Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chúng ta sắp đến rồi, đi tới trước ngàn dặm là khu vực sơn môn Lưu Ly Môn, mời hai vị theo sát. Đại Diên quay đầu căn dặn, sau đó lại điều khiển Tinh Toa bay tới, nhưng lần này nàng bay không nhanh, thỉnh thoảng còn đổi hướng, dường như tránh né cấm chế gì đó.

Dương Khai tự hiểu chuyện này, dù sao thế lực Lưu Ly Môn không nhỏ, bày ra cấm chế trong vòng ngàn dặm quanh sơn môn là chuyện đương nhiên, cũng có thực lực và của cải như thế. Nhưng mà liếc sang Dương Viêm, phát hiện trên mặt nàng xẹt qua khinh thường, Dương Khai liền hiểu những cấm chế bên ngoài nhất định cực kỳ yếu ớt, nàng không thèm để ý.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là đối với Dương Viêm, tuy rằng Dương Khai cũng có thể nhận ra dao động năng lượng đặc biệt xung quanh, nhưng hắn lại không nhìn ra chi tiết, bảo hắn đi phá giải, vậy chỉ có thể dùng bạo lực thôi.

Khoảng cách ngàn dặm không tính là xa, trước sau không quá nửa nén nhang, ba người bay đến dãy núi liên miên đã thấy lúc trước.

Đến nơi này, Đại Diên trở nên nhiệt tình hơn nhiều, đối dãi Dương Khai như khách, bay ngang hàng với hắn, chủ động giải thích: - Đây là dãy núi Thái Thanh do Lưu Ly Môn nắm giữ, kéo dài 100 ngàn dặm, không dưới ngàn ngọn núi lớn nhỏ, căn cứ vị trí cùng trình độ linh khí, đa số dành cho trưởng lão cùng đệ tử tông môn ở địa vị, thực lực khác nhau. Có một số ngọn núi bỏ trống, có chỗ dùng chuyện khác. Ở trung tâm dãy núi Thái Thanh này, là nơi tập trung đệ tử Lưu Ly Môn, rất nhiều đệ tử sẽ chọn đến nơi đó trao đổi tâm đắc tu luyện, giao dịch vật phẩm, bù đắp với nhau. Hoặc là nhận nhiệm vụ từ tông môn, đương nhiên, cũng có thể tự mình ban ra nhiệm vụ. Còn có nghe nói, bọn họ tới đây tìm người thích hợp, sau đó kết bạn ra ngoài du lịch, có vẻ rất thú vị.

Lúc Đại Diên nói đến đây, vẻ mặt toát ra ao ước.

Dương Khai mặt ngoài bình thản, nhưng lại nhìn rõ vẻ khác thường của nàng, lập tức hiểu được cô gái có vẻ khó nói chuyện này dường như rất hâm mộ người khác có thể sinh hoạt quần thể.

Còn nàng ở trong Lưu Ly Môn, chỉ sợ rất cô đơn lẻ loi.

Dương Khai cảm thấy buồn bã, nhưng cũng không nói nhiều.

Đại Diên nhanh chóng thu hồi vẻ khác thường, mỉm cười nói:

- Tôi ở trên Thiên Huyễn Phong, tuy rằng chỗ đó không náo nhiệt, nhưng hơn ở chỗ thanh tịnh, cũng là chỗ khá được. Mặc dù Thiên Huyễn Phong không lớn, nhưng đủ cho một mình tôi ở, linh khí không quá mỏng manh, ở trong tông môn cũng coi như ngọn núi thượng đẳng.

Dương Khai khẽ gật đầu, đứng ở trên không, vừa theo Đại Diên bay tới, vừa liếc mắt nhìn quanh, thu hết vào mắt cảnh sắc trong Lưu Ly Môn. Trên đường đi, trên các ngọn núi lớn nhỏ, đều có dấu vết hoạt động của đệ tử Lưu Ly Môn, hoặc đang tu luyện võ kỹ, hoặc đang chơi đùa, hay là so tài cùng đồng môn, rất là sôi nổi. Còn trên các ngọn núi khác, từng mảnh tò nhà sừng sững trên sườn núi đỉnh núi, hoặc là lung linh nổi bậc, hoặc là to lớn hùng vĩ, đủ loại hình dạng.

Trong lòng thầm than, không hổ là thế lực lớn trên U Ám Tinh, uy thế như vậy, Long Huyệt Sơn không thể so sánh. Hiện tại Long Huyệt Sơn dù có linh khí không kém, nhìn rất hưng thịnh, nhưng so sánh với dãy núi Thái Thanh này, liền trở nên kém cỏi.

Một cái Lưu Ly Môn đã có khí thế này, vậy các tông môn càng hùng hạnh hơn trên U Ám Tinh thì sao?

Dương Khai không có đi qua Ảnh Nguyệt Điện, nhưng có lẽ cũng không kém gì chỗ này.

- Nghe nói quý tông có Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, rất là thần kỳ, không biết ở nơi nào? Dương Khai vẻ mặt như bình thường dò hỏi, nếu như nhìn chằm chằm Lưu Ly Sơn của người ta mà đến, tự nhiên phải xác định vị trí. Vừa hỏi, Dương Khai còn liếc nhìn, nhưng không thu hoạch được gì, những ngọn núi trong tầm mắt đều không có gì đặc biệt, hẳn là không có Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn.

- Không ngờ Dương sư đệ cũng biết Lưu Ly Sơn? Trong mắt Đại Diên lóe lên kinh ngạc.

- Đại Diên cô nương nói đùa, tuy rằng Dương mỗ lạ nước lạ cái, nhưng Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn của quý tông danh tiếng vang dội như vậy, tôi cũng có nghe qua đôi chút. Nghe nói cả tòa núi lạ này do Thiên Huyễn Lưu Ly hợp thành, không biết có phải thật không?

Nghe Dương Khai hỏi tới Lưu Ly Sơn, không biết sao trong mắt Đại Diên lóe lên một tia phức tạp, trầm ngâm một hồi mới khẽ gật đầu nói: - Không sai, Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn trong tông đúng là do Thiên Huyễn Lưu Ly hợp thành, hơn nữa còn là cả một khối, không thể đo được trọng lượng. Tuy rằng Thiên Huyễn Lưu Ly vô cùng quý trọng, bất kể là ai cũng biết Lưu Ly Môn có cả ngọn núi bảo bối như thế, nhưng nói tới thật buồn cười, chúng ta căn bản không phát huy ra một phần vạn sức mạnh của nó, cũng không thể khai thác được số lượng lớn Thiên Huyễn Lưu Ly. Chỉ có cách mấy chục năm, mới vận dụng phương pháp đặc thù đào ra một chút mà thôi.

Những tin tình báo này không khác mấy Dương Viêm đã nói, Dương Khai cũng không có bất ngờ.

- Phương pháp đặc thù đào ra? Dương Khai tựa như tình cờ hỏi.

Đại Diên liền toát ra vẻ khó xử.

Dương Khai cười ha ha, thản nhiên nói: - Xem ra ta hỏi chuyện không nên, ừm, Đại Diên cô nương cứ coi như không nghe thấy.

Dương Khai cười xin lỗi: - Cũng không phải Đại Diên không nói, chỉ là phương pháp này bị liệt vào tối cơ mật của tông môn, cho nên không ai được tiết lộ. Một khi tiết lộ, sẽ bị trừng phạt thảm khốc, xin Dương sư đệ thứ lỗi.

- Không sao, là Dương mỗ đường đột.

Tựa như vì chuyện này mà Đại Diên có áy náy, ngẫm lại, nàng liền nói: - Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn không ở nơi này, nhưng nếu chúng ta đi đường vòng, có thể xem từ xa xa. Nếu Dương sư đệ không ngại, vậy cứ đi một chuyến?

Nàng rõ ràng có ý bù đắp, Dương Khai cầu còn không được, nhưng mặt ngoài lại có vẻ chần chờ, đắn do nói: - Có ổn không? Dù sao Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn cũng là chí bảo của quý tông, nếu làm thế sẽ khiến Đại Diên cô nương gặp rắc rối, vậy không đi cũng được. Dù sao tôi chỉ là tò mò, muốn mở rộng tầm mắt mà thôi.... Ha ha...

Dương Khai cười gượng, Dương Viêm lén lút đứng sau lưng véo hắn vặn một cái, rõ ràng đang trách cứ Dương Khai

Động tác nhỏ này làm sao che giấu được Đại Diên, mắt đẹp xoay chuyển, cười hì hì nhìn Dương Khai, nói: - Không có gì, ở xa xa nhìn là được, có lẽ các sư thúc phụ trách trấn thủ cũng sẽ không trách tội, mời Dương huynh theo tôi.

Nói rồi, liền đổi hướng, bay đi.

Dương Khai nghiêng đầu, trừng Dương Viêm, cũng vội đuổi theo, Dương Viêm bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm.

Đoàn ba người bay ra không xa, trước mặt bỗng có mấy đạo ánh sáng xanh bay tới.

Không lâu sau, mấy đạo ánh sáng xanh hiện ra trước mặt đám người Dương Viêm, là ba nam hai nữ, tu vi không cao, hai Nhập Thánh Cảnh, còn có ba người chỉ là Siêu Phàm Cảnh.

Tu vi như thế coi như hàng đầu trên Thông Huyền đại lục, nhưng trên U Ám Tinh lại chẳng là gì cả.

Nhìn rõ là Đại Diên, năm người kia không khỏi kinh ngạc, vội chắp tay, cung kính hô: - Thì ra là Đại Diên sư thúc, các đệ tử bái kiến sư thúc!

Sư thúc... Nghe xưng hô của bọn họ, Dương Khai toát ra vẻ mặt cổ quái.

Nhưng mà ngẫm lại, cũng liền bình thường.

Mặc dù Đại Diên là đệ tử thế hệ trẻ Lưu Ly Môn, nhưng đó là so sánh với các cường giả đỉnh cao Phản Hư Cảnh. Với tu vi cảnh giới của nàng, quả thật có tư cách làm sư thúc của năm người này.

Hành lễ chào xong, người nói chuyện mới quan sát Dương Khai cùng Dương Viêm, nhìn tới Dương Viêm còn được, không biểu hiện gì, nhưng khi thấy Dương Khai, hắn lại toát ra kinh ngạc bất ngờ.

- Ừm, bên này là do 5 người các ngươi phụ trách trông coi? Đại Diên khẽ gật đầu, lạnh nhạt hỏi.

- Hồi bẩm sư thúc, phạm vi 50 dặm bên này đúng là do 5 người đệ tử phụ trách. Võ giả dẫn đầu đáp, chần chờ một chút, mới cẩn thận hỏi: - Xin hỏi sư thúc, hai vị này là...

- Bọn họ là khách của ta, các ngươi không cần chú ý, nếu các trưởng lão hỏi tới, các ngươi chỉ cần trả lời như vậy là được rồi.

- Rõ! Võ giả dẫn đầu quả nhiên không dám hỏi nhiều, nói rồi liền dẫn 4 người kia nhường đường.

Đại Diên không nói nữa, dẫn Dương Khai cùng Dương Viêm nghênh ngang đi qua trước mặt bọn họ.

Chờ cho mấy người Đại Diên biến mất, 5 võ giả này mới nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu không thôi.

- Đó là Đại Diên sư thúc trên Thiên Huyễn Phong? Một cô gái váy vàng, khoảng chừng 20 tuổi hỏi.

- Không sai, đúng là vị trên Thiên Huyễn Phong.

- Không phải nghe nói cô ta quốc sắc thiên hương, sao lại...

- Xùy! Võ giả dẫn đầu bỗng hung tợn trừng cô gái, quan sát một hồi, phát hiện bốn bề vắng lặng, mới mắng: - Chuyện như vậy mà cũng dám nói lung tung, không cần cái mạng nhỏ của mình nữa hả?

Sắc mặt cô gái kia liền trắng nhợt, dường như nhớ tới điều gì, liền sợ hãi không thôi.

Võ giả dẫn đầu khẽ thở dài: - Mấy tên các ngươi, nhập môn khá trễ, có một số chuyện chỉ là tin đồn, không thể coi là thật. Nhưng không được tùy tiện nghe ngóng những chuyện này, nói không chừng phạm vào kiêng kỵ gì, sau này vĩnh viễn không thể nổi danh trong tông môn, biết chưa?

- Đã hiểu. Bốn người khác đều gật đầu liên tục, tỏ vẻ hiểu ý.

- Nhưng mà... không ngờ vị Đại Diên sư thúc này lại mời khách về, thật là chuyện kỳ lạ. Võ giả kia lẩm bẩm, lắc đầu không hiểu.

Nên biết, vị này ở trên Thiên Huyễn Phong bình thường sẽ không rời khỏi tông môn, cũng hiếm khi giao tiếp với người khác, càng không có nghe đệ tử tông môn nào thân cận với nàng, nhất là nam giới!

Người như vậy, không ngờ lại dẫn một bạn nam trở về, tự nhiên làm người ta đầy bụng hoài nghi.

Tuy nhiên hắn cũng chỉ nghĩ vậy thôi, hắn không thể hỏi nhiều chuyện này, chỉ chờ cho bị các trưởng lão hỏi tới, liền báo cáo sự thật, vậy là mọi chuyện yên lành.

Nghĩ thế, hắn phất tay, tiếp tục dẫn 4 người kia đi tuần tra.
Advertisement
';
Advertisement