Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe Dương Khai nói như vậy, Doãn Tố Điệp khẽ cười, hơi hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Tiểu ca chớ vội đi a, ta lần này tới là cố ý mời tiểu ca đến Vạn Nhận Phong một chút. Thật ra ta rất là tò mò đối với quan hệ giữa tiểu ca cùng Đại Diên sư tỷ. Nếu có thể nói ra, xin tiểu ca nể mặt theo ta đi một chuyến. Tiểu ca cũng biết, Đại Diên sư tỷ trong môn phái không giao thiếp cùng người ngoài. Ngay cả ta là sư muội mà muốn nói mấy câu cùng tỷ ấy cũng rất khó khăn. Còn tiểu ca là vị khách mà tỷ ấy lần đầu thân cận nhất trong hơn hai mươi năm qua. Chẳng những ta tò mò đối với chuyện này, mà ngay cả sư tôn cũng hỏi qua. Lần này ta tới đây thật ra là phụng mệnh của sư tôn.

- Sư tôn của cô ư?

Dương Khai cười híp mắt nhìn Doãn Tố Điệp, trầm ngâm một chút hỏi:

- Được Cung tiền bối coi trọng, chỉ có điều Dương mỗ giờ này có chuyện quan trọng, đích thực là không sắp xếp được thời gian. Như vầy đi, sau này ta có cơ hội trở lại Lưu Ly Môn, sẽ tới cửa bái phỏng được không?

- Sau này... Ai biết sau này là khi nào nha, mọi sự cứ để phát triển tự nhiên đi, chính là hôm nay đi.

Doãn Tố Điệp không từ bỏ, lập tức liền quyết định thay Dương Khai, dường như còn không cho hắn phản bác.

Dương Khai nhíu mắt lại, đối phương dây dưa như vậy, hiển nhiên khiến cho lòng hắn không vui. Xem ra chuyện này hôm nay không có cách nào giải quyết ổn thỏa rồi. Cẩn thận nghĩ lại, Dương Khai cũng cảm giác mình có chút ngây thơ. Người ta nếu đã đuổi theo đến nơi này, đương nhiên không có khả năng cứ như vậy đi về.

Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, thấp giọng hỏi:

- Nếu ta cố ý không đi thì sao?

- Không đi ư?

Doãn Tố Điệp cười khanh khách, nàng có hứng thú đánh giá Dương Khai, khí thở như lan đáp:

- Sợ là không do tiểu ca quyết định được a!

Nàng vừa dứt lời, Dương Viêm ở cách xa Dương Khai hơn trăm trượng bỗng nhiên kêu to một tiếng, dường như nàng ta bị cái gì đó đánh lén vậy.

Dương Khai thần sắc lạnh lùng, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Hắn chỉ thấy bên kia không biết từ khi nào xuất hiện một nam tử võ giả, trên người hiện lên quang mang màu trắng trong suốt. Võ giả đó vừa rồi dường như là muốn bắt Dương Viêm, nhưng không hiểu tại sao lại không thể thành công, ngược lại còn bị một món bí bảo phòng hộ trên người của nàng ép bay ra. Thời khắc này người đó đang chau mày đứng tại chỗ, một tay vẫn trong thế hư trảo, đang chống lại một tầng lưu quang lửa như đỏ trên người Dương Viêm.

Dương Khai nhíu mày, lập tức nhận ra võ giả này chính là người đi cùng Doãn Tố Điệp.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Doãn Tố Điệp, ai ngờ đâu còn có thân ảnh của người này chứ? Kẻ ấy giờ chỉ còn lại có một đạo huỳnh quang từ từ tiêu tán trong thiên địa.

Sắc mặt của Dương Khai trong nháy mắt xanh mét!

Hắn không biết đối phương rốt cuộc là rời khỏi Doãn Tố Điệp, đi đánh lén Dương Viêm từ khi nào. Bộ bí thuật của đối phương tu luyện dường như có chút không phải tầm thường, ngay cả hắn đều bị lừa rồi.

Có thể tưởng tượng, nếu như trên người của Dương Viêm không phải đeo đủ thứ bí bảo linh tinh được nàng luyện chế. Một khi nàng bị bắt, hắn lập tức sẽ bị người ta khống chế. Đến lúc đó cho dù không muốn, cũng phải đi theo Doãn Tố Điệp một chuyến.

Sau khi Dương Khai biết mình trúng gian kế của đối phương, hắn giận tím mặt. Hắn không để ý tới động tĩnh bên phía Dương Viêm, mà ngược lại trong con mắt hàn quang nở rộ như đao, lạnh lẽo quan sát về phía Doãn Tố Điệp.

Bí bảo rực rỡ muôn màu trên người Dương Viêm, tuy rằng Dương Khai không rõ lắm nàng rốt cuộc đeo ít nhiều, nhưng cũng biết nàng không có khả năng bị một tên võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh dễ dàng bắt như vậy.

Thậm chí là võ giả Phản Hư Cảnh bình thường, cũng không nhất định có thể bắt được Dương Viêm. Hắn có lòng tin mười vạn lần đối với năng lực tự vệ của Dương Viêm.

Trong thời khắc võ giả họ La động thủ đối với Dương Viêm, Doãn Tố Điệp cũng hạ thủ với Dương Khai. Kèm theo tiếng cười khanh khách dễ nghe giòn giã như chuông bạc, mây mù màu hồng vốn đã từng xuất hiện qua một lần trước, giờ này lại xuất hiện một cách rất quỷ dị, biến thành một mảng sương mù hồng nhạt lớn, lập tức bao phủ lấy Dương Khai vô cùng chặt chẽ.

Ngay sau đó, Doãn Tố Điệp hé miệng, phun ra một ngụm hương khí, tràn vào trong sương mù màu hồng nhạt. Vụ chướng màu hồng lập tức chấn động xoay chuyển giống như sống dậy vậy. Mà trong sự nhào lộn này, hàng loạt tiếng cười âm tà quỷ mị câu hồn đoạt phách truyền ra từ trong sương mù hồng nhạt.

Những thanh âm này vừa truyền tới, vốn dĩ võ giả họ Hầu đã bị thương, thần sắc lúng túng đang đứng phía sau Doãn Tố Điệp lập tức sắc mặt đỏ lên. Máu huyết cả người của hắn nhộn nhạo, trong tròng mắt xuyên thấu qua một luồng thần sắc nóng rát, nhìn chằm chằm vào Doãn Tố Điệp đang thi triển mị công, trong mắt tràn đầy ham muốn chiếm đoạt.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực của hắn, Doãn Tố Điệp nhướng mày, xoay người lại dùng bàn tay vỗ vào trên thiên linh cái của võ giả họ Hầu, khiến hắn cả kinh. Hai mắt vốn sắp bị mất đi ý thức lập tức khôi phục lại sự sáng sủa.

- Tự mình chú ý một chút, chớ để mất mặt như vậy!

Doãn Tố Điệp thần sắc không vui quát lên một tiếng. Võ giả họ Hầu sắc mặt đỏ hơn rất nhiều, gần như muốn nhỏ cả máu ra.

Hắn hôm nay hết lần này tới lần khác đánh mất thể diện, sau này chỉ sợ không có biện pháp ngẩng đầu trước mặt Doãn Tố Điệp. Vốn dĩ mị công này không phải thi triển với hắn, và với thực lực cùng cảnh giới tu vi của hắn, muốn ngăn cản cũng không phải việc khó gì. Có thể trước đó hắn bị Dương Khai đả thương, thánh nguyên không ổn, tâm tình phập phồng, cho nên mới nhất thời sơ suất bêu xấu như vậy.

Bây giờ nghe Doãn Tố Điệp nói như vậy, hắn lập tức như gai đâm sau lưng, hận không thể quay trở về Lưu Ly Môn ngay lúc này, bế quan không ra khỏi cửa nửa bước.

- Đợi lát nữa còn có chút nhờ vào Hầu sư huynh, huynh tạm thời ngồi xuống khôi phục một chút!

Doãn Tố Điệp thấy sắc mặt hắn khó chịu, vội vàng lên tiếng.

Nghe vậy, võ giả họ Hầu trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng tàn khốc, thu liễm sự bối rối của mình. Sau khi hắn gật đầu thật mạnh, khoanh chân ngồi xuống, lấy từ trong nhẫn không gian ra mấy lọ đan dược, đổ ra từng viên nuốt lấy, lại lấy ra hai khối thánh tinh thượng phẩm cầm ở lòng bàn tay, thầm vận công pháp khôi phục.

Doãn Tố Điệp thấy vậy, trên mặt lộ vẻ hài lòng, không ngừng phất tay đánh ra từng đạo năng lượng màu hồng, rót vào trong vụ chướng, tăng cường uy lực của mị công.

Mà bên trong sương mù hồng nhạt, Dương Khai đứng tại chỗ bất động, quay đầu nhìn chung quanh. Vị trí của hắn lúc này đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, vốn là đang trong một vùng hoang dã, nhưng hiện giờ hắn thấy lại là ở một chỗ khác.

Một cái ao nước to lớn trước người, nước của cái ao trong suốt thấy đáy, từ trong ao truyền đến mùi rượu nồng nặc, mùi hương xộc vào mũi, khiến cho người hắn không khỏi nhẹ nhàng bay bổng như tiên, vui đến quên cả trời đất.

Mà ở bên cạnh cái ao, có hơn 20 vị thiếu nữ thanh xuân, ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng múa may. Những thiếu nữ thanh xuân đó mỗi một người đều vòng eo mềm mại, dáng người thướt tha, tư sắc xuất chúng, xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ, khí chất lại giống nhau rất nhiều. Có người ánh mắt nóng bỏng, mang ý ngượng ngùng trên trên mặt, nhìn thẳng hai tròng mắt của Dương Khai, môi đỏ mọng nhấp nháy, muốn nói lại thôi, dường như có tình cảm gì đó nói không hết.

Có người thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất thanh tịnh đẹp đẽ, lạnh lùng không thể xâm phạm, giống như thần nữ bình thường cao cao tại thượng.

Có người biểu tình quyến rũ, xê dịch quay vòng chủ động bày ra đủ loại vẻ tuyệt mỹ của mình. Hai đỉnh núi căng tròn sừng sững, co dãn kinh người, hông xinh ngực đầy đặn, khiến người ta không kịp nhìn.

Cũng có người biểu tình ngượng ngùng, dường như trái cây còn xanh chưa thành thục vậy, khiến người ta thèm thuồng đến nhỏ cả dãi.

Mà ở trong hư không bốn phía, lại vang lên tiếng nhạc triền miên nhu hòa, phối hợp với dáng múa của những thiếu nữ thanh xuân, khiến cho người ta không khỏi sinh ra một loại ảo giác tìm vui dưới ánh trăng, tình chàng ý thiếp, khiến người không tự chủ được nhớ tới người mình yêu trong lòng, những phút giây cùng nàng chung sống, dường như không muốn rời khỏi ao rượu rừng cơm này, vĩnh viễn rơi vào trong đó.

Dương Khai chỉ đứng tại chỗ, thần sắc lạnh lùng quan sát hết thảy bốn phía, mặc cho đám thiếu nữ thanh xuân vũ động thân người, hắn vẫn thờ ơ.

Lần trước sau khi dùng mị công đối phó Dương Khai đã bị thua thiệt, Doãn Tố Điệp không ngờ không chịu rút ra bài học, lần này lại mốn thử trở lại, thật không biết nàng nghĩ gì.

Bất quá mị công này quả thật có một chút độc đáo, đổi thành võ giả Thánh Vương Cảnh bình thường lâm vào trong đó, khẳng định sẽ tâm thần đại loạn. Nhưng bản thân thần thức của Dương Khai vô cùng cường đại, bị người ta dùng mị công đối phó cũng không phải mới chỉ một lần hai lần, kinh nghiệm mười phần, phóng mắt nhìn tới, những cảnh tượng hư ảo trước mắt này chỗ nào cũng có sơ hở, sao có thể làm rung chuyển tâm thần của hắn được chứ?

Doãn Tố Điệp dường như cũng đã nhận ra Dương Khai không có bị mê hoặc. Sau một lát, cũng không biết nàng động tay chân gì ở bên ngoài, sương mù hồng nhạt bỗng nhiên nhộn nhạo lần nữa, hơn 20 thiếu nữ thanh xuân đang vừa múa vừa hát ấy thần tình đồng loạt biến đổi, trở nên ai oán ưu thương. Âm luật trong hư không bốn phía cũng đồng thời hạ thấp âm điệu xuống, tràn đầy ý u uất.

Dưới sự phối hợp của nhạc điệu như vậy, các thiếu nữ dường như cũng thay đổi thành thiếu phụ u oán chốn khuê phòng, muốn bày tỏ sự bất mãn.

Vón dĩ bọn họ ăn mặc quần áo chỉnh tề, trong phút chốc trở nên mỏng manh đơn bạc như sa. Các nàng kề sát trên thân thể mềm mại, ai ai cũng biểu hiện ra vẻ tốt đẹp nhất ở bên trong, ngực cao ngất, bụng phẳng lì, cỏ xanh óng ánh giữa hai đùi. Tất cả đều như ẩn như hiện, dường như chỉ cần Dương Khai nguyện ý, hết thảy đều có thể với lấy dễ như trở bàn tay.

Loại dụ dỗ này, so với ảo cảnh tốt đẹp tìm tiền dưới ánh trăng vừa rồi, lập tức tăng lên một cấp bậc!

Dương Khai cau mày, bỗng nhiên toét miệng nở nụ cười. Hắn vốn định lập tức xuất thủ, nhưng lại thu thánh nguyên tự thân, mang một thần thái xem kịch vui, chuẩn bị thưởng thức mị công của Doãn Tố Điệp rốt cuộc có bao nhiêu biến hóa.

Sau nửa chén trà nhỏ, sương mù hồng nhạt lại một lần nữa chấn động, Doãn Tố Điệp lần thứ ba thúc giục uy lực của mị công.

Những thiếu nữ ai oán sau vụ chướng vững vàng, nhưng lại từng người trở nên trần như nhộng, thanh khiết linh lợi. Các nàng như thủy xà quấn quít ở cùng một chỗ vậy, đem toàn bộ sự tuyệt vời của tự thân lộ ra trong không khí. Hoặc từng đôi hai người, hoặc tụm ba tụm năm, cái lưỡi thơm tho trong miệng thập thò vờn lẫn nhau, lộ ra từng luồng hương. Họ ôm lấy thân thể mềm mại lẫn nhau, đùi đẹp quấn lấy một chỗ. Một đôi bàn tay ngọc di chuyển trên thân thể mềm mại, sờ loạn cả lên dù là chỗ nên sờ soạng hay không nên sờ soạng. Không ngờ các nàng lại làm chuyện điên long đảo phượng ngay trước mắt Dương Khai.

Con ngươi của Dương Khai nhìn như sắp lồi ra ngoài, cảm thấy rất hứng thú, căng mắt ngắm nhìn hết thảy mọi chuyện diễn ra trước mắt.

Hắn thật đúng là lần đầu gặp được loại cảnh tượng này. Không thể không nói, mặc dù hiểu rõ mọi thứ trước mắt đều là ảo giác, nhưng loại cảnh tượng này vẫn rất có lực đánh vào thị giác. Tối thiểu, Dương Khai cảm giác tự thân quả thật có chút ít phản ứng, máu huyết lưu động với tốc độ tăng lên không ít.

- Không tệ không tệ!

Dương Khai khẽ vuốt càm, rất hài lòng.

Dương Khai không lập tức xuất thủ phá đi mị công của đối phương, thật đúng là làm đúng rồi. Tối thiểu, loại cảnh tượng này không phải là lúc bình thường có thể thưởng thức được.

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, dường như Doãn Tố Điệp có chút thẹn quá thành giận. Ngay sau đó, trên người tất cả bọn thiếu nữ thanh xuân đang uốn éo kia đều tràn ra khí tức màu hồng. Tiếp đó vẻ mặt của bọn họ đồng loạt biến đổi, trở nên oán độc vạn phần, dường như hóa thân thành từng độc phụ, nhìn chằm chằm vào Dương Khai, hơn 20 đôi mắt đẹp đều lóe lên hàn quang.
Advertisement
';
Advertisement