Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bốn ngày trước? Dương Khai cau chân mày suy nghĩ, bốn ngày trước không phải là ngày Lạc Đế Sơn phát sinh dị biến, Đế Uyển ngang trời xuất thế sao? Như thế nào Dương Viêm cố tình vào ngày đó té xỉu?

Giữa hai người có quan hệ gì? Suy nghĩ một hồi, Dương Khai lại lắc lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ này của mình quả thật không giải thích được.

Lạc Đế Sơn cùng Đế Uyển, đều là tồn tại có quan hệ với Tinh Không Đại Đế, cùng Dương Viêm tám cây gậy tre đánh không tới, sao có thể dính dấp liên quan chứ?

- Dương Khai, nàng đây là thế nào? Vũ Y lo âu hỏi, trên gương mặt xinh đẹp đầy ý ân cần.

- Không biết! Dương Khai giương mắt nhìn nàng nói: - Thường cung phụng và Hách cung phụng có tới dò xét qua hay không?

- Có! Nhưng hai vị cung phụng đối với chuyện này cũng bó tay không có biện pháp. Chúng ta có nên đưa nàng đến Dược Đan Môn, để người ở bên đó xem một chút hay không? Vũ Y khẽ cắn bờ môi mỏng, lên tiếng đề nghị. Dược Đan Môn mặc dù là với thuật luyện đan nổi danh khắp U Ám Tinh, nhưng đối với nhận biết dược lý y lý cũng không tầm thường, đưa Dương Viêm tới đó dò xem, nói không chừng có thể nhìn ra được manh mối gì chăng!

Ý nghĩ này nàng đã có từ trước, chỉ là Dương Khai chưa có trở về, nàng không thể tự tiện chủ trương mà thôi.

- Không cần! Dương Khai lắc lắc đầu: - Không nói thời gian trì hoãn đã quá lâu, mặc dù đưa qua, cũng không nhất định có thể mời được nhân vật cấp trưởng lão của đối phương ra tay.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Vũ Y vội vàng hỏi, như kiến bò trên chảo nóng. Trong Long Huyệt Sơn, Dương Khai như "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi", thường xuyên ở vào trạng thái bế quan hoặc là đi ra ngoài trải qua nguy hiểm, chỉ có nàng chung sống hàng ngày với Dương Viêm, giờ này mắt thấy Dương Viêm gặp đại nạn, mình lại bó tay không có biện pháp, tự nhiên nàng vô cùng lo lắng.

- Nàng đừng vội, ta thử nhìn xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không? Dương Khai an ủi một câu, thuận miệng giải thích:

- Vừa rồi ta hơi dò xét một chút, cơ năng của thân thể nàng không có xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu hôn mê bất tỉnh, có lẽ là thức hải xảy ra biến cố gì chăng, chỉ cần ta có thể xông vào trong thức hải của nàng nhìn xem là biết!

- Vậy huynh hãy cẩn thận, đừng làm nàng bị thương thêm!

- Ta hiểu, các người đi ra ngoài trước đi! Dương Khai phất phất tay nói.

Vũ Y cùng Thiên Nguyệt liếc nhìn nhau, đều đầy mặt lo âu đi ra ngoài.

Trong chớp mắt, bên trong phòng chỉ còn lại có hai người Dương Khai, Dương Viêm, nhìn thoáng qua Dương Viêm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Dương Khai khẽ thở dài, đưa tay đỡ nàng lên, đặt nàng tư thế ngồi xếp bằng đối mặt với mình, sau đó chậm rãi điểm ra một lóng tay chạm vào trên trán mịn màng của nàng.

Ngay sau đó. Dương Khai nhắm hai mắt lại, từ từ vận chuyển lực lượng thần thức tràn về phía Dương Viêm bên kia.

Giờ khắc này, Dương Viêm đang rơi vào trạng thái hôn mê, thức hải của nàng sẽ tự chủ phong bế, muốn xông vào thức hải nàng, phải xông phá phòng ngự của thức hải. Làm như vậy, có khả năng sẽ tạo thành một chút thương tổn cho Dương Viêm, nhưng Dương Khai có lòng tin đối với thủ đoạn của mình, cho nên cũng không lo lắng gì.

Dù sao qua nhiều năm được Ôn Thần Liên tẩm bổ, tu vi thần thức của bản thân hắn đã vượt hơn xa tu vi cảnh giới.

Ngay sau đó, linh thể thần hồn của Dương Khai liền thoát xác mà ra, đi thẳng tới trước một mặt tấm chắn. Mặt tấm chắn này chính là phòng ngự thức hải của Dương Viêm, vừa nhìn lướt qua, Dương Khai hơi đổi sắc, hắn không nghĩ tới Dương Viêm dù đang trong hôn mê, mà phòng ngự này xem ra lại kiên cố như vậy. Nó giống như là thành tường dày nặng của một tòa thành trì phòng thủ kiên cố, ngăn chặn ở trước mặt mình, không để cho mình bước vào một bước.

Không chỉ như thế, trên thành tường kia còn có phù văn lưu động, thoạt nhìn bộ dáng cực kỳ không dễ chọc.

Dương Khai khẽ nhíu mày, hắn phát hiện mình đánh giá thấp năng lực của Dương Viêm. Từ khi gặp nữ nhân này đến nay, Dương Khai luôn không có biện pháp phỏng đoán ra tu vi thật của nàng, cũng chưa từng chủ động hỏi nàng. Trước kia Dương Khai chỉ biết bởi vì nàng đeo trên người bí bảo đặc thù gì đó, cản trở dò xét của người khác, nhưng hiện tại xem ra, tu vi cảnh giới của nàng dường như còn cao hơn rất nhiều so với dự liệu của mình.

Quả nhiên là một nữ nhân bí mật! Dương Khai không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nhìn tấm chắn kiên cố kia, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười, ngay sau đó thần niệm bùng phát, tạo thành một công kích thần hồn uy lực không yếu, đánh về hướng tấm chắn kia.

Trên tường thành phù văn lóe lên một cái, công kích của Dương Khai giống như đá chìm đáy biển, không thấy tung tích.

Thấy vậy, sắc mặt Dương Khai hơi nghiêm lại, không khỏi tăng thêm lực công kích, không ngừng đánh tới hướng tấm chắn. Cả quá trình, Dương Khai vô cùng thận trọng, chẳng những phải bảo đảm tính hữu hiệu của công kích, mà còn phải nắm bắt từng li từng tấc, không đến mức sau khi phá tấm chắn này, lại tạo thành tổn thương gì cho Dương Viêm.

Quá trình rất gian khổ, quả thực không cách nào diễn tả.

Phù văn trên thành tường kia không ngừng lóe sáng, từng cái phù văn cổ quái từ trên tường thành bay ra đón đỡ công kích thần thức của Dương Khai, rồi cùng tiêu tan.

Nhưng Dương Viêm dù sao cũng đang ở vào trạng thái hôn mê, tự chủ tạo thành phòng ngự thức hải này dù không yếu, cũng không chịu nổi Dương Khai tấn công liên tục, ước chừng sau một canh giờ, rốt cục Dương Khai xé rách tấm chắn như thành tường ra một vết nứt.

Thấy vậy, Dương Khai lộ vẻ mặt vui mừng, đang định vọt vào trong thức hải Dương Viêm, bỗng nhiên từ bên trong khe nứt kia bay vụt ra ba luồng sáng.

Một màu tím dịu dàng, một trắng tinh không tì vết và một luồng sáng xanh thẳm như bầu trời.

Dương Khai co rụt mi mắt lại, theo bản năng nhận ra nguy hiểm cực lớn phủ xuống, dường như nếu hắn không thối lui linh thể thần hồn ra ngoài, ngay sau đó sẽ gặp phải ngập đầu tai ương... Trong lúc vội vàng hắn vội vàng lui về phía sau.

Tiếp đó tập trung ánh mắt nhìn lại, Dương Khai không khỏi có chút trố mắt líu lưỡi.

Ba luồng sáng kia, dĩ nhiên là ba kiện bí bảo hình thái khác nhau.

Kiện màu tím, là bí bảo có hình một cây chủy thủ, sau một hồi vặn vẹo biến ảo, hình thành một cái đầu rắn, hướng về phía Dương Khai không ngừng phun ra nuốt vào lưỡi rắn, bộ dáng rất dữ tợn.

Kiện trắng tinh kia, lại là một cái vòng tròn dường như từ bạch ngọc chế tạo thành, chợt lớn chợt nhỏ, từ bên trong truyền đến một lực trói buộc khiến người ta kinh sợ.

Một kiện cuối cùng ánh sáng xanh thẳm, lại là một kiện bí bảo có dạng như con dấu, phát sáng, ánh sáng xanh thẳm kia quét trúng linh thể thần hồn của Dương Khai, lại làm cho hắn sinh ra một loại ảo giác như bông tuyết lộ ra dưới ánh mặt trời gay gắt, dường như lập tức sẽ hòa tan... thần hồn lực bản thân lại tan rã với tốc độ cực nhanh.

Dương Khai đột nhiên biến sắc.

Mặc dù đã sớm biết Dương Viêm thân là một luyện khí sư, tài sản phong phú, nhưng không nghĩ tới bên trong thức hải của nàng, cũng có ba kiện bí bảo thần hồn uy lực to lớn như thế.

Hơn nữa xem theo tác dụng của ba kiện bí bảo này, hiển nhiên là loại hình tự chủ phòng hộ.

Cái này phiền toái rồi, Dương Khai lộ sắc mặt khó coi.

Tuy rằng hắn đã xé rách phòng ngự thức hải của Dương Viêm, nhưng nếu như không đỡ được công kích của ba kiện bí bảo thần hồn này, thì hoàn toàn không có cách nào đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu, đi vào bên trong thức hải của Dương Viêm dò xét kết quả.

Mà xem từ uy năng của ba kiện bí bảo thần hồn này, muốn đỡ được cũng không phải là chuyện đơn giản! Thật muốn đánh nhau với ba kiện bí bảo này, không phải là mình bị thương chính là Dương Viêm bị thương, bất luận là loại kết quả nào, đều không phải Dương Khai muốn nhìn thấy.

Hắn sắc mặt trầm như nước, linh thể thần hồn dừng lại ở trước phòng ngự thức hải của Dương Viêm, không dám tùy tiện hành động.

Chỉ trong chốc lát trì hoãn này, lỗ hổng phòng ngự thức hải của Dương Viêm vừa rồi bị xé rách nhưng lại bắt đầu chủ động tu bổ, chỉ sợ không cần thời gian bao lâu là khôi phục như lúc ban đầu.

Đến lúc đó, cố gắng từ trước của Dương Khai sẽ trôi theo dòng nước.

Mắt thấy lỗ hổng kia đang khép lại với tốc độ cực nhanh, ba kiện bí bảo thần hồn thì ở một bên nhìn chằm chằm, với bộ dáng nếu Dương Khai dám tới tiếp tục liền công kích ngay... Dương Khai đảo con ngươi một vòng, chợt nhớ tới một biện pháp.

Một tia lực lượng thần thức phát ra, xen lẫn tiếng gọi của Dương Khai, lặng yên không một tiếng động theo lỗ hổng kia vọt vào trong thức hải của Dương Viêm.

Ngay sau đó, hắn khẩn trương chú ý.

Nhưng làm cho hắn thất vọng là, phòng ngự thần thức của Dương Viêm vẫn như cũ đang chữa trị, chớp mắt một cái liền khôi phục hoàn toàn như trước, dường như Dương Viêm vốn cũng không nghe tiếng gọi của hắn.

Ngay thời điểm Dương Khai bùi ngùi thở dài, chuẩn bị bỏ qua hành động lần này, bỗng nhiên tường thành phòng ngự thức hải kia, chủ động nứt ra một khe hở, ba kiện bí bảo vèo một tiếng theo khe hở bay trở về.

Dương Khai đứng tại chỗ nhìn một hồi, bất ngờ phát hiện cái khe kia không có ý khép lại, lập tức hắn vô cùng vui mừng, thân hình thoắt một cái, liền theo khe hở vọt vào bên trong thức hải của Dương Viêm.

Dương Viêm quả nhiên nghe được tiếng gọi của mình, cho nên mới chủ động buông ra phòng ngự thức hải, để cho mình đi vào.

Vừa rồi Dương Khai cũng chỉ là bí quá thử một lần, không nghĩ tới thực sự thành công. Như thế xem ra, thời khắc này cũng không phải Dương Viêm không hề hay biết, chỉ là thần hồn đắm chìm trong thức hải, không có phản ứng đối với chuyện bên ngoài mà thôi.

Vào bên trong thức hải của Dương Viêm, Dương Khai đứng sừng sững giữa không trung, phóng mắt nhìn tới, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì hắn phát hiện tình huống trong thúc hải của Dương Viêm rất tương tự với mình, nước biển sôi trào phía dưới kia cũng giống như hình thái lửa cháy, nóng hừng hực. Ngay cả bầu trời kia đều một màu đỏ thẫm, dựng thân nơi này dường như đặt mình trong một biển lửa.

Thần thức chi hỏa!

Lần trước Dương Khai từ Lưu Viêm Sa Địa mang về 9 viên Lưu Viêm Phi Hỏa, cho Dương Viêm mấy viên, Lưu Viêm Phi Hỏa là thứ tốt có thể giúp cho võ giả có thần thức biến dị. Lúc đó Dương Khai cho nàng rồi cũng không có hỏi nàng rốt cuộc có thành công hay không.

Giờ này xem ra, Dương Viêm quả nhiên thành công, chẳng những thế, giờ này thần thức chi hỏa của nàng cũng không kém mình bao nhiêu, uy lực cho dù hơi có chút không đủ, cũng chỉ là vấn đề thời gian tích lũy mà thôi.

Dù sao thần thức chi hỏa của bản thân Dương Khai sinh ra thời gian dài lâu hơn Dương Viêm.

Ở trong thức hải ngọn lửa hừng hực sôi trào, từng cái bọt khí bình yên như thường trôi lơ lửng ở phía trên, mà trong những bọt khí kia bao quanh một thứ gì đó kỳ bí, những thứ này chính là ký ức, còn có sở học của Dương Viêm cả đời đã trải qua.

Đương nhiên Dương Khai sẽ không làm chuyện vô vị đi theo dõi chuyện riêng tư của Dương Viêm, nhưng trong những bọt khí này có rất nhiều cái tản ra một chút ý nhị đặc biệt, khiến hắn rất là kinh ngạc.

Trong thức hải của mình cũng không có loại ý nhị khiến người ta cảm giác cao thâm khó lường này.

Lắc lắc đầu, dằn xuống phần nghi hoặc này xuống đáy lòng, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên một chỗ bầu trời phía trên, ngay sau đó hắn hơi đổi sắc, nhanh chóng đến gần hướng bên kia.

Ở một chỗ trên bầu trời thức hải, một bóng người đang cuộn mình tại đó, hai tay ôm đầu gối, tóc dài phủ mông, bị một tầng năng lượng kỳ bí trong suốt bao quanh.

Là linh thể thần hồn của Dương Viêm!

Thời khắc này, nàng giống như một đứa trẻ còn mang thai trong bụng mẹ, thoạt nhìn rất yếu đuối, hai mắt nhắm chặt, lông mi khẽ run run.

Thấy cảnh này, Dương Khai trào ra một tia thương cảm không giải thích được, làm hắn chau mày. Mặc dù thời khắc này linh thể thần hồn của Dương Viêm không phải thân thể, nhưng mỗi một chỗ trên thân thể đều lộ ra trước mắt Dương Khai, hắn cũng không có nảy sinh bất kỳ tà niệm gì, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ muốn cứu nàng, thức tỉnh nàng ra khỏi nơi này...
Advertisement
';
Advertisement