Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đang lúc mọi người kinh ngạc nghi hoặc, Lạc Đế Sơn xa ngoài vạn dặm đã xảy ra dị biến kịch liệt mà kinh khủng, trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm linh khí thiên địa điên cuồng tụ tới chỗ này.

Các võ giả ở lại tu luyện trong Lạc Đế Sơn không khỏi sắc mặt hoảng sợ, rối rít thi triển thân pháp bỏ chạy ra hướng ngoài, nhưng bây giờ muốn chạy trốn rõ ràng hơi trễ, những người này mới vừa có động tác, một lực lượng đế uy khó có thể tưởng tượng từ trên trời giáng xuống, lực lượng đế uy này quả thực không kém chút nào so với chỗ vị trí trung tâm Lạc Đế Sơn.

Đế uy kia không chỗ nào không có, mọi người đều cảm thấy trong mơ hồ phảng phất có một đôi mắt lạnh lùng đang quan sát mình.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đôi mắt này, bản thân mình thật nhỏ bé giống như một con kiến, động tác cứng đờ, mà ngay cả nhích động một đầu ngón tay cũng không có chút sức nào.

Cũng may đạo đế uy này tới nhanh, đi cũng nhanh, khi các võ giả phát hiện mình lần nữa khôi phục tự do, thời điểm muốn hành động tiếp, lại hoảng sợ phát hiện linh khí thiên địa ở bốn phía hợp thành đoàn, linh khí từ phạm vi cả ngàn dặm tụ đến nhưng lại mắt thường có thể thấy được, đủ mọi màu sắc, trong nháy mắt toàn bộ Lạc Đế Sơn giống như nhiều thêm vô số bọt khí.

Trong mỗi một bọt khí kia đều chứa đựng dao động năng lượng khiến cho lòng người kinh sợ.

Từ dưới chân truyền lên tiếng vang "ầm ầm" kịch liệt, mặt đất nứt ra từng cái khe lớn giống như mạng nhện, cài răng lược, cực kỳ kinh khủng. Các võ giả bất ngờ không kịp đề phòng, rất nhiều nhiều người rơi vào khe nứt, bị lực lượng quỷ dị vô tình giết chết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Ngắn ngủi mười mấy hô hấp, các võ giả tu luyện bên trong Lạc Đế Sơn, tử thương vô số, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Chỉ có những võ giả thực lực không tính là quá cao, dừng lại ở vòng ngoài, mới may mắn tránh khỏi một kiếp.

Mà ở ngoài vạn dặm, đám người Phí Chi Đồ cùng Tiền Thông cũng đều sắc mặt tái nhợt. Mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, không thể nhìn rõ ràng lắm, nhưng bọn họ lại cảm thụ rõ ràng dị động từ Lạc Đế Sơn bên kia truyền đến, liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt mỗi người chứa đầy vẻ nghi ngờ và hoảng sợ.

Không đợi Tiền Thông hỏi thăm mấy người Phí Chi Đồ tới đã làm gì, mà làm cho Lạc Đế Sơn xảy ra biến hóa thế này, bỗng nhiên dị thường bên kia lắng xuống, tiếng vang ầm ầm liên miên bất tuyệt vào giờ khắc này cũng tiêu tan, nhưng trong thiên địa lại tràn ngập một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Hơn nữa cảnh yên lặng trước khi phong ba bảo táp lại tới kia, làm cho trong lòng mọi người phát bồn chồn hoảng sợ.

Linh khí vẫn như cũ vô thanh vô tức tụ tập về hướng bên kia, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh chóng hơn, còn kinh khủng hơn.

Một lát sau, một đoàn hào quang chói mắt từ Lạc Đế Sơn bùng phát ra, một luồng sấm sét trên bầu trời chấn động khiến người ta choáng váng hoa mắt, mà tia sáng nở rộ kia cũng làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng vào.

Có cảm giác như sắp hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, mỗi người đều sắc mặt tái nhợt.

Đợi cho tia sáng tan đi, mọi người nhìn lại hướng bên kia, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy trên bầu trời Lạc Đế Sơn, chẳng biết từ lúc nào hiện ra một kiến trúc có hình dáng tòa cung điện, cung điện kia tạo hình phong cách cổ xưa, lộ ra khí tức hoang dã thê lương. Ở vòng ngoài cung điện lóe lên phù văn, từng cái chú văn hoặc màu vàng hoặc màu bạc giống như những con cá đang bơi lội.

Thời khắc này, tòa cung điện lại đang từ từ bay đi hướng bầu trời, thoạt nhìn tốc độ không nhanh lắm, mà từ trong cung điện từ từ tản ra một lực lượng đế uy khó có thể đo lường, gần như bao phủ toàn bộ U Ám Tinh.

- Đây là... Ninh Hướng Trần kinh ngạc nhìn theo tòa cung điện kia, bỗng nhiên như là nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đại biến, nổi lên biểu tình phức tạp, có kinh ngạc, có nghi hoặc, có hưng phấn, cũng có bất an.

- Đế Uyển! Phí Chi Đồ cùng Tiền Thông lại đồng thời la lên thất thanh.

Mấy tiểu bối Thánh Vương Cảnh nghe họ kêu lên gọi tòa cung điện quỷ dị kia như vậy, cũng không khỏi trong mắt sáng ngời, lộ ra vẻ mặt không thể tin.

Dương Khai cũng như vậy. Từ trước đây thật lâu, hắn đã biết trên U Ám Tinh có ba đại cấm địa.

Một cái là Lưu Viêm Sa Địa hắn đã từng đi qua, bên trong đủ loại hung hiểm tự nhiên không cần nói. Lần trước có cả vạn tinh anh của các tông môn lớn đi vào trong đó, thế nhưng đi ra lại 10 không còn 6, gần như có hơn một nửa bỏ mạng ở trong đó. Hơn nữa đây còn là dưới điều kiện khu cực nóng của Lưu Viêm Sa Địa đã giảm bớt uy lực.

Nếu là Lưu Viêm Sa Địa mở ra trước đây, xác suất bỏ mình này còn có thể cao hơn một chút.

Cấm địa thứ hai chính là Đế Uyển mà mấy người Phí Chi Đồ gọi tên này.

Nghe đồn, đây là Biệt Uyển của Tinh Không Đại Đế! Chỉ riêng cái tên này, đã đủ hù dọa người rồi.

Về phần cấm địa thứ ba, chính là U Hồn Đảo trên Vô Ưu Hải ở U Ám Tinh!

Chỗ cấm địa thứ nhất trước nay luôn tồn tại cố định một chỗ trên U Ám Tinh, cách mấy trăm năm sẽ mở ra một lần, mỗi một thế lực trên U Ám Tinh đối với nó cũng coi như quen thuộc. Mỗi một lần mở ra, đều sẽ cho các thế lực lớn thu được vô số chỗ tốt.

Mà Đế Uyển chỗ cấm địa thứ hai, còn chưa từng có người nào đi vào bên trong, nó thỉnh thoảng xuất hiện, rồi rất nhanh lại biến mất vô ảnh vô tung như phù dung sớm nở tối tàn. Các võ giả trên U Ám Tinh, chỉ nghe nói qua Đế Uyển tồn tại, mà trong vạn năm qua, cũng có người từng nhìn thấy cảnh tượng Đế Uyển xuất hiện nhẹ nhàng trôi dạt trên bầu trời, nhưng chân chính đặt chân trong đó, thì chưa từng có điển tịch ghi lại.

Mà U Hồn Đảo cấm địa thứ ba kia, càng không có người nào tìm được, nghe đồn người thấy qua U Hồn Đảo đều đã chết, so với Đế Uyển còn thần bí hơn rất nhiều.

Giờ khắc này, Phí Chi Đồ cùng Tiền Thông không ngờ hô lên hai chữ Đế Uyển, điều này làm sao Dương Khai không ngạc nhiên, đợi ổn định tâm thần liền cung kính hỏi: - Hai vị tiền bối, đây là Biệt Uyển của Tinh Không Đại Đế trong lời đồn ư?

Phí Chi Đồ cặp mắt híp thành một khe hở, chợt có tia sáng lóe lên, nghe vậy nhẹ nhàng gật gật đầu: - Hẳn không sai! Tuy rằng bổn thành chủ cũng chưa từng thấy qua, nhưng giống y như đúc với điển tịch ghi lại ở trong điện, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Mấy tiểu bối Thánh Vương Cảnh đều nhìn vào lão chờ đợi.

- Chỉ là hơi có khác biệt! Tiền Thông chau mày.

- Khác biệt chỗ nào?

Tiền Thông trầm ngâm một chút, từ từ nói: - Nói cho các ngươi biết cũng không sao, nếu Đế Uyển vào lúc này xuất hiện, cho dù lão phu không nói, những tin tức này khẳng định cũng sẽ rất nhanh truyền ra, các ngươi cũng sẽ nghe một chút lời đồn về Đế Uyển: nó cho tới bây giờ đều là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh không thấy bóng dáng. Mà hơn 1000 năm trước, một vị tiền bối của Ảnh Nguyệt Điện ta, có may mắn chính mắt thấy một lần Đế Uyển hiện thân, cho nên trong điện mới có ghi lại chuyện này. Một lần Đế Uyển xuất hiện đó, cũng không có thanh thế như thế này, lặng yên không một tiếng động xuất hiện, sau đó lặng yên không một tiếng động biến mất, cũng không làm kinh động quá nhiều người, nhưng giờ này cái này... chỉ sợ người trên một nửa U Ám Tinh đều có thể thấy được!

Tiền Thông nói xong, lộ ra ý cười khổ.

- Chẳng những như thế, trước kia Đế Uyển xuất hiện đều là hư vô mờ mịt, giống như ảo ảnh, mắt thường có thể thấy được lại vô cùng hư ảo, đều không phải là thực thể. Nhưng lần này... Phí Chi Đồ tiếp lời nói, giữa hai lông mày nhíu sát, phảng phất như là đang lo lắng điều gì.

Không cần lão nhắc nhở, mọi người đều tinh tường thấy được, lần này Đế Uyển xuất hiện hình như là tồn tại chân thật, cũng không phải là cảnh tượng ảo ảnh gì. Nếu như có thể bay đến trước Đế Uyển, nói không chừng có cơ hội đi vào trong đó.

- Chẳng lẽ chúng ta đi vào di tích thượng cổ trước đây, chính là Đế Uyển? Dương Khai trong mắt nhoáng lên một cái, nói ra suy đoán.

Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ đều không trả lời, nhưng nhìn từ sắc mặt của họ, rõ ràng bọn họ cũng nghĩ như vậy. Dù sao mọi người chân trước mới từ bên trong Lạc Đế Sơn bị bài xích đi ra, sau lưng Đế Uyển kia liền từ từ dâng lên từ hướng Lạc Đế Sơn, giữa hai bên nhất định là có liên hệ gì đó.

Nếu như di tích thượng cổ trước đó đúng thật là Đế Uyển, thì cũng dễ giải thích, tại sao bên trong có thật nhiều các vật đều đã tuyệt tích. Đế Uyển danh tiếng vang dội biết bao, bên trong nếu không có chút thứ tốt gì mới để cho người ta lấy làm lạ.

Nghĩ tới nhóm người mình đã từng xông xáo vào Đế Uyển, cũng từ trong đó còn sống đi ra, đám người Thái Hợp, Đỗ Tư Tư đều không khỏi thân thể có chút run run, tâm tình kích động.

Mà giờ khắc này Đế Uyển ngang trời xuất thế, bọn họ chưa chắc không có cơ hội đi vào lại trong đó.

Trong lúc mấy người nói chuyện, Đế Uyển vẫn như cũ đang từ từ bay đi trên không trung. Điều quỷ dị là, không quản nó bay cao bao nhiêu, bay xa bao nhiêu, mọi người đứng tại chỗ vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng không cảm thấy nó có khuynh hướng biến nhỏ... quả thực cực kỳ cổ quái! Chỉ có điều theo nó bay lên cao, đế uy bao phủ bốn phía dường như đang từ từ yếu bớt.

- Đế Uyển hiện, Tinh Vực loạn! Sách cổ ghi lại cũng không biết là thật hay giả a!

Phí Chi Đồ gương mặt mờ mịt tự lẩm bẩm.

- Bất kể như thế nào, lão Phí, ngươi cùng Tiền mỗ đi trước dò xét một phen nói sau! Nếu như lần này Đế Uyển thật sự xuất thế, đối với chúng ta mà nói, chưa chắc là một chuyện tốt! Tiền Thông nói, trong mắt lộ vẻ ưu sầu.

- Được, ngươi không nói, bổn thành chủ cũng có ý nghĩ này! Phí Chi Đồ gật gật đầu đồng ý.

Hai vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đạt thành ý kiến thống nhất, lập tức Tiền Thông dặn dò mấy hậu bối một chút, bảo bọn họ mau sớm quay trở về Thiên Vận Thành, không cần vội vã tới tham gia náo nhiệt. Ngay sau đó lại nói mấy câu với Ninh Hướng Trần, nhắc lão một đường quan tâm, lúc này mới cùng Phí Chi Đồ hai người biến thành hai luồng sáng bay theo hướng Đế Uyển.

Đợi hai người đi rồi, Ninh Hướng Trần đứng tại chỗ, sắc mặt trầm ngâm một hồi, lúc này mới thở dài: - Chúng ta trở về đi!

Lão cũng rất muốn đi theo Đế Uyển bên kia nhìn xem sao, nhưng nhận ra lực lượng đế uy từ trong Đế Uyển phát ra, lão nghĩ lại không thể không buông bỏ ý định. Dù sao thực lực của lão còn thấp một chút, nói không chừng không đợi tới gần Đế Uyển, đã bị đế uy giết chết thành phấn vụn.

Lập tức, liền dẫn bốn Thánh Vương Cảnh cùng gã luyện khí sư trung niên kia, bay trở về hướng Thiên Vận Thành.

Trên đường, Dương Khai nghi hoặc nhìn theo hướng Đế Uyển, càng nhìn, sắc mặt hắn càng nghi hoặc.

Hắn đã từng thấy qua cung điện biết phi hành, đó là Thiên Hành Cung, một kiện bí bảo của Mộng Vô Nhai. Nói như thế, Đế Uyển này nói không chừng cũng là một kiện bí bảo, chỉ có điều cấp bậc cao hơn vô số lần so với Thiên Hành Cung của Mộng Vô Nhai.

Mà chủ nhân của kiện bí bảo này, nhất định là Tinh Không Đại Đế không thể nghi ngờ, đế uy phát ra kia là không giả được.

Nhưng điều khiến Dương Khai nghi hoặc ngược lại không phải là điều này, mà là hắn luôn có cảm giác Đế Uyển này, dường như là thiếu thứ gì đó, đây chỉ là một loại cảm giác, rốt cuộc thiếu thứ gì, hắn cũng không nói ra được.

Lập tức buồn bực vứt ý nghĩ này ở trong lòng, cũng không có ý đi tìm hiểu. Dù sao chuyện liên quan tới Đế Uyển, tìm người dò hỏi chỉ sợ cũng không tìm ra người nào hiểu biết bao nhiêu.

Trên đường quay trở về, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hướng về phía Ninh Hướng Trần hỏi một vài vấn đề, biết được sau khi bọn họ tách ra với nhóm người mình, liên tiếp không ít lần đại chiến với khôi lỗi, náo loạn u đầu sứt trán, mà võ giả họ Văn kia chính là chết thảm trên tay một khôi lỗi thực lực kinh người...
Advertisement
';
Advertisement