Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong di tích thượng cổ, trước cửa tròn, Dương Khai không ngừng phát ra Không Gian Nhận, công kích vào một điểm trên ngực con rối. Bị ảnh hưởng từ Kính Hồ Nê Long Trận cùng Họa Địa Vi Lao Trận, con rối múa gậy công kích lung tung, nhưng vẫn khó mà bước đi.

Cho nên dù Dương Khai thường xuyên không trúng một điểm, nhưng lâu như thế, cũng khiến trên ngực con rối xuất hiện vết nứt sâu 3 tấc, nhưng kể cả thế, con rối vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.

Ngược lại ba người Dương Khai đã tiêu hao rất lớn.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư không cần nói, vì duy trì đại trận, gần như cạn kiệt thánh nguyên.

Còn Dương Khai thi triển Không Gian Nhận, bản thân cũng chịu gánh nặng rất lớn, một hai lần còn không sao, nhưng cả trăm cả ngàn lần, thức hải của hắn cũng gần cạn kiệt. Nếu không có Ôn Thần Liên bảy màu tẩm bổ thần hồn, chỉ riêng cạn kiệt như thế đã tạo thành tổn thương không bù đắp được.

Lại lấy ra đan dược khôi phục thần thức, nhét vào miệng, sắc mặt Dương Khai tái nhợt như giấy, ánh mắt nhìn không chớp vào vết rách trên ngực con rối, lại phát ra Không Gian Nhận.

Rắc, tiếng vang rất nhỏ truyền ra.

Thái Hợp cũng kinh hô: - Dương huynh, không giữ được!

Giọng của hắn toát ra nóng vội không thôi, thật sự là bởi trận pháp đã lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể tan vỡ, không còn trận pháp trói buộc tốc độ con rối, lần này ba người có thể thất bại.

Dù còn cơ hội quay lại, nhưng với tốc độ biến thái của con rối, đến lúc đó hắn cùng Đỗ Tư Tư có thể trốn thoát được hay không còn chưa biết.

Hơn nữa, cố gắng lâu như thế, hắn tự nhiên không muốn thất bại trong gang tấc.

Lời vừa dứt, lại một tiếng nứt vỡ vang lên, sau đó hào quang ngập trời chợt biến mất, như chưa từng tồn tại.

Ở bên kia, Đỗ Tư Tư sắc mặt ngây ra, nhìn trận cơ đại trận trên tay, trận cơ do trưởng bối trong gia tộc ban cho, lúc này đã vỡ thành nhiều mảnh, không còn dùng được nữa.

Họa Địa Vi Lao Trận mà nàng bày ra, còn tan vỡ trước cả đại trận của Thái Hợp! Vừa đau lòng cũng cảm thấy kinh hãi.

Không có Họa Địa Vi Lao Trận hỗ trợ, lốc xoáy cùng bùn lầy sinh ra trong kính hồ không thể hạn chế được động tác của con rối, nhìn thấy con rối đại phát thần uy, giãy rồi bùn lầy níu kéo, xé nát lốc xoáy trên kinh hồ, sau đó con mắt đỏ sẫm nhìn về phía Đỗ Tư Tư ngây người ở đó, trong lòng Dương Khai dứt khoát, quét qua nhẫn không gian, một món bí bảo bức tranh hiện ra.

Điên cuồng trút thánh nguyên vào, những hư ảnh ngọn núi bay ra ngoài.

Bách Nhạc Đồ! Trong tay Dương Khai chỉ có một món bí bảo công kích, bởi vì trong chiến đấu, so với dựa vào uy lực bí bảo, Dương Khai càng tin cậy vào thực lực bản thân, cho nnê hắn vẫn không có bí bảo công kích nào. Món Bách Nhạc Đồ này thì bởi vì lạ kỳ, mới luyện hóa nhập vào người.

Lúc đánh với con rối, Dương Khai không tế ra nó, nhưng bây giờ buộc phải lấy ra.

Nhoáng cái, trên bầu trời bay múa những hư ảnh ngọn núi lớn nhỏ, lần này Dương Khai không hề để ý bí bảo ổn định, cưỡng chế tế ra 30-40 ngọn núi.

Đây cũng là cực hạn mà hắn có thể dùng.

Các hư ảnh ngọn núi vừa xuất hiện, khí thế ầm ầm như thác lũ nện xuống con rối. Con rối múa gậy, mạnh mẽ đón đỡ toàn bộ, không một ngọn núi nào có thể đến gần nó.

Trong mắt Dương Khai chợt xẹt một tia tàn khốc, thần niệm chợt lóe, những hư ảnh ngọn núi bị đánh bay liền quay về, lần này chúng không nện xuống, mà quay xung quanh con rối, bao bọc kín mít.

- Nổ cho ta! Dương Khai cắn răng quát lớn.

Vừa dứt lời, những hư ảnh ngọn núi lớn nhỏ bỗng nhiên tuôn ra dao động năng lượng khiến người ta hoảng sợ, hào quang chói mắt bùng lên, khiến cho nơi này sáng như ban ngày, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư càng không thể nhìn thẳng được.

Oành ầm ầm....

Dao động năng lượng khủng bố như trời long đất lở ập tới, kéo theo gió xoáy, cuốn hai người Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư ra thật xa, những khí cụ bày trận xung quanh cũng bị cuốn mất.

Đợi cho năng lượng ổn định lại, trên bầu trời bay xuống bí bảo bức tranh rách nát, đó là Bách Nhạc Đồ mà Dương Khai đã tế ra.

Nhưng bây giờ Bách Nhạc Đồ này hoàn toàn không còn linh tính, những bức tranh ngọn núi trên đó cũng biến mất hết, còn chưa chạm đất đã hóa thành phấn bụi, biến mất khỏi thế gian.

Tự bạo bí bảo!

Cũng không phải món bí bảo nào cũng có uy năng này, Bách Nhạc Đồ mà Dương Khai lấy được lại vừa có. Nói tới, từ khi lấy được Bách Nhạc Đồ, quả thật đã giúp Dương Khai không ít, hơn nữa cấp bậc không thấp, là bí bảo Hư cấp. Nhưng vì hạn chế động tác của con rối, Dương Khai cũng không thể keo kiệt một món bí bảo, chỉ có thể tự bạo Bách Nhạc Đồ, nếu để nó chú ý tới thì Đỗ Tư Tư khó trốn số chết.

Dương Khai nhìn lại, không khỏi sửng sốt, sau đó là mừng rỡ.

Bởi vì con rối này bị Bách Nhạc Đồ tự bạo xung kích ngã xuống, hơn nữa lần này dường như nó bị thương một chút, nằm dưới đất hồi lâu không dậy. Còn chỗ rách trên ngực, lại lóe lên những tia sáng đỏ quỷ dị.

Bí bảo Hư cấp tự bạo, hiển nhiên uy lực không tầm thường.

Thần sắc chợt lóe lên, Dương Khai lập tức phóng tới, nháy mắt đã tới trước người con rối, nhún người nhảy lên trên ngực nó, sau đó đánh ra một cái Không Gian Nhận vào vết rách.

Khoảng cách gần như thế, con rối lại không chống cự tránh né, tự nhiên đánh là trúng, mỗi một cái Không Gian Nhận bắn chính xác vào một chỗ, chỉ bằng mắt thường cũng thấy vết rách ngày càng sâu, càng to ra.

Trong mắt Dương Khai lóe lên mừng rỡ, thầm cảm thấy chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, tuyệt đối có thể đánh thủng ngực con rối.

Hắn cũng không thả lỏng cảnh giác theo dõi con rối, vừa ngưng tụ Không Gian Nhận, vừa phân ra tâm thần tra xét động tĩnh của con rối. Sau 20 nhịp thở, hai mắt con rối chợt sáng lên, hào quang đỏ sẫm như con mắt dã thú, khiến người ta không rét mà run.

Bản năng của Dương Khai cảm giác được nguy hiểm, lông tóc dựng đứng, đã nhận ra tiếng gió đánh tới. Lộn nhào tại chỗ, lăn sang một bên, lại ngưng tụ Không Gian Nhận, đánh vào vết rách, đồng thời tung một quyền.

Nắm đấm cùng Không Gian Nhận gần như cùng lúc trúng vào khe nứt.

Rắc...

Tiếng vỡ vụn vang lên, ánh mắt Dương Khai sáng ngời, thần niệm ra lệnh cho khí linh chim lửa.

Chim lửa hót vang, lao vụt xuống, nhắm thẳng vào vết nứt, đồng thời bàn tay che trời của con rối đánh xuống Dương Khai

Nhìn bàn tay khủng bố, Dương Khai lạnh nhạt, không có ý tránh né, không phải không muốn tránh, mà là không còn sức, đầu muốn nứt ra. Vô số lần vận dụng Không Gian Nhận, tạo thành gánh nặng không tưởng lên thần thức, hiện tại mắt của hắn nhìn không rõ thế giới, toàn bộ như kính vạn hoa, rất là mơ hồ.

Nhưng mà không cần phải tránh né.

Ngay sau đó, khí linh chim lửa lọt qua khe nứt mà Dương Khai tốn hết công sức đánh ra, vọt vào trong thân thể con rối, hỏa lực nóng bỏng bùng nổ, thiêu đốt con rối từ bên trong.

Hào quang đỏ lóe lên, lan tỏa khắp ngoài thân con rối, như những con rắn chạy ra, nhưng những ánh sáng đỏ nhanh chóng biến mất, bàn tay nó cũng khựng giữa chừng.

Tiếng chim hót truyền ra, khí linh chim lửa bay ra khỏi cơ thể con rối, lượn một vòng trên đầu Dương Khai, liền chui vào người hắn.

Khóe miệng Dương Khai co rút, sắc mặt vô cùng mỏi mệt, trực tiếp nằm dài ra đó.

Ở bên kia, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư bị dư uy Bách Nhạc Đồ tự bạo cuốn bay, tuy rằng hơi thê thảm, nhưng không bị thương gì. Vất vả bỏ dậy, nhìn thấy con rối khựng lại, không khỏi nhìn nhau, không biết tình huống bên kia thế nào.

Đợi thả ra thần niệm tra xét, hai người đều thở phào, tuy rằng không biết Dương Khai ra sau, nhưng hắn còn hơi thở, còn sống, vậy có nghĩa là con rối không thể hành động, bằng không sao Dương Khai vẫn bình yên?

Hưng phấn không thôi, nhưng trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi.

Dù bọn họ biết con rối có thể nháy mắt tiêu diệt Phản Hư Cảnh, khẳng định không phải dễ đối phó, nhưng mặc kệ là ai cũng sẽ không đánh giá thấp độ chắc chắn của nó. Cũng may công kích của Dương Khai có hiệu quả, hai người bọn họ phối hợp, góp gió thành bão, cuối cùng mài thủng được thân thể con rối, cuối cùng giải quyết dứt điểm.

Sau trận chiến, bất kể là Thái Hợp hay Đỗ Tư Tư đều không còn sức nói nhiều, Thái Hợp chỉ gọi Dương Khai một tiếng, xác nhận hắn không đáng ngại, ba người liền điều tức.

Nửa ngày sau, Dương Khai đứng dậy trước, cũng không phải vì hắn tiêu hao không nhiều, mà bởi bản thân hắn vốn là luyện đan sư, trong nhẫn không gian có vô số đan dược khôi phục, Kim huyết cũng có năng lực khôi phục mạnh mẽ, tự nhiên nhanh hơn hai trận pháp sư.

Thoáng nhìn qua bọn họ, thấy hai người vẫn còn ngồi đó, Dương Khai cũng không có ý muốn gọi, mà nhảy lên trên con rối khổng lồ, vuốt cằm kiểm tra.

Một con rối như thế, rõ ràng không phải thứ bình thường, dù là Liên gia cũng không thể chế tạo ra được thứ mạnh mẽ thế này. Nếu đấu một mình với nó, ngay cả cường giả như Phí Chi Đồ cũng sợ là không phải đối thủ.

Lần này ba người Thánh Vương Cảnh có thể đánh ngã, chủ yếu vẫn là dựa vào hai bộ đại trận kiềm chân, không có nó, Dương Khai muốn chống đỡ dưới tay con rối này cũng bất lực, càng đừng nói phá hủy.

Toàn thân trên dưới con rối, trừ chỗ ngực, không có vết thương khác.

Ngẫm nghĩ, Dương Khai thả ra thần niệm, bao phủ nó, muốn thu vào nhẫn không gian. Nào biết thử một lần, con rối vẫn nằm nguyên, không khỏi làm Dương Khai bất ngờ.

Không phải vì thần thức của hắn không đủ mạnh, mà là vì bản thân con rối quá nặng nề, không thể bỏ vào nhẫn không gian.
Advertisement
';
Advertisement