vốn không dưới mình, thủ đoạn của hắn đã không phải là nàng có thể chống lại, càng đừng bàn về những chỗ chưa biểu hiện.

Trách không được người tâm cao khí ngạo như Ngụy Cổ Xương lại khách khí với hắn đến thế, chỉ sợ tên kia đã biết rõ Dương Khai không tầm thường.

Dọc theo đường đi, tình cờ cũng gặp phải vài cọng linh thảo linh dược với thuộc tính hỏa hiếm có, dược linh tràn đầy.

Những lúc ấy, Đại Diên đều chủ động xin đi giết giặc, hái những linh thảo linh dược này với phương pháp thích đáng, dùng cách phù hợp nhất để bảo tồn chúng.

Cũng không biết là có chuyện gì, Dương Khai phát hiện nữ nhân này dường như rất hứng thú với thảo dược. Mỗi lần hái về, nàng đều sẽ nói về loại thảo dược này không ngừng, từ dược lý dược tính, đến phương thuốc phối trí, thủ pháp ngưng luyện thuốc nước, linh trận sử dụng khi luyện đan. Nàng nắm rõ như lòng bàn tay, dường như không có chỗ nàng không biết, cũng không e dè cái gì, so với lúc trầm lặng ít nói thì như hai người.

Mà lúc này, Dương Khai đều giữ im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Nếu như bình thường, hắn đúng là có hứng thú thảo luận về luyện đan với Đại Diên. Hắn đã nhìn ra, nữ nhân này rất có năng khiếu về luyện đan, tuy cấp bậc luyện đan sư không bằng hắn, nhưng cùng trao đổi cũng không có chỗ xấu.

Đáng tiếc lúc này hắn luôn nhớ tới việc luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, thật sự không có hứng nhiều lời, chỉ có thể lỡ mất cơ hội trao đổi về thuật luyện đan với nữ nhân này.

Dương Khai im lặng làm Đại Diên cảm thấy hơi buồn bã. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ không giống như mình nghĩ? Nếu không, Dương Khai sao lại không nói một lời gì về những linh thảo linh dược này, thậm chí cũng không biểu hiện ra vẻ kích động.

Nàng thậm chí cố ý nói sai một ít tin tức về những thảo dược này, Dương Khai cũng không hề có ý sửa lại, điều này làm cho nàng không khỏi băn khoăn.

Những linh thảo linh dược hái được, Đại Diên hiển nhiên sẽ không độc chiếm. Hơn nữa nàng cũng biết tự mình hiểu lấy, nếu không có Dương Khai, nàng hoàn toàn không thể bình an vô sự suốt dọc đường. Cho nên lúc phân phối thảo dược, nàng chủ động giữ lại một phần nhỏ, còn lại đều chia cho Dương Khai.

Đối với chuyện này, Dương Khai cũng không cự tuyệt, hắn và Đại Diên không quen thân gì, chỉ hợp tác đi sâu vào tầng thứ ba mà thôi, chỗ tốt dâng đến trước mặt hiển nhiên sẽ yên tâm thoải mái nhận.

Hai người một mạch đi sâu vào tầng thứ ba khoảng mười ngày, đến lúc này, Đại Diên đã có vẻ cất bước khó khăn.

Khắp bốn phía là độ cực nóng dày đặc, giống như có người thi triển công kích thuộc tính hỏa, không ngừng đánh vào thân thể mềm mại của nàng. Mặc dù có giáp bảo vệ, thậm chí sử dụng Ly Thải Mạt để biến thành màn che bao phủ toàn thân, cả người Đại Diên vẫn đổ đầy mồ hôi, quần áo dán chặt vào người làm hiện lên vóc dáng lả lướt mềm mại.

Nếu không có Ly Thải Mạt che lấp thân hình của nàng, lúc này chỉ sợ cảnh xuân đã lộ ra, may mà chỗ này chỉ có nàng và Dương Khai, Dương Khai đi phía trước cũng không hề quay đầu lại.

Gần như mỗi khi tiến lên một bước, nàng đều phải hao phí lực lượng khổng lồ, thân thể mềm mại khẽ run, dường như có một tầng khí đen nhàn nhạt vây quanh nàng.

Đó là hỏa độc chỉ có ở Lưu Viêm Sa Địa, Đại Diên không thể ngăn cản hoàn toàn loại hỏa độc này, đã bị xâm nhập một chút, tiến lên nếu lại bị xâm nhập nữa, tình huống chỉ sợ sẽ càng xấu.

Đến nơi này, Đại Diên bắt đầu muốn rời đi, âm thầm hối hận không nên đi sâu vào đây.

Nhưng nàng cũng là có khổ không nói ra được, nàng và Dương Khai đã đi vào tầng thứ ba hơn mười ngày. Bây giờ rút lui, cũng không biết có an toàn lui về được hay không, cục diện lúc này làm nàng đã đâm lao thì phải theo lao.

Nàng chỉ có thể kiên cường chịu đựng, không nói một lời, bất chấp khó khăn theo sau Dương Khai.

Tuy Dương Khai không gian khổ giống như nàng, nhưng lúc này cũng không khá lắm, da thịt đau đớn như bị hỏa thiêu, sóng nhiệt và hỏa độc từ bốn phương tám hướng ập đến, khiến hắn không khỏi sinh ra cảm giác tan xương nát thịt.

Nếu trong cơ thể hắn không dự trữ lượng thánh nguyên khổng lồ, hắn cũng phải nhanh chóng tìm một chỗ để khôi phục.

Dương Khai đi trước luôn dùng thần niệm chú ý tới động tĩnh của Đại Diên, bước đi gian nan của nữ nhân này tất nhiên sẽ không gạt được cảm giác của hắn, Dương Khai cũng không tùy tiện ra tay giúp nàng.

Hoàn cảnh nơi này vô cùng ác liệt, nhưng đi lại trong môi trường ác liệt này có thể rèn luyện độ tinh thuần và ngưng thật của thánh nguyên, có tác dụng lớn lao với võ giả.

Ngăn cản nóng bức và hỏa độc giúp nàng chỉ là một cái nhấc tay, nhưng nếu vì vậy mà làm mất đi một cơ hội trở nên mạnh hơn thì có phần mất nhiều hơn được.

Từng chút một đi sâu vào, so với mấy ngày trước thì tốc độ của hai người quả là chậm như rùa bò, càng đi vào trong, môi trường càng ác liệt.

Trong mắt Dương Khai toát ra vẻ hưng phấn, bởi vì hắn cần môi trường nóng bức này, tất nhiên càng ước chỗ này ác liệt hơn một chút.

Trong lòng hắn suy xét, nếu dựa theo sự quan sát mấy ngày này và đi sâu vào bên trong, môi trường biến hóa, vậy chỉ cần đi thêm năm ngày nữa là có thể tìm được vị trí thích hợp, đến lúc đó có thể bắt đầu luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy.

Chỉ là hắn không biết nên làm gì với nữ nhân theo sau, đây là một chuyện phiền toái.
Advertisement
';
Advertisement