Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe thiếu phụ nói, sắc mặt của Cung Tinh Hà hơi buông lỏng, gật đầu nói: - Phù nhi, nói thử xem là biện pháp gì?

Thiếu phụ kia nghe vậy cười: - Phụ thân quên rồi sao? Trong môn phái ta vẫn còn một đệ tử tu luyện Thiên Huyễn Lưu Ly Công.

Thiếu phụ này và Cung Tinh Hà rõ ràng là có quan hệ cha con, hơn nữa hai người đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Tình huống như vậy trong U Ám Tinh cũng không hiếm, bởi vì Phản Hư tam tầng cảnh là mức độ cao nhất mà võ giả có thể tu luyện, cho nên trong rất nhiều đại tông môn đều có một vài cặp cha con, thầy trò có cùng cảnh giới tu vi.

Mà nghe cách Cung Tinh Hà xưng hô đối với thiếu phụ, cũng như qua lời nói của thiếu phụ cho thấy, nàng ta không ngờ chính là người mà Đại Diên và Dương Khai đã đề cập qua, Cung Ngạo Phù trên Vạn Nhận Phong

- Thiên Huyễn Lưu Ly Công... Cung Tinh Hà vừa nghe mấy từ này, đôi mắt thâm thúy liền toát ra một tia kiêng kỵ, các trưởng lão khác cũng giống như vậy, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, vẻ mặt phức tạp.

- Chính là tiểu bối trên Thiên Huyễn Phong kia sao? Vẻ khác thường trong mắt Cung Tinh Hà rất nhanh đã thu lại, hững hờ hỏi.

- Không sai. Cung Ngạo Phù khẽ gật đầu.

- Nàng ta đang ở đâu? Cung Tinh Hà hỏi.

- Dường như đang chạy tới đây, chắc cũng đã thấy được chuyện xảy ra bên này. Cung Ngạo Phù vừa nói vừa quay đầu nhìn về một phía, ở đó đang có một luồng sáng xanh bay nhanh tới.

Chỉ một lát sau, bóng xanh hồng kia đã bay tới gần, sau khi dừng lại liền lộ ra một bóng người uyển chuyển.

Tuy nhiên, sau khi mọi người nhìn rõ khuôn mặt của người này, ít nhiều đều hiện ra vẻ khác thường.

Người vừa vội vã chạy tới hiển nhiên là Đại Diên, dường như đã sớm biết chỗ này hội tụ nhiều cao tầng và trưởng bối trong môn như vậy nên không hề tỏ ra hốt hoảng, đầu tiên hướng về phía Cung Tinh Hà thi lễ một cái, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: - Đệ tử Đại Diên của Thiên Huyễn Phong, bái kiến môn chủ!

Cung Tinh Hà khẽ gật gật đầu, không nói gì thêm.

Lúc này Đại Diên mới hướng về phía Cung Ngạo Phù hành lễ, sau đó lại hướng về phía rất nhiều trưởng lão và các trưởng bối chào hỏi.

Cặp chân mày to của Cung Ngạo Phù hơi nhíu lại, thần niệm quét qua người Đại Diên vẻ mặt nghi hoặc nói: - Diên nhi, mấy ngày nay ngươi làm gì mà khí huyết có vẻ suy nhược như vậy?

Đại Diên cúi đầu bẩm báo: - Đệ tử đang tu luyện xảy ra chút sự cố, tuy nhiên cũng không đáng lo ngại. Khiến sư tôn lo lắng rồi.

Trên miệng tuy rằng nói như thế, nhưng vẻ mặt Đại Diên lại tỏ ra hững hờ, dường như chỉ làm theo phép tắc vậy, hết sức máy móc.

Thấy vậy, Cung Tinh Hà nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có để ý đến thái độ của nàng, lên tiếng nói:

- Sư tôn ngươi nói, ngươi có biện pháp dò xét tình huống phía dưới Lưu Ly Sơn có phải hay không?

- Dò xét Lưu Ly Sơn sao?

- Đúng vậy, chúng ta hoài nghi mọt chỗ nào đó của cấm chế đã bị hư hại. Chỉ là không biết do con người làm ra hay tự nhiên hư hại, cho nên muốn ngươi đi tra xét một phen, có vấn đề gì hay không?

- Tông môn có ơn dưỡng dục đối với đệ tử, giờ này có việc cần đến, dĩ nhiên Đại Diên sẽ không từ chối! Đại Diên lạnh nháp đáp lời.

Nghe vậy, Cung Ngạo Phù há miệng ddingj nói gì đó nhưng rồi lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói được một câu: - Nếu vậy, ngươi đi dò xét qua một chút rồi báo lại tình hình với ta.

- Đệ tử tuân lệnh! Đại Diên cũng không chần chờ, liền nhắm hai mắt lại, vận chuyển công pháp. Rất nhanh từ trong thân thể mềm mại của nàng liền tỏa ra thần quang Lưu Ly giống y hệt thần quang Lưu Ly do Lưu Ly Sơn bộc phát ra, chỉ có điều thần quang Lưu Ly này không bằng một phần vạn Lưu Ly Sơn bộc phát ra. Mà thần quang Lưu Ly chỉ lóe lên chập chờn quanh người Đại Diên một chút rồi hóa thành một luồng ánh sáng chui thẳn xuống lòng Lưu Ly Sơn.

Thấy cảnh tượng như vậy, không ít trưởng lão chưa từng thấy qua Thiên Huyễn Lưu Ly Công đều tỏ ra hứng thú. Bởi vì Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn không bị ngũ hành khắc chế, nhưng lại có tác dụng hạn chế thần thức, cho nên mặc dù cảnh giới tu vi của bọn họ hơn xa Đại Diên, nhưng cũng không thể thả ra thần niệm, càng không có cách nào dò xét tình huống phía dưới Lưu Ly Sơn.

Nhưng hôm nay, Đại Diên chỉ có Thánh Vương tam tầng cảnh lại dễ dàng làm được chuyện này, khiến cho bọn họ tại cảm thấy hứng thú, đồng thời cũng không khỏi có chút khiếp sợ.

Thiên Huyễn Lưu Ly Công hiển nhiên là bọn họ biết, cũng biết tu luyện loại công pháp này rất nguy hiểm, cho nên chỉ hơi trầm tư một chút, liền không để ý đến công pháp của DạiDiên nữa mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Hồi lâu sau, luồng ánh sáng chui xuống lòng Lưu Ly Sơn bỗng nhiên lại hiện ra, nhanh chóng bay vọt trở lại vào trong thân thể mềm mại của Đại Diên.

Thấy vậy tình hình, nhiều cao tầng Lưu Ly Môn đều nhìn về Đại Diên, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Mà Đại Diên vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, dường như đang cảm ứng điều gì đó. Một hồi lâu sau nàng mới mở mắt, khom người nói:

- Bẩm môn chủ, sư tôn, cấm chế dưới Lưu Ly Sơn quả thật bị hư hại, mà ở bên cạnh nơi cấm chế hư hại dường như còn có thi thể một con yêu thú, có lẽ bởi vì con yêu thú này đã đụng vào cấm chế nên chẳng những bị cấm chế phát động giết chết, mà còn khiến cho cấm chế bị hư hại.

- Yêu thú? Sắc mặt mỹ phụ họ Đỗ kia hơi thay đổi: - Không phải là Toản Sơn Thú chứ?

- Không thể nào đâu. Nam nhân họ Mã cũng mang vẻ mặt không hiểu, nói: - Theo lý mà nói, Toản Sơn Thú không thể phá hư cấm chế được, rất nhiều lần nó đã xâm nhập dò xét dưới đó nhưng cũng không xảy ra chuyện gì, sao lần này lại như vậy?

Mỹ phụ họ Đỗ nhìn Đại Diên, mỉm cười hỏi: - Vị sư điệt này, có lẽ ngươi đã dò xét lầm rồi phải không? Toản Sơn Thú là yêu thú do chúng ta mua được từ Vạn Thú Môn, chuyên được dùng vào việc này, nó sẽ không phá hủy cấm chế đâu.

- Điều này ta không rõ lắm, ta chỉ dò xét thấy tình hình bên dưới chính là như vậy. Nếu như Đỗ trưởng lão không tin, có thể tìm phương pháp khác tự mình dò xét. Sau khi Đại Diên nói ra hai câu như vậy, sắc mặt liền hơi trắng bệch lại, dường như vừa rồi thi triển Thiên Huyễn Lưu Ly Công khiến cho nàng hơi mệt mỏi.

Mỹ phụ họ Đỗ cười ngượng ngùng, không tiện nói thêm gì nữa, nếu như nàng ta có biện pháp dò xét thì còn cần mượn năng lực Đại Diên làm gì nữa chứ? Chỉ là, nàng và trưởng lão họ Mã vẫn luôn trông coi chỗ này, bây giờ Lưu Ly Sơn xảy ra vấn đề, bọn họ ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm.

- Nếu là do Toản Sơn Thú, vậy cũng không có gì đáng ngại, việc còn lại chỉ cần tu bổ trận pháp lại cho tốt là được. Chỗ cấm chế trong lòng đất bị hư hỏng kia dù sao cũng đã hư hỏng rồi, tìm cách khắc phục đi. Ánh mắt Cung Tinh Hà lóe lên như suy nghĩ điều gì đó, nhưng cũng không hỏi Đại Diên nhiều.

- Phụ thân... Nếu vấn đề là do Toản Sơn Thú, vậy có cần tra xét những người khách từ bên ngoài tới trong khoảng thời gian này không? Lúc Cung Ngạo Phù hỏi ra vấn đề này liền liếc Đại Diên một cái, hiển nhiên là qua Doãn Tố Điệp biết được, mấy ngày trước đây Đại Diên cũng có khách đến thăm.

- Chuyện này các ngươi tự quyết định đi! Cung Tinh Hà phất tay áo, ngay sau đó xoay người, thân hình khẽ lay động liền quỷ dị biến mất.

Môn chủ rời khỏi, rất nhiều trưởng lão đều không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, nam nhân họ Mã và mỹ phụ họ Đỗ liếc nhìn nhau một cái, người trước mở miệng nói: - Căn cứ vào kết quả Đại Diên sư điệt tra xét, tuy rằng cấm chế bị hư hại không phải do người ngoài làm, nhưng ta luôn cảm thấy có chút không đúng. Đỗ trưởng lão đã huấn luyện Toản Sơn Thú hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sai lầm, vậy mà lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ trong đó còn có nguyên nhân gì đó không muốn người khác biết.

Mọi người vừa nghe hắn nói như vậy, tự nhiên biết hắn muốn đùn đẩy trách nhiệm, nếu như là do người ngoài gây nên, vậy thì trách nhiệm của hắn và mỹ phụ họ Đỗ hiển nhiên sẽ nhẹ hơn một chút. Lúc này mọi người đều cười ha hả, tỏ ý chuyện này để nam nhân họ Mã và mỹ phụ họ Đỗ làm chủ xử lý, bọn họ sẽ không nhúng tay tới.

Nam nhân họ Mã ra vẻ việc nhân đức không nhường ai, hiển nhiên là chuẩn bị cùng mỹ phụ họ Đỗ tra xét kỹ lưỡng những người khách đến từ bên ngoài.

Về phía Đại Diên, sắc mặt nàng tái nhợt, đi tới trước mặt Cung Ngạo Phù thi lễ một cái nói: - Sư tôn, đệ tử cũng xin trở về nghỉ ngơi.

- Ừ, tốt lắm, lần này cực khổ cho ngươi rồi. Thiên Huyễn Lưu Ly Công trước khi có chút thành tựu thì bình thường không thể vận dụng thần quang Lưu Ly, nhìn ngươi lần này quả thật là tổn thất nguyên khí không nhỏ, trở về Thiên Huyễn Phong nghỉ ngơi mấy tháng đi, cầm lấy lọ Bách La đan này đi, nó có thể đền bù nguyên khí của ngươi đã tiêu hao. Nói rồi, Cung Ngạo Phù ném lọ đan dược về phía Đại Diên.

Đại Diên nhận lấy, nói lời cảm tạ, ngay sau đó cung kính rời đi. Cung Ngạo Phù để cho nàng nghỉ ngơi mấy tháng thật hợp với ý của nàng. Nàng cũng đang định nghỉ ngơi mấy tháng sau đó đánh sâu vào Phản Hư Cảnh.

Trong khi rất nhiều trưởng lão Lưu Ly Môn đang tu bổ cấm chế và trận pháp, thì ở trong Thiên Huyễn Phong, Đại Diên cũng vừa về tới nơi, lập tức chạy thẳng tới phòng của Dương Khai.

Đứng ở bên trong phòng quan sát khắp xung quanh, đôi mắt dễ thương của Đại Diên trở nên âm trầm khó đoán.

Một hồi lâu sau, nàng mới vận chuyển thánh nguyên, thần quang Lưu Ly một lần nữa từ trong cơ thể nàng tỏa ra, chui thẳng xuống đất biến mất, hai mắt của nàng hơi híp lại, cẩn thận cảm ứng. Một lát sau, bỗng nhiên thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, khẽ thì thào nói: - Quả đúng là ngươi!

Lúc trước, khi tra xét ở Lưu Ly Sơn nàng cũng đã chú ý tới, ở dưới đáy của Lưu Ly Sơn bị thủng một lỗ nhỏ, không biết là bị thứ gì chui vào. Hơn nữa, ngọc lưu ly Thiên Huyễn bên trong Lưu Ly Sơn dường như còn có vẻ ít đi rất nhiều.

Tuy nhiên, khi men theo lối nhỏ để dò xét, Đại Diên hoảng sợ phát hiện, hướng của lối đi lại dẫn tới chính Thiên Huyễn Phong của mình!

Tuy rằng lối đi kia đã bị sửa lại, nhưng vẫn còn lưu lại một chút dấu vết, dưới phạm vi thần quang Lưu Ly bao phủ, những dấu vết này căn bản không thể qua mắt được nàng.

Trong lòng cảm thấy hoang mang, Đại Diên cũng không dám nói rõ, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, chuyện này có thể liên quan đến Dương Khai. Lúc đó nàng không dám khẳng định, nên cẩn thận đổ tội lên đầu con Toản Sơn Thú, nhưng Toản Sơn Thú cũng không phải là bị cấm chế giết chết, mà dường như bị thứ gì đó đập chết.

Lúc này, về tới Thiên Huyễn Phong, sau một phen dò xét nàng lập tức chứng thực được phỏng đoán trước đó của mình.

Trên nền gian phòng Dương Khai ở cũng có một lối đi, phương hướng thông qua Lưu Ly Sơn.

Nhiều năm như vậy trên Thiên Huyễn Phong, nàng cũng chỉ mới tiếp qua hai vị khách là Dương Khai và Dương Viêm, nếu không phải bọn họ ra tay thì mới là chuyện lạ.

Đại Diên không biết rốt cuộc Dương Khai sử dụng thủ đoạn thần kỳ gì lại có thể mở được một lối đi từ nơi này thông tới trước Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, rồi lại khoét rỗng một lỗ to trong bụng Lưu Ly Sơn.

Nhưng nàng biết, nếu như chuyện này bại lộ ra ngoài, Dương Khai sẽ gặp phải sự đuổi giết của Lưu Ly Môn. Loại người có thể không dùng Thiên Huyễn Lưu Ly Công lại đào được ngọc lưu ly Thiên Huyễn như hắn, cao tầng trong môn phái tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Advertisement
';
Advertisement