Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hai cánh cửa hình vòm đen trắng bất đồng ở trước mặt khiến cho sự lựa chọn của mọi người hết sức khó khăn. Theo xu hướng chung, đại đa số mọi người sẽ chọn màu trắng, bởi vì màu đen luôn đại biểu cho sự quỷ bí và tà ác, nhưng đặt trong trường hợp này lại không quá phù hợp, bởi vì ai cũng không biết hai cái cửa trận không gian hình vòm này sẽ dẫn tới đâu.

Có lẽ một cửa là sinh, một cửa là tử, hoặc là đều không phải...

Phí Chi Đồ chỉ có thể đặt hy vọng lên người Thái Hợp và Đỗ Tư Tư.

Nghe vậy, hai trận pháp sư liếc nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ khó xử, Thái Hợp nói:

- Tuy rằng chúng ta điều nghiên cứu về trận pháp, nhưng đối với lực lượng không gian lại không biết chút nào, càng chưa từng tiếp xúc qua những thứ như cửa trận không gian này. Nhưng trận pháp quy tụ về một đường, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nếu Phí tiền bối tin tưởng, ta và Tư Tư có thể nghiên cứu thử, xem có thể tìm được một con đường thích hợp hay không.

Phí Chi Đồ khẽ gật gật đầu: - Tốt, không cần gấp gáp, hai người các ngươi cứ cẩn thận nghiên cứu, nếu có manh mối gì thì nói cho ta biết.

Thái Hợp và Đỗ Tư Tư lúc này mới đi ra phía trước, rải dụng cụ phá trận của mình ra xung quanh hai cái cửa trận không gian, bắt đầu nghiên cứu.

Những người khác đối với chuyện này đều bó tay không có biện pháp, chỉ có thể hoặc đứng hoặc ngồi, cảnh giới ở bên cạnh. Dương Khai mặc dù tu luyện lực lượng không gian, nhưng đối với chuyện này cũng không giúp được gì, tình huống hiện tại rất rõ ràng, hai cái cửa trận không gian đều có thể sử dụng, chỉ là cuối cũng dẫn đến nơi nào thì không ai biết, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Thái Hợp và Đỗ Tư Tư mà thôi.

Đáng tiếc hai người tuy rằng từ nhỏ đã được gia tộc bồi dưỡng, chuyên môn nghiên cứu về trận pháp, nhưng đối với tình tình huống bây giờ cũng đành bó tay. Khi mới bắt đầu, hai người phối hợp hết thảy đều thuận lợi, nhưng rất nhanh liền phát sinh sự khác nhau, nhỏ giọng tranh chấp rùm beng. Dường như là một người có khuynh hướng xuyên qua cửa trận không gian màu trắng, người kia lại có khuynh hướng xuyên qua cửa trận không gian màu đen, không ai thuyết phục được ai, hơn nữa cũng không có gì đối chứng, chỉ dựa vào cảm nhận của riêng bản thân mà thôi.

Thái Hợp mặc dù có tình ý đối với Đỗ Tư Tư, nhưng sự sự việc trọng đại, nên cũng kiên trì giữ vững qua điểm của mình, không chịu nhường nhịn nửa phần.

Thấy vậy, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng.

Tuy trình độ trận pháp của hai người này rất tốt, nhưng nếu so sánh với Dương Viêm thì kém xa. Trước kia khi đụng phải trận pháp, Dương Khai đã phát hiện ra, nếu để cho Dương Viêm phá giải chỉ sợ không mất nhiều thời gian đã có thể tìm ra mắt trận. Nhưng để hai ngươi này phối hợp thì lại mất rất nhiều thời gian.

Nếu như lúc này đổi thành Dương Viêm mà nói, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?

Dương Khai híp mắt nhìn hai cái mắt trận không gian kia, bật cười lớn, thầm cảm thấy nếu quả thật là Dương Viêm gặp phải tình huống như vậy, hơn phân nửa sẽ chọn màu đen kia.

Nguyên nhân không có gì khác, nha đầu kia cả ngày mặc một bộ trường bào màu đen, trùm kín người, rõ ràng là thích màu đen mà.

Ngay trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên từ trong hai cái cửa trận không gian đen trắng kia truyền ra một lực hút mạnh mẽ, mà mặt ngoài cửa trận không gian kia vốn yên lặng như mặt hồ không ngờ cũng xuất hiện một vòng xoáy lớn, hình dáng như cái phễu, lực hút chính là từ trong hai cái vòng xoáy này truyền tới.

Dường như là do hai người Thái Hợp và Đỗ Tư Tư bố trí dụng cụ phá trận, tạo thành ảnh hưởng gì đó đối với hai cái cửa trận không gian này, khiến cho chúng tự động phản ứng lại.

Lực hút rất lớn, khiến mọi người đều đột nhiên biến sắc, bởi vì khi lực hút truyền đến, mỗi người đều cảm thấy không thể khống chế được thân thể của mình, bị hai cửa trận trắng đen hút lại.

Đám người Phí Chi Đồ liên tục quát lên chói tai, liều mạng thúc giục thánh nguyên của bản thân, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản được. Mắt thấy bản thân bị hai cái cửa không gian trắng đen hút lại gần từng chút một, Phí Chi Đồ vội nói: - Thái tiểu tử, Đỗ nha đầu, chọn cái nào thì chính xác?

Giờ phút này, sắc mặt hai người Thái Hợp và Đỗ Tư Tư đều trơ nên hoảng hốt, đang tranh luận với nhau, làm sao có thể trong thời gian ngắn đạt được sự thống nhất chứ, kết quả là mỗi người nói ra một kiểu.

Phí Chi Đồ nghe vậy, lúc này biết không trông cậy được bọn họ, cũng không có ý trách tội. Có điều, hắn không ngờ được ở nơi này lại xảy ra chuyện lạ như vậy.

- Không chống đỡ nổi! Ninh Hướng Trần khẽ quát một tiếng, thức thời lựa chọn buông xuôi, quay đầu nói: - Phí huynh, lão phu đi trước một bước.

Đang nói dở, cửa trận màu trắng đã hút vào, chỉ trong chớp mắt, thân hình ông ta đã biến mất trong cửa trận màu trắng.

Cùng lúc đó, lão bà cũng bị hút đến trước cửa trận màu đen, nhìn thấy Ninh Hướng Trần không ngờ lại xông về cửa trận khác, lúc này liền dãy giụa. Nhưng khiến cho bà ta cảm thấy tuyệt vọng chính là, bà ta không thể thoát khỏi lực hút của cửa trận màu đen, hoảng hốt la lên một tiếng, liền bị hút vào phía trong cửa trận màu đen.

Chỉ trong chớp mắt, hai vị Phản Hư Cảnh đã bị hút vào hai cửa trận không gian khác nhau, điều này làm cho mọi người đều quay mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào.

Hơn nữa, trong giờ phút này dù có muốn lựa chọn cũng đã lực bất tòng tâm, võ giả họ Văn và Phí Chi Đồ cũng đồng dạng bị hút đến trước cửa trận màu trắng, biết ngăn cản cũng vô dụng, Phí Chi Đồ nghiến răng khẽ quát: - Vào đi!

Nói rồi, liền cùng với võ giả họ Văn chìm vào trong cửa trận màu trắng.

Mà trước khi hai người bọn họ bị hút vào, Liên Nghiễm đã sớm biến mất không thấy bóng dáng. Mọi người đều luống cuống chân tay, căn bản không không có ai chú ý tới hắn, cũng không biết hắn bị hút vào trong cửa trận nào. Dương Khai thì ngược lại, đang ở khoảng cách khá xa cực khổ chống đỡ, còn hai người Thái Hợp và Đỗ Tư Tư thì mượn uy lực của dụng cụ phá trận, cũng ngăn chặn được phần nào.

Thấy được đại đa số mọi người đều bị hút vào cửa trận màu trắng, Đỗ Tư Tư liền nghiến răng, lắc eo định theo sát phía sau mọi người, ai ngờ lại bị Thái Hợp kéo lại, hấp tấp nói: - Đi bên này không sai đâu!

Đỗ Tư Tư ngay cả thời gian nổi giận cũng không có, liền cùng Thái Hợp bị hút vào trong cửa trận màu đen.

Mà giờ phút này, Dương Khai rốt cuộc cũng đã đến trước hai cái cửa trận, đưa mắt nhìn hai cửa trận màu sắc khác nhau, khẽ nhếch mép cười khổ, thấp giọng thì thầm:

- Dương Viêm ơi Dương Viêm, muội cũng không nên gài bẫy ta đó!

Nói rồi, hắn liền chủ động nhích tới gần cửa trận màu đen.

Ngay sau đó, thân mình hắn liền bị cửa trận hút vào. Sau một trận đầu váng mắt hoa, Dương Khai phát hiện hắn đã tới một địa phương khác, không chờ hắn quan sát kỹ lưỡng, bên tai đã truyền đến tiếng quở trách của Đỗ Tư Tư cùng tiếng xin lỗi của Thái Hợp.

Cũng may mà nơi xuất hiện chưa gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa mọi người đều được truyền tống đến cùng một chỗ, nên trong lòng Dương Khai cũng an tâm một chút, lúc này liền tỏa thần niệm ra, dò xét xung quanh.

Trong này cũng là một cung điện, bốn phía trống rỗng, cái gì cũng không có, điều này làm cho hắn không khỏi thở phào một hơi.

Sở dĩ hắn lựa chọn cửa trận không gian màu đen, không phải hoàn toàn là do Dương Viêm thích màu đen, bản thân Dương Khai cũng có chủ kiến của riêng hắn. Tuy nói là hành động cùng một chỗ với đại đa số cao thủ thì tính an toàn không thể nghi ngờ sẽ tăng lên không ít, nhưng không ai biết rõ phía sau cửa trận sẽ xuất hiện tình huống gì, cho nên khi đó lựa chọn như thế nào cũng đều không sai.

Hơn nữa, có hai trận pháp sư Thái Hợp và Đỗ Tư Tư ở nơi này thì có thể phát huy ra tác dụng to lớn, bọn họ đi vào cửa trận màu đen, đương nhiên là Dương Khai cũng tự nguyện đi theo.

Miễn cho lúc lọt vào trận pháp gì đó lại bó tay.

- Đừng ồn! Lão bà tới trước một bước khẽ quát lên, cắt ngang câu chỉ trích của Đỗ Tư Tư đối với Thái Hợp, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn về phía Dương Khai hỏi: - Những người khác đâu?

- Đều đi cửa kia, vãn bối là người cuối cùng vào đây. Dương Khai nhìn thoáng qua xung quanh, cũng không phát hiện bóng dáng của Liên Nghiễm, lập tức hiểu rõ, chắc hẳn hắn đã vào cửa trận bên kia.

- Cái gì... Sắc mặt lão bà khẽ biến, dường như không ngờ bản thân lại tách ra khỏi những người khác, rồi lại nhìn về ba tên tiểu bối phía Dương Khai, không khỏi buồn bã trong lòng. Lúc này, ở đây bà ta là người có thực lực cao nhất làm chủ, nếu thật sự đụng phải nguy hiểm gì, cơ bản đều phải dựa vào bà ta đi xử lý, dĩ nhiên cảm thấy áp lực như núi.

Tuy nhiên, nghĩ tới Dương Khai có khí linh uy phong, sắc mặt lão bà liền hơi thả lỏng xuống. Hai tên trận pháp sư trong chiến đấu không trông cậy được nhiều vào bọn họ, nhưng Dương Khai lại là một trợ thủ không nhỏ.

Trầm ngâm một chút, lão bà liền nói: - Trước tiên không cần biết tình hình của những người bên kia như thế nào, Đỗ nha đầu, thật ra lão thân lại cảm thấy chúng ta lựa chọn hẳn là không sai đâu.

Mặc dù Đỗ Tư Tư bị lão bà uy hiếp, không còn dám trách mắng Thái Hợp tự ý quyết định kéo nàng sang bên này, nhưng nghe vậy vẫn không phục nói: - Làm sao biết được?

- Ít ra thì trong này rất an toàn, đoàn người Phí thành chủ bên kia nói không chừng không được yên ổn như thế, ngươi cũng đừng trách Thái tiểu tử, hắn cũng xuất phát từ ý tốt mà thôi.

- Ừm. Đỗ Tư Tư gật gật đầu có chút không vui, trong lòng không hoàn toàn cho là đúng, vẫn cảm thấy đi theo đại đa số cường giả sẽ an toàn hơn một chút.

Lão bà chau mày, suy nghĩ một hồi, lại nhìn về Dương Khai nói: - Dương tiểu hữu, ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Không ngờ bà ta lại hỏi ý kiến của Dương Khai.

Dương Khai cười ha hả, ôm quyền nói:

- Tiền bối khách khí rồi, vãn bối tuổi nhỏ, kiến thức không uyên bác bằng tiền bối, nên hành động như thế nào, tiền bối cứ ra lệnh là được, vãn bối sẽ vâng theo!

Lão bà nghe được lời này rất hài lòng, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, tươi cười nói: - Vậy thì tốt, trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này rồi hãy nói sau.

Thái Hợp và Đỗ Tư Tư hiển nhiên không có ý kiến gì, lập tức ba tên tiểu bối Thánh Vương Cảnh dưới sự hướng dẫn của lão bà, đi ra khỏi cung điện. Trước mắt mọi người liền trở nên sáng ngời.

Thế giới bên ngoài cơ bản giống như khi mọi người vừa mới đi vào di tích thượng cổ này, từng thảm hoa trải rộng khắp xung quanh, trong thảm hoa ngẫu nhiên còn có một vài loại hoa cỏ quý hiếm, căng tràn nhựa sống, tuy nhiên cảnh tượng trước mắt cũng hơi bất đồng với cảnh tượng lúc trước, ví dụ như trong này lại không thiếu những hòn non bộ.

Bỗng nhiên Dương Khai khẽ hít hít, trên mặt hơi lộ vẻ ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, lão bà cùng hai tên trận pháp sư cũng đã phát hiện ra, không khỏi liếc nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt đối phương.

Bởi vì không khí trong này lại có một mùi thơm thoang thoảng khiến cho người ta vui vẻ sảng khoái, loại mùi thơm này không thể giả được, cũng không phải là ảo giác, điều này có nghĩa là, vị trí nơi mùi thơm phát ra phải có thứ tốt gì đó!

Nghĩ tới đây, trong lòng của mỗi người đầu đều nôn nóng hẳn lên.

- Có lẽ các ngươi cũng đã phát hiện! Lão bà mỉm cười nói: - Đi thôi, cùng lão thân đi xem thử, rốt cuộc nơi này có thứ gì tốt, tuy nhiên tất cả phải cẩn thận một chút mới được, tránh cho lại rơi vào trong trận pháp cấm chế gì đó.

Mấy người gật đầu thưa vâng, rồi đi theo phía sau lão bà, men theo hướng mùi thơm phát ra đi tìm.
Advertisement
';
Advertisement