Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bên trong hang động bí mật nhất thời yên tĩnh không tiếng động, bốn vị Thi tướng thật đủ sức để sánh ngang phản hư cảnh điên phong đều trầm mặc lại, dường như cũng không chuẩn bị đuổi bắt Dương Khai.

Dù sao người này có thể xé rách không gian bỏ chạy, bọn họ cho dù thực lực dù có mạnh mấy đi nữa, chỉ sợ cũng không đuổi kịp đối phương, trừ phi cụ bị thủ đoạn thuấn di tương tự với xé rách không gian.

- Ai, Thái Dương Chân Tinh đó là mấu chốt quan hệ đến bọn ta lên cấp Thi Vương, giờ này lại bị người ta cầm đi rồi, chuyện này phải làm gì cho phải đây?

Một tên Thi tướng mặc áo trắng chau mày, bộ dáng rất áo não.

- Đúng vậy. Không có Thái Dương Chân Tinh, một tầng cuối cùng của “Luyện Thi quyết” mà bọn ta tu luyện căn bản không thể tiếp tục nữa, thành tựu không được Thi Vương thân, sao có thể trở thành tồn tại bất tử bất diệt?

Cuối cùng một vị Thi tướng áo đen cũng phụ họa gật đầu, trong mắt hung quang lóe lên, dường như không muốn dễ dàng thả Dương Khai rời đi như vậy.

- Không được, cho dù hắn tinh thông lực lượng không gian, cũng không thể thả hắn rời đi, ta cũng nên đi bắt hắn trở lại. Thi tướng áo xanh cắn răng một cái, dậm chân một cái, xoay người, dường như thật muốn đuổi theo.

- Mạc sư huynh, ngươi chẳng lẽ quên mất sự tồn tại của đám người trên Tinh Đế Sơn hay sao? Tuy rằng 2000 năm qua, nhưng nếu lúc này chúng ta chúng ta rời khỏi đây, thế tất sẽ bị bọn họ để mắt tới. Lại nói, người kia nếu tinh thông lực lượng không gian, há dễ dàng đuổi kịp như vậy?

Thi tướng áo trắng vội vàng ngăn trở. Nghe được ba chữ Tinh Đế Sơn, ba vị Thi tướng khác đều không khỏi đồng tử co rụt lại, chẳng những toát ra ý kiêng kỵ, thậm chí còn có cừu hận khắc cốt minh tâm. Mà Thi tướng áo xanh quả nhiên cũng bỏ đi ý niệm trong lòng.

Thi tướng áo trắng lại khẽ cười một tiếng:

- Tuy rằng đánh mất Thái Dương Chân Tinh, nhưng đây chưa chắc cũng không là một chuyện tốt.

- Cái gì? Thi tướng áo xanh ngạc nhiên nhìn y.

- Mấy vị sư huynh có biết tại sao Cổ Dương tông chúng ta lại đem một khối Thái Dương Chân Tinh đặt ở chỗ này không? Thi tướng áo trắng kia cười cười cao thâm khó lường, có vẻ phá lệ quỷ dị.

- Khang sư đệ biết sao? Thi tướng áo trắng cũng không nói rõ, mà là cao thâm khó lường liếc một cái về phía vị trí của ngọc đài, chậm rãi nói:

- Vốn là chuyện này ta cũng không dám quá mức khẳng định, nhưng bây giờ lại có tám thành nắm chắc. Mấy vị sư huynh không ngại nhìn một chút bên kia, nhìn xem có thể cảm giác được cái gì hay không?

Ba tên Thi tướng khác nghe vậy, đều hai mặt nhìn nhau liếc một cái, nghi ngờ nhìn lại phía bên kia, đồng thời thả ra thần niệm cẩn thận cảm giác. Một lát sau, ba tên Thi tướng bỗng nhiên đều đồng loạt thần sắc chấn động. Thi tướng áo xanh mi mắt co rụt lại, cả kinh kêu lên:

- Âm sát khí thật là nồng đậm, dường như bị phong ấn rồi, chỉ toát ra có chút mà thôi, bất quá như vậy, cũng đã nồng hậu rất nhiều so với Thi huyệt thi khí chỗ này. Mà mặt khác Thi tướng áo đỏ cùng Thi tướng áo đen mặc dù không nói chuyện, lại đồng dạng lộ ra biểu lộ vui mừng đan xen.

Hiển nhiên những âm sát khí này đối với bọn họ mà nói là vô cùng trọng yếu. Ba tên Thi tướng vội vàng đưa ánh mắt về phía Thi tướng áo trắng, Thi tướng áo xanh hỏi:

- Khang sư đệ, ngươi là huyết mạch hậu nhân duy nhất của sư tôn năm đó, có phải biết chút ít gì hay không? Nếu nói như vậy, cũng không cần úp úp mở mở, hãy cùng các sư huynh hảo hảo nói một chút đi.

- Đúng vậy đúng vậy Khang sư đệ, ba người chúng ta tuy rằng tuổi lớn hơn ngươi, nhưng bàn về sự hiểu biết đối với bí tân của tông môn, làm sao có thể so sánh trên ngươi? Hơn nữa năm đó lúc tông môn bị diệt, chúng ta cũng mới bất quá vào thánh cảnh tu vi, nếu không phải sư đệ mang ba người chúng ta trốn vào chỗ này, chỉ sợ sớm đã hồn phi phách tán.

Thi tướng áo đỏ dường như bướng bỉnh không thiện ý nhất, nhìn Thi tướng áo trắng ánh mắt cũng không khỏi nhu hòa rất nhiều, một bộ dáng vẻ lẳng lặng lắng nghe. Thi tướng áo trắng cười ha hả:

- Sự việc năm đó đều đã qua, mấy vị sư huynh không cần để ý. Sở dĩ ta mang bọn ngươi đi vào chỗ này, cũng là phụng mệnh của tông chủ, giữa lại một chút hương hỏa cho Cổ Dương tông ta mà thôi.

Nói tới đây, biểu lộ của bốn tên Thi tướng đều ảm nhiên. Tuy rằng hương hỏa miễn cưỡng xem như giữ lại, nhưng bốn vị sư huynh phong độ ung dung, anh tuấn tiêu sái năm đó giờ này lại trở thành bộ dáng này, cũng không biết có thẹn với tông chủ năm đó bồi dưỡng hay không?

Trầm mặc một lát, Thi tướng áo trắng sửa sang xong tâm tư, tiếp tục mở miệng nói:

- Năm đó thực lực ta không cao, tuy rằng tông chủ là cha ta, nhưng cũng không có tư cách tiếp xúc đến nhiều bí tân của tông môn. Tuy nhiên ta ngẫu nhiên có một lần nghe được phụ thân và mẫu thân đang bàn về hang động bí mật, nhưng thật ra nghe được một ít thứ không muốn người biết, nghe nói chỗ này phong ấn một cái nguồn suối Hoàng Tuyền.

- Nguồn suối Hoàng Tuyền! Ba vị Thi tướng nghe vậy, tất cả đều kinh hãi lên tiếng.

- Không sai! Thi tướng áo trắng thần sắc ngưng trọng gật đầu:

- Nguồn suối Hoàng Tuyền là gì, có lẽ năm đó chúng ta không biết, nhưng bây giờ, mấy vị sư huynh khẳng định biết rồi chứ?

- Đây là hiển nhiên! Thi tướng áo xanh ngưng trọng gật đầu:

- Nguồn suối Hoàng Tuyền đó, nghe nói nó nối thẳng Minh giới của tin đồn, là Thánh địa tu luyện ước mong nhất của chúng ta.

- Trách không được, trách không được nơi đây lại xuất hiện một cái Thi huyệt, thì ra là có nguồn suối Hoàng Tuyền! Thi tướng áo đen cũng như có điều suy nghĩ lẩm bẩm một tiếng.

- Vì phong ấn nguồn suối Hoàng Tuyền này, một đời tông chủ không biết của Cổ Dương tông chúng ta tìm thấy một khối Thái Dương Chân Tinh, với lực nóng rực của Thái Dương Chân Hỏa, trấn áp trên nguồn suối, kể từ đó, có thể vạn vô nhất thất.

Vì có thể cất giữ Thái Dương Chân Tinh, tông chủ mấy đời sau lại tốn mất giá cao to lớn, tìm tới Băng Ngọc đài vạn năm, đang đặt nơi này! Có thể nói, chuyện này là một trong cơ mật lớn nhất của tông môn, bộ dáng dường như chỉ có tông chủ và ít ỏi mấy vị trưởng lão có tư cách biết được. Thi tướng áo trắng sau khi nói xong, lặng lẽ cười:

- Tuy nhiên ta năm đó dù rằng nghe được đôi câu vài lời, nhưng cũng không hiểu nhiều. Hơn nữa Thái Dương Chân Tinh trấn áp ở chỗ này, chúng ta căn bản không thể lại gần, cho nên cũng chưa nói cho mấy vị sư huynh, mong rằng chư vị sư huynh đừng lấy làm lạ!

- Ha ha ha! Thi tướng áo xanh cười lớn một tiếng, nặng nề vỗ vỗ bả vai Thi tướng áo trắng:

- Khang sư đệ nói chi lời đó, sư huynh đệ bốn người ta sớm đã là một nhà, sao có thể trách mắng ngươi được? Huống chi, chuyện như vậy cho dù ngươi năm đó nói ra chúng ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào, bất quá bây giờ xem ra, nơi này chỉ sợ thật là có nguồn suối Hoàng Tuyền!.

- Đúng vậy, chỉ là âm sát khí tiết lộ ra ngoài nồng hậu tựa như thế này, nếu như đánh mở phong ấn, chúng ta đây có thể chiếm được chỗ tốt chẳng phải là vô cùng vô tận hay sao? Mượn nguồn suối Hoàng Tuyền này, ngưng tụ Thi Vương thân, cũng không phải là chuyện không thể. Điều này an toàn xa so với tu luyện một tầng “Luyện Thi quyết” cuối cùng.

- Không sai, dù sao một tầng “Luyện Thi quyết” cuối cùng ai cũng chưa tu luyện qua, nhưng lại muốn mượn trợ Thái Dương Chân Tinh gì đó nguy hiểm như vậy. Vốn dĩ ta không tán thành tiếp tục tu luyện tiếp, bây giờ thì được rồi, hết thảy vấn đề đều giải quyết dễ dàng.

Xem ra, chúng ta thật đúng là cám ơn nhiều người đã lấy đi Thái Dương Chân Tinh chứ. Thi tướng áo đỏ trầm mặc đã lâu, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ nói:

- Ta đã nói mà, chỗ tông môn tại sao có thể có “Luyện Thi quyết” vật như vậy. Hơn nữa các ngươi còn nhớ rõ không, năm đó dưới tay Lưu trưởng lão dường như thì có mấy cổ thi nô uy lực không nhỏ, xem ra ông ta chính là mượn nơi này tu luyện ra được.

Mấy Thi tướng trầm tư một chút, rối rít gật đầu đồng ý. Thi tướng áo xanh vung tay lên nói:

- Được, nếu biết được chỗ này có một nguồn suối Hoàng Tuyền, chúng ta hay là trước tiên nghĩ biện pháp phá khai phong ấn của nó mới phải. Nói vậy không có Thái Dương Chân Tinh trấn áp, với thực lực của chúng ta bây giờ, phá khai nó cũng không khó.

Nhưng mà trước đó, tông môn di địa cũng không ngờ lại có người ngoài tới quấy rầy, bằng không nếu như bị người phát giác dị thường gì, nói không chừng lại sẽ dẫn tới chủ ý của bên phía Tinh Đế Sơn.

- Điều này không đơn giản, để cho bọn họ ra ngoài hoạt động một chút. Dù sao cường giả phía ngoài cũng không phải không biết tình huống nơi này, bọn họ chỉ cần không rời đi tông môn di địa, cũng sẽ không đưa tới vấn đề lớn.

Thi tướng áo đỏ lạnh lùng cười, quay đầu nhìn lại phía sau, chỗ phía sau bọn họ, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một mảng lớn Thi binh Thi tướng, đứng dày đặc ở nơi đó. Từng tên một sát khí ngất trời, hai tròng mắt xanh biếc, hình thể tuy rằng bất đồng, nhưng từ con ngươi của bọn chúng chuyển động xem ra, những Thi binh Thi tướng rõ ràng đều cụ bị linh trí của mình, hơn nữa bộ dáng linh trí còn không cạn.

Mấy vị Thi tướng thực lực đứng đầu nhất lúc này liên tiếp ra mệnh lệnh ra ngoài, những Thi binh Thi tướng lĩnh mệnh, tụm năm tụm ba rởi khỏi Thi huyệt, rối rít đi tới các nơi hoạt động của Táng Hùng cốc. Vào lúc bốn vị Thi tướng nói chuyện với nhau, địa phương nào đó xa ngoài ngàn dặm, trong hư không bỗng nhiên nứt ra một đạo khe hở.

Khe hở kia cong vẹo, bộ dáng dường như rất không ổn định, ngay sau đó, một đạo thân ảnh chạy vọt ra từ trong, tiếp theo lại là một đạo thân ảnh thoát ra.

Cơ hồ song song với đạo thân ảnh thứ hai thoát ra, cái khe trong hư không đó đột nhiên biến mất không thấy. Dương Khai gương mặt sợ hãi quay đầu nhìn lại, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Tuy rằng hắn tối hậu quan đầu, dựa vào thủ đoạn xé rách không gian mang Dương Viêm trong nháy mắt rời khỏi ngàn dặm chi địa, nhưng sự công kích của Thi tướng áo đỏ còn ảnh hưởng đến tính ổn định của khe nứt không gian.

Vừa rồi hắn cùng với Dương Viêm hai người suýt nữa bị lạc trong khe nứt không gian. Nếu không phải sự hiểu biết cùng lĩnh ngộ của hắn những năm này đối với lực lượng không gian càng ngày càng tăng.

Lần này hắn coi như mình có thể đào thoát, Dương Viêm cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đối với sự hung hiểm như vậy, Dương Viêm không hề phát hiện, nhưng Dương Khai lại xuất mồ hôi lạnh cả người, âm thầm quyết định, lần sau nếu lại dẫn người thông qua loại phương pháp này chạy thoát, phải chạy trước đến vị trí địch nhân không thể quấy nhiễu, nếu không rất có thể sẽ hối hận cả đời.

Hơn nữa, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, khoảnh khắc rời đi Thi huyệt, Dương Khai từ vị trí của Băng Ngọc đài vạn năm cất giữ, cảm nhận được một cỗ khí tức không giống tầm thường.

Hắn lắc lắc đầu, không nghĩ sâu xa những điều này, giờ đây có thể đào thoát từ dưới tay một tên phản hư cảnh điên phong, Dương Khai đã may mắn không dứt, hơn nữa, chuyến này thu hoạch cũng lớn vô cùng. Không có thời gian đi nhất nhất kiểm tra, Dương Khai chỉ kịp chú ý một chút tình huống của Thạch Khổi trong không gian hắc thư.

Sau khi hắn xác nhận nó tạm thời vô sự, liền thánh nguyên bính phát, bao lấy Dương Viêm, phân biệt rõ xong phương hướng phía dưới, phóng đi phía vòng ngoài của Táng Hùng cốc.

Dương Viêm ở trong Thi huyệt tựa hồ bị một chút làm kinh sợ, dọc theo đường đi không nói một lời, chỉ đem thân mình sát bên cạnh Dương Khai, run lẩy bẩy.

Nàng dường như trời sanh ra rất nhát gan. Trên đường cũng không gặp điều gì hung hiểm, trừ bị Dương Khai thúc giục thánh nguyên đã quấy rầy âm hồn một đường đuổi giết ở ngoài, thì không có thứ khác trở ngại.

Tuy nhiên với tâm tình của Dương Khai bây giờ không thể chờ đợi muốn rời khỏi, những thứ âm hồn kia căn bản không thể đuổi kịp, chỉ là ngắn ngủi nửa ngày, hai người liền bay ra hơn phân nửa lộ trình.
Advertisement
';
Advertisement