Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bên trong Thạch phủ, Dương Khai khoanh chân ngồi tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định. Hai tròng mắt hắn mở ra dường như trống rỗng vô thần. Một thân khí cơ chấn động không ngừng, sóng gió tứ ngược cuồng bạo cuốn lên, thanh thế kinh người. Cách đó không xa, trong một cái lổ thủng trên đất, Thạch Khổi thò đầu nhỏ ra nhìn về phía bên này. Trên khuôn mặt thơ ngây đáng yêu của nó hiện lên bộ dạng thần sắc kinh nghi bất định, dường như không rõ Dương Khai vì sao lại thế. Còn khí linh thì đã sớm chui vào thân thể của hắn, không thấy bóng dáng đâu. Đợi đến sau khi thấy được hai mắt của Dương Khai, Thạch Khổi bỗng nhiên như bị cái gì làm cho kinh sợ, thân mình co rụt lại, rút vào trong cái lổ thủng nọ, dùng cả tay chân, giây lát thoát đi mấy chục trượng.

Mà giờ khắc này nếu có người đứng trước mặt Dương Khai, nhìn về hai tròng mắt của hắn sẽ phát hiện, chỗ sâu nơi hai tròng mắt của hắn có hào quang bảy màu tuôn chảy. Nếu cẩn thận quan sát lần nữa, sẽ phát hiện hào quang bảy màu này lại chiết xạ ra từ trong một đóa hoa sen sắp nở. Dường như từ chỗ sâu của hai mắt hắn đang sinh ra hai cái nụ hoa bảy màu vậy. Dương Khai vẫn ngồi ngay ngắn ở tại chỗ, thời gian trôi qua từng chút một. Hào quang bảy màu phát ra từ bên trong chỗ trống ở hai tròng mắt của hắn dường như càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt. Từ từ, ở chỗ đỉnh đầu của Dương Khai, cũng nổi lên hư ảnh của một nụ hoa sen sắp nở ra. Toàn thân của hoa sen bao phủ bảy màu, nhìn qua xinh đẹp vô cùng, xoay tròn mòng mòng, một cỗ năng lượng thần thức làm cho người ta kinh sợ dao động đang khuếch tán mạnh mẽ ra bốn phía. Hư ảnh kia theo lực lượng thần thức của Dương Khai khuếch tán, thư giãn ra từng chút một. Từng cánh hoa sắc thái không đồng nhất chậm rãi khuếch tán ra ngoài, dường như cô gái xấu hổ, đang chậm rãi cởi đi quần áo của mình, lộ ra thân hình động lòng người.

Cả quá trình diễn ra vô cùng chậm chạp, mà bản thân Dương Khai đối với chuyện này lại không biết chút nào. Linh thể thần hồn của hắn đắm chìm trong thức giới, cảm thụ được đủ loại huyền diệu cùng thâm ảo do Ôn Thần Liên mang đến trước khi nở rộ. Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc hư ảnh của đóa hoa sen bảy màu hoàn toàn nở rộ. Hoa sen trở nên vô cùng to lớn chẳng biết từ lúc nào, hư ảnh gần như tràn ngập cả gian Thạch phủ. Đúng lúc này, hư ảnh của hoa sen chợt vỡ nát ra, biến thành nhiều điểm huỳnh quang, như đom đóm bay múa đầy trời. Ngay sau đó dưới lực lượng nào đó dẫn dắt, chúng cấp tốc bay về phía Dương Khai, chui vào bên trong thân thể hắn, biến mất không thấy đâu nữa.

Thân thể của Dương Khai chấn động, hai tròng mắt vô thần trống rỗng trong khoảnh khắc khôi phục lại sáng tỏ, sắc mặt cực kỳ cổ quái, cũng không nhúc nhích, ngồi ở chỗ đó rơi vào trong cơn trầm tư. Từ nửa tháng trước, Phệ Hồn trùng hoàn toàn tiến hóa hoàn tất, hắn kiểm nghiệm uy lực của Phệ Hồn trùng sau khi tiến hóa, rất là hài lòng. Ôn Thần Liên không ngờ cũng ngay sau đó tiến hóa xong, rốt cục biến thành hình thái bảy màu cuối cùng! Điều khiến Dương Khai không nghĩ tới chính là, Ôn Thần Liên lần này tiến hóa, không ngờ khiến hắn lĩnh ngộ được một chiêu thần hồn kỹ thần kỳ!

Ôn Thần Liên mặc dù là thiên địa chí bảo, có thể tẩm bổ thần hồn, nhưng căn cứ sự ghi chép mà Dương Khai xem qua, thì nó cũng không có công hiệu khiến võ giả lĩnh ngộ thần hồn kỹ. Lúc đó, Dương Khai cũng không có thời gian suy nghĩ sâu xa những thứ này, lập tức đắm chìm trong sự cảm ngộ đối với thần hồn kỹ. Giờ này Ôn Thần Liên tiến hóa hoàn tất, thần hồn kỹ hắn cũng lĩnh ngộ thấu triệt, mới có thời gian xác định nguyên do bên trong đó. Nếu không phải là nhờ công của Ôn Thần Liên, thì đó có thể là do khối kết tinh không màu trong ao nước của Tẩy Hồn Thần Thủy. Dương Khai trong lúc vô tình chiếm được một khối kết tinh không màu. Kết quả sau khi Ôn Thần Liên thôn phệ nó liền bắt đầu quá trình tiến hóa. Giờ đây, kết tinh không màu đã biến mất không thấy, Ôn Thần Liên cũng thành công biến thành bảy màu. Dương Khai xác định thần hồn kỹ mà mình lần này lĩnh ngộ được rất có khả năng là có liên hệ đến cái kết tinh không màu ấy. Nói không chừng bên trong kết tinh đó tích chứa điều gì đó rất huyền diệu, mới khiến cho hắn nhờ cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ được một món thần thông này. Mặc dù chưa thí nghiệm, nhưng Dương Khai biết, một chiêu thần hồn kỹ này không tầm thường, nói là đòn sát thủ của hắn cũng không phải là quá đáng.

Trong khoảng thời gian này niềm vui kéo đến liên tục, đầu tiên là Thần Thụ thức tỉnh từ trong ngủ mê, sau đó Phệ Hồn trùng tiến hóa hoàn tất. Giờ này ngay cả Ôn Thần Liên cũng thay đổi thành bảy màu. Dường như mọi chuyện tốt đều kéo ùa đến với Dương Khai vậy. Hắn trước đó vài ngày còn đang rầu rỉ làm sao an trí những thứ Phệ Hồn trùng này sau khi tiến hóa. Giờ thì vấn đề khó khăn này đã có thể giải quyết dễ dàng. Dương Khai nghĩ tới chỗ này, hắn vẫy tay một cái về phía bên cạnh, một đoàn đồ vật màu xám mốc meo như sương bị hắn bắt bắt lấy tới tay. Sương mù vặn vẹo biến ảo, thoạt nhìn cực kỳ cổ quái.

Sương mù này tuy rằng không quá thu hút, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra, tất cả sương mù màu xám mốc meo đó đều là trùng vân hợp thành từ những con trùng tử vô cùng nhỏ mắt thường gần như không thể nhìn thấy được! Phệ Hồn trùng vốn không thể nhìn được bằng mắt thường, nhưng sau khi nó tiến hóa sẽ hội tụ lại một chỗ, tạo thành sương mù màu xám như vậy. Mỗi một con Phệ Hồn trùng có lực sát thương đều tăng lên thật nhiều, Dương Khai đánh giá bọn chúng bây giờ có thể dễ dàng diệt sát võ giả Thánh Vương Cảnh bình thường, mặc dù là đấu với Phản Hư Cảnh, trong lúc nhất thời cũng đừng nghĩ loại bỏ chúng.

Dương Khai không chút kiêng kỵ đối với bọn chúng, thần niệm phóng ra, bao lấy một đoàn sương mù màu xám kia, đem bọn chúng bao vào trong thức hải của mình. Mà những Phệ Hồn trùng cũng quen thuộc đường xá chạy thẳng tới hòn đảo do Ôn Thần Liên bảy màu biến thành, rất nhanh bọn chúng an cư lạc nghiệp ở trong đó. Thời gian bế quan dài như vậy, Dương Khai đã làm hết những điều cần làm. Luyện hóa Luyện khí lô, luyện hóa Long Cốt Long Châu, luyện hóa Lưu Viêm Phi Hỏa, tăng cường lực lượng của thần thức chi hỏa, tìm hiểu bí thuật Ma Huyết Ti vân vân...

Long Cốt Long Châu là vật mà Dương Khai tạm thời chưa thể vận dụng, chỉ có thể chờ thời gian lắng đọng lại, khiến bọn chúng biến thành thứ mình có thể sử dụng được. Mà từ Kim Huyết Ti bí thuật trong Ma Huyết Ti bí thuật của Ma Huyết Giáo chuyển hóa thành, hắn mới chỉ tu luyện một đạo mà thôi, tuy rằng còn chưa thể mang nó ra đối địch, Dương Khai cũng biết nó có uy lực bất phàm. Loại tồn tại dùng Kim huyết tự thân luyện hóa ra cũng tương tự với bí bảo, dùng thuận tay hơn so với bất kỳ vũ khí nào. Riêng 8 đóa Lưu Viêm Phi Hỏa, hắn đã dùng 6 đóa. Giống như hắn phỏng đoán, Lưu Viêm Phi Hỏa có thể khiến cho võ giả sinh ra thần thức biến dị, quả thật cũng có thể tăng cường uy lực thần thức chi hỏa của hắn. Tuy nhiên sau khi hắn dung hợp đóa Lưu Viêm Phi Hỏa thứ năm, hiệu quả tăng cường cũng không rõ ràng, cho nên Dương Khai để lại 2 đóa, sau này nói không chừng sẽ dùng vào những chỗ có ích khác. Thời gian bế quan hơn một năm, cảnh giới tu vi của Dương Khai mặc dù không có sự biến hóa quá lớn, nhưng sức chiến đấu của bản thân hắn lại thật thật tại tại tăng lên một cấp bậc. Kim Huyết Ti cùng thần hồn kỹ mới lĩnh ngộ ra, đều chỉ có thể chờ sau này tìm cơ hội chứng thực uy lực. Đã đến lúc xuất quan! Con đường tu luyện nếu chỉ nhắm mắt làm liều cũng không được. Những tu sĩ chỉ biết khổ tu tuy rằng cảnh giới tu vi tăng trưởng nhanh, nhưng sức chiến đấu tự thân lại không hợp cùng cảnh giới. Chính bởi nguyên nhân này, Dương Khai từ khi tu luyện cho tới nay, một đường đánh giết đến đây, đối với đạo lý này hiển nhiên quen thuộc nằm lòng. Hơn nữa, giờ này hắn cũng không thể không xuất quan, bởi vì có người đã đi tới Long Huyệt Sơn từ một tháng trước, đang chờ đợi hắn. Chẳng qua là Ôn Thần Liên bảy màu tiến hóa sắp tới lúc hoàn tất, hắn lại muốn lĩnh ngộ thần hồn kỹ, cho nên mới không có thể ra ngoài. Nghĩ tới người kia, Dương Khai âm thầm cau mày, trong lòng tự hỏi đối phương rốt cuộc tìm mình là muốn gì. Với giao tình giữa mình với nàng ấy mà xét, thì nàng để ý đến mình như thế cũng có chút quá kỳ quái rồi. Nghĩ như vậy, Dương Khai đi ra khỏi Thạch phủ. Một lát sau, Dương Khai xuất hiện ở phía ngoài, thần niệm không chút kiêng kỵ phóng ra, rất nhanh liền dò xét đến vị trí của đám người Dương Viêm cùng Vũ Y. Sau khi Dương Khai truyền tin tức cho các nàng, hắn liền đến thẳng tới bên trong một tòa lầu các ở phía trước. Một lát sau, vào lúc Dương Khai ngồi bên trong lầu các, thưởng thức linh trà do đám người Dương Viêm không biết từ đâu thu thập được, nơi cửa đã có hai đạo tịnh ảnh bước nhanh vào. Đó chính là Dương Viêm mặc áo bào đen cùng Vũ Y trong bộ quần áo một màu xanh biếc. Hai nàng đều cười tủm tỉm, dường như xảy ra chuyện tốt gì đó, sắc mặt vui mừng, sau khi thấy Dương Khai, lập tức chậm bước đi tới. - Cuối cùng huynh cũng xuất quan a. Dương Viêm nhìn trên dưới đánh giá Dương Khai, phát hiện hắn cũng không có dấu hiệu thay đổi gì lớn, không khỏi có chút kỳ quái. - Ừ, đã xảy ra chuyện gì, khiến cho các nàng cao hứng như vậy?

Dương Khai lại nhấp một ngụm nước trà hỏi. Vũ Y nhoẻn miệng cười, tiếp lời đáp: - Còn không phải là do Long Huyệt Sơn chúng ta giờ này danh khí càng lúc càng lớn, rất nhiều võ giả không có tông môn cùng gia tộc che chở đều muốn gia nhập nơi này. Trước kia huynh tới nơi này còn không coi là nhiều lắm, nhưng mấy tháng, mỗi ngày đều có mười mấy hai mươi người tới nơi này hỏi thăm, tối đa một ngày có tới 30 người, trong đó thậm chí còn có cường giả Phản Hư Cảnh. Ta cùng với Dương Viêm tỷ tỷ đang thương nghị có nên sáng lập một cái tông môn nhỏ hay không đấy. - Tông môn nhỏ sao?

Dương Khai tức giận trừng mắt liếc nàng một cái: - Các nàng nghĩ cũng quá đơn giản rồi, chúng ta nơi này không có cao thủ trấn giữ, có thể sáng lập tông môn gì chứ? Hơn nữa, chúng ta có thể an ổn ở chỗ này, là bởi vì có Tiền Thông chiếu cố. Nếu một ngày nào đó, Tiền Thông thất thế hoặc là bỏ mình trong lần tranh đấu nào đó, các nàng nghĩ Ảnh Nguyệt Điện sẽ yên tâm để chúng ta kiêu ngạo ở dưới mí mắt của họ chăng? Nghe Dương Khai vừa nói như vậy, nụ cười trên mặt Vũ Y lập tức thu liễm, chần chờ một chút nói: - Không thể nào? Tiền trưởng lão ở Ảnh Nguyệt Điện dường như quyền lợi không nhỏ, hơn nữa ông ta còn là tương đương với điện chủ mà. - Mọi việc đều có thể, nhất là những thế lực lớn, bình thường tuy rằng vô sự, nhưng một khi bên trong đó xảy ra tình huống gì, sự rung chuyển thay đổi cũng rất lớn. Người nhìn như không có khả năng bỏ mình hoặc là thất thế, nói không chừng sẽ gặp bất trắc gì hơn nữa. Tiền Thông mặc dù đối với chúng ta không tệ, nhưng ta cũng không muốn một mực mượn uy danh của hắn, chịu che chở ở dưới cánh hắn, bằng không luôn cảm thấy người thấp đi một đoạn. Không có cường giả Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ ở nơi này, thì không nên nghĩ tới việc sáng lập tông môn nhỏ gì đó. Vũ Y nhíu chặc chân mày, cẩn thận suy nghĩ, gật đầu nói:

- Huynh nói cũng có đạo lý, là ta nghĩ quá đơn giản. Dương Khai cũng có ý muốn sáng lập tông môn. Bởi vì hắn muốn lót đường, lót đường cho người ở bên Thông Huyền đại lục, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại như cái ý nghĩ mà Vũ Y đề nghị. Dương Viêm chỉ thích luyện khí bày trận, sẽ không đi suy tính những thứ này. Nhưng Vũ Y xuất thân Hải Khắc gia tộc vốn cũng không lớn, đương nhiên suy tính không chu toàn. Nàng cho rằng có một tên Tiền Thông che chở, Long Huyệt Sơn bên này có thể không cần lo lắng gì rồi. - Những người tới đâu, đều cự tuyệt rồi chứ? Dương Khai không yên tâm hỏi một câu.

- Đương nhiên là cự tuyệt, huynh luôn luôn bế quan, chúng ta cũng không dám làm chủ. Vũ Y gật gật đầu. - Vậy cũng tốt! Dương Khai sờ sờ lên cằm, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: - Đại Diên của Lưu Ly môn có nói tìm ta làm gì hay không?
Advertisement
';
Advertisement