Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thái Hợp thay đổi ý nghĩ một chút, liên tục cười khổ. Một mảnh địa phương này khi lão bà còn còn sống, bốn người cẩn thận tìm tòi qua, trừ cái cửa ra do khôi lỗi bảo vệ thì không lối đi khác, nói cách khác, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể thông qua cái cửa tròn đó. Trừ phi một mực ở lại chỗ này, đợi đám người Phí Chi Đồ tới nghĩ cách cứu viện, nhưng chuyện như vậy ai cũng không nói được. Đám người Phí Chi Đồ có thể tìm tới nơi này hay không đều là chuyện còn chưa biết, tiếp tục ở lại đây nữa, cũng chỉ là ngồi chờ chết.

Thay vì như thế, còn không bằng mạo hiểm thử một lần, vận khí tốt, nói không chừng thật có thể tìm được sơ hở gì cùng phương pháp có thể rời khỏi chỗ này. Mặc dù hy vọng không lớn, nhưng cuối cùng tốt hơn một mực chờ đợi. Nghĩ tới chỗ nầy, Thái Hợp biểu lộ kiên nghị, hướng về phía Dương Khai gật đầu nói:

- Dương huynh, ta cùng đi với ngươi. Tuy rằng Thái mỗ không quá am hiểu cùng người tranh đấu, nhưng nhiều người, dù sao vẫn nhiều phần lực. Dương Khai chậm rãi lắc đầu nói:

- Không cần, ta chỉ đi thử một chút xem năng lực của nó rốt cuộc ra sao, tạm thời vẫn chưa cần Thái huynh xuất thủ. Đợi sau khi ta thử dò xét ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp rời đi nơi này.

- Như thế cũng tốt, nhưng mà Dương huynh, nhất định phải cẩn thận! Thái Hợp khẩn trương dặn dò một tiếng. Dương Khai trịnh trọng gật đầu, ôm cảnh giác mười phần, đến gần qua phía khôi lỗi. Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người khẩn trương đứng tại chỗ chú ý. Sau nửa canh giờ, Dương Khai u đầu sứt trán chạy trở về. Phen này thử dò xét, có thể xem như khiến cho thủ đoạn của hắn ra hết.

Tuy nhiên dựa vào thực lực hơn xa võ giả cùng đẳng cấp, may mà không xuất hiện sai sót gì lớn, cũng không chịu phải thua thiệt quá lớn dưới tay của khôi lỗi. Chỉ có điều hắn bị cự côn của đối phương quét qua một chút mà thôi, đến bây giờ nửa người đều đã tê rần.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư nhìn từ đầu tới đuôi, lúc Dương Khai quay trở về, ánh mắt hai người đều không khỏi trở nên kính sợ rất nhiều. Bởi vì vừa rồi Dương Khai dùng đủ loại thử dò xét, quả thực chính là mang tính mệnh của mình làm thí nghiệm. Rất nhiều lần, hai người đều nghĩ đến Dương Khai ắt phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới hắn mỗi lần đều có thể tìm được một tia sinh cơ trong tuyệt cảnh.

Nhìn nửa canh giờ, hai người còn mệt mỏi hơn so với Dương Khai đang hành động thực tế, cảm thấy ngày dài còn năm, bên trong lòng bàn tay hay sau sống lưng đều đầy mồ hôi. Nhưng cũng bởi vậy, hai người ít nhiều nhìn thấu Dương Khai đều không phải là võ giả của thánh vương cảnh như vậy. Đủ loại thủ đoạn mà hắn thi triển ra, uy lực to lớn, quỷ dị khó lường, chính là phản hư cảnh cũng không nhất định có năng lực bực này.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư nào dám dò xét Dương Khai mảy may? Sau khi quay trở về, Dương Khai không nói tiếng nào, lại lấy ra mấy viên liệu thương đan được uống vào, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa. Ước chừng một ngày sau, Dương Khai mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở ra hai tròng mắt, trong mắt rạng rỡ thần quang lóe lên, thoạt nhìn đã khôi phục lại. Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư một mực chờ đợi ở bên thấy vậy, vội vàng nhích lại gần, chờ đợi ánh mắt của hắn trông lại. Dương Khai không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cũng không có bất cứ sự màu mè nào, mở miệng nói:

- Có cơ hội rồi! Nghe vậy, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người trước mắt sáng ngời, đều hiện ra một tia vẻ mừng rỡ. Thái Hợp khoanh chân ngồi xuống trước mặt Dương Khai vội vàng hỏi:

- Phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi khôi lỗi này, xin Dương huynh chỉ điểm. Ta và Tư Tư hai người sẽ toàn lực phối hợp.

- Thoát khỏi sao? Dương Khai mặt lộ vẻ cổ quái, giật mình cười:

- Thoát khỏi không được! trước đó lúc ta thử dò xét nó, các ngươi cũng nhìn thấy, nó tuy rằng hình thể to lớn, nhưng hành động như gió, tốc độ cực nhanh. Nếu như chỉ là một mình ta, quả nhiên có một tia cơ hội thoát khỏi nó, nhưng hai người các ngươi, tuyệt đối không có khả năng này! Đây cũng không phải Dương Khai khinh thường bọn họ, mà là nói thật.

Bởi vì mặc dù mình Dương Khai, thực lực toàn bộ khai hỏa, lại mượn Phong Lôi Vũ Dực tăng tốc, cũng chỉ có hơn một nửa cơ hội, xông phá khôi lỗi phong tỏa mà thôi. Trước đó lúc hắn thí nghiệm năng lực của đối phương, nhiều lần muốn vòng qua nó xông về cửa tròn đó, nhưng mỗi một lần đều bị đối phương nhanh chóng ép trở về. Khôi lỗi này tựa hồ đối với bất kỳ vật còn sống nào muốn thông qua cửa tròn, đều ôm địch ý lớn lao, nhất định giết không tha! Nghe Dương Khai nói như vậy, gương mặt xinh đẹp của Đỗ Tư Tư biến đổi, lập tức la ầm lên:

- Ngươi cũng không thể bỏ lại chúng ta bất kể a! Bản năng của nàng nghĩ đến Dương Khai có ý muốn đơn độc rời đi. Thái Hợp cười mạnh một tiếng:

- Tư Tư nàng nghĩ nhiều rồi, Dương huynh sẽ không làm như vậy. Lời này vừa an ủi Đỗ Tư Tư, cũng là đang an ủi mình, đồng thời lén lút đánh giá phản ứng của Dương Khai. Hắn cũng có chút lo lắng Dương Khai sẽ làm như vậy. Dương Khai lại không giải thích nhiều, nói thực ra, nếu như lúc trước hắn thật có thể xông phá khôi lỗi phong tỏa, quả thật đã đơn độc rời khỏi.

Tuy nhiên bất quá hắn cũng không có ý muốn đẩy hai người mặc kệ. Nếu như hắn có thể rời khỏi đây, hắn sẽ đi tìm đám người Phí Chi Đồ tới nghĩ cách cứu viện. Dù sao một người thoát nạn, luôn tốt hơn ba người đều bị vây ở chỗ này không hề còn hy vọng sống.

Bây giờ hắn nghe Thái Hợp thử dò xét như vậy, cũng không có ý muốn giải thích nhiều, chỉ là nói:

- Chúng ta bây giờ muốn rời khỏi, chỉ có đồng tâm hiệp lực, chỉ dựa vào một mình ta đối phó nó, tự vệ đều có chút không đủ, căn bản không phải là đối thủ. Thái Hợp gật đầu không ngừng:

- Dương huynh nói phải, chỉ là ngươi mới vừa nói thoát khỏi không được nó, vậy phải làm thế nào cho phải? Ta xem nó dường như một mực giữ ở chỗ cửa ra, căn bản sẽ không rời khỏi quá xa. Điểm này, Dương Khai trước đó cũng thử dò xét ra, một khi dựa vào phạm vi mười trượng gần cửa ra, khôi lỗi lập tức sẽ hành động. Mà nếu như nói vậy thì một khi khôi lỗi rời khỏi phạm vi đó, nó như một vật chết vậy không phản ứng chút nào. Nghe Thái Hợp hỏi như vậy, Dương Khai cười bí hiểm:

- Đương nhiên là giết chết nó!

- Giết chết nó...

Thái Hợp trố mắt líu lưỡi. Đỗ Tư Tư cũng là nhanh mồm nhanh miệng:

- Ngươi có phải ngốc hay không...? Nàng nói còn chưa dứt lời, liền thấy được Dương Khai lạnh lùng nhìn sang, không khỏi trái tim máy động, đem nửa lời nói sau nuốt vào trong bụng, sắc mặt ngượng ngùng. Nhưng nét mặt của nàng rõ ràng cảm thấy sự đề nghị của Dương Khai rất không đáng tin cậy.

- Nếu ta đã nói như vậy, đương nhiên là có một chút nắm chắc. Dương Khai biết mình không nói rõ, hai người này không thể nào phối hợp với mình. Khôi lỗi to lớn với uy năng lớn lao, một màn đánh chết lão bà, đã khiến trong lòng bọn họ giữ lại bóng ma, căn bản không sanh được can đảm gì chống lại nó.

- Trước tiên nói khuyết điểm của nó. Khôi lỗi bảo vệ cái cửa tròn đó, tạm thời bất luận phía sau cửa tròn rốt cuộc giấu giếm bí mật gì, đương nhiên đáng giá nó một mực một tấc cũng không rời. Nhưng điểm này, lại là chỗ có thể lợi dụng. Hai vị nếu là trận pháp sư, nên làm như thế nào, không cần ta nhiều lời chứ? Dương Khai liếc nhìn hai người một cái. Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư như có điều suy nghĩ, đều nhẹ nhàng gật đầu. Khuyết điểm to lớn của khôi lỗi này, có thể cho bọn họ đủ thời gian để bố trí đại trận. Với uy lực của trận pháp phối hợp với Dương Khai, nói không chừng thực sự có một chút cơ hội như vậy.

- Bày trận thật ra không thành vấn đề, hơn nữa chúng tôi có thể bày ra đại trận hạn chế tốc độ của đối phương. Ta xem khôi lỗi này tuy rằng nước lửa bất xâm, chắc chắn vô cùng, nhưng khiến cho người đau đầu là tốc độ của nó. Nếu quả như thật có thể đem tốc độ của nó chậm lại, ưu thế của nó sẽ giảm đi. Thái Hợp sờ cằm từ từ nói.

- Các ngươi có thể bố trí trận pháp như vậy không? Dương Khai mừng rỡ, xem ra Thái Hợp cũng nghĩ tới như hắn. Khôi lỗi không giống với người sống, có một chút trận pháp tuy rằng uy lực không nhỏ, nhưng đối với nó sẽ không có tác dụng. Dương Khai vốn muốn Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư bố trí ra trận pháp kềm chế tốc độ của đối phương, không ngờ tới trên điểm này, hắn ngược lại cùng Thái Hợp tình cờ trùng hợp.

- Điều này không có gì khó khăn. Ta có một bộ trận bàn trận cơ của Kính Hồ Nê Long Trận, trên tay Tư Tư phải có một bộ Họa Địa Vi Lao Trận chứ gì? Thái Hợp nhìn lại Đỗ Tư Tư.

- Ừ. Đỗ Tư Tư nhẹ nhàng gật đầu, đối với đối phương biết lai lịch của mình cũng không kỳ quái chút nào. Dù sao Thái gia cùng Đỗ gia đều là chuyên gia trận pháp, có chút cạnh tranh theo dõi lẫn nhau là rất bình thường.

- Hai bộ trận pháp này có uy lực như thế nào? Dương Khai vội vàng hỏi thăm. Thái Hợp mặt lộ vẻ ngạo nghễ:

- Uy lực đương nhiên không nhỏ. Nếu như có thể thúc giục toàn bộ uy lực của trận pháp, chính là cường giả phản hư tam tầng cảnh rơi vào trong đó, cũng phải bó tay bó chân. Thái Hợp thoại phong nhất chuyển, ngượng ngùng nói:

- Đáng tiếc ta cùng Tư Tư thực lực không cao, chỉ có thể phát huy ra uy lực ước chừng không được một nửa. - Không được một nửa... Dương Khai âm thầm cau mày. Thái Hợp nhìn Dương Khai, nạt nhỏ:

- Yên tâm đi Dương huynh. Ta đối với hai bộ trận pháp vẫn rất có lòng tin, không dám nói gì khác, giảm bớt một vài thành tốc độ tuyệt đối có thể!

- Một vài thành, cũng hơi ít, bất quá chỉ có thể như vậy! Dương Khai cũng không tỏ thái độ gì - Nhưng Dương huynh, cho dù ta và Tư Tư phối hợp trận pháp, chậm lại tốc độ của nó, nhưng phải như thế nào tiêu diệt một khôi lỗi như vậy?

- Đúng vậy, trước đó lúc ngươi thử dò xét, cũng chưa từng bị thương nó mảy may! Đỗ Tư Tư cũng gấp bận rộn hỏi thăm tới, sự tình trọng đại, ai cũng không dám qua loa khinh thường. Nếu không một lần phối hợp không thành, làm không tốt thì ba người cũng phải bỏ mình ở chỗ này. Dương Khai mỉm cười:

- Mặc dù không làm bị thương nó mảy may, nhưng tối thiểu ta chứng thực một chuyện.

- Chuyện gì?

- Khôi lỗi đó sở dĩ không có người khởi động có thể tự chủ hành động, là bởi vì bên trong có một luồng phân thần tồn tại!

- Phân thần? Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hô nhỏ một tiếng.

- Không sai, cũng có thể nói là tinh hồn. Lúc Liên Nghiễm sử dụng khôi lỗi, các ngươi có quan sát qua không?

Dương Khai nhìn hai người, thần sắc nghiêm túc nói:

- Liên Nghiễm đem một luồng phân thần của mình, gởi trên khôi lỗi, như thế mới có thể khởi động những khôi lỗi ấy để mình sử dụng. Cái khôi lỗi này tuy rằng thoạt nhìn cao cấp rất nhiều so với những khôi lỗi của Liên Nghiễm, nhưng nguyên lý hẳn không sai biệt lắm. Khôi lỗi chung quy chỉ là vật chết, muốn hành động, thế tất sẽ có sự tồn tại tương tự phân thần! Mà cái khôi lỗi này nếu không có người sử dụng, nói vậy bên trong phải phong ấn một luồng tinh hồn mới đúng, chỉ có điều không biết là tinh hồn của loại sinh linh nào.

Nghe Dương Khai phân tích như vậy, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người cũng đều chợt có một loại cảm giác vén ra mây mù thấy trăng sáng. Trước đó vì khôi lỗi uy mãnh chấn nhiếp, hai người lại không cẩn thận cân nhắc qua vấn đề này, bây giờ nghe Dương Khai vừa nói như vậy, lập tức cảm thấy có đạo lý lớn. - Ý của Dương huynh là...

- Ta không cần phá hủy khôi lỗi, ta chỉ cần tìm được một luồng tinh hồn đó, diệt sát nó, khôi lỗi dĩ nhiên sẽ không cử động được. Trong mắt của Dương Khai lóe lên một tia ánh sao. Thái Hợp trước mắt sáng ngời, vỗ tay nói:

- Thì ra là thế, nói như vậy, cử động này có thể làm được! Tương đối với tiêu diệt một khôi lỗi phòng thủ kiên cố như vậy mà nói, diệt sát một đạo tinh hồn rõ ràng khó khăn phải thấp rất nhiều. - Vậy ngươi biết tinh hồn ở nơi nào sao? Đỗ Tư Tư chen miệng vào hỏi. Sắc mặt của Dương Khai tối sầm lại, chậm rãi lắc đầu:

- Ta vẫn không có nắm chắc quá lớn, nhưng thật ra có vài chỗ khả nghi, cho nên cần mượn lực lượng của hai người các ngươi kềm chế tốc độ của nó. Có như vậy, ta mới có cơ hội dò xét cho tốt mấy chỗ vị trí, tìm ra chỗ ẩn thân của linh hồn đó.
Advertisement
';
Advertisement