Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Haha, Hải Tâm Môn tuy rằng ở tận Vô Ưu Hải, cách nơi này khá xa, nhưng dù sao thế lực cũng không yếu, tại hạ cũng có nghe thấy nhiều. Mà ở Hải Tâm Môn người có tóc đỏ như vậy chắc chỉ có mình Thôi huynh.

Người chắn đường đám người nhẹ nhàng thản nhiên giải thích. Nghe hắn nói vậy lão già tóc đỏ sắc mặt hơi giãn ra nhưng cũng chưa buông lỏng cảnh giác, lão mở miệng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta họ Tạ.

Người kia lộ ra nụ cười cao thâm khó lường.

- Họ Tạ?

Có quan hệ gì với ta?

Lão già tóc đỏ nhướn mày. Võ giả họ Tạ nhướn mày có vẻ có chút bất ngờ, nghĩ một chút lại hỏi dò:

- Thôi huynh đường xa tới đã mấy ngày rồi?

- Cũng mới ba ngày thôi, việc này có quan hệ gì tới ngươi? Lão già tóc đỏ bị đối phương nói vậy liền có chút hồ đồ. Đối phương lời nói không rõ ràng cũng không nói rõ thân phận, đích thực rất khả nghi, nhưng lại đi hỏi không đầu không cuối làm lão không thể kiên nhẫn.

- Thì ra là vậy. Chắc hẳn Thôi huynh còn chưa tìm hiểu tình hình các thế lực phụ cận Thiên Vận Thành rồi.

Võ giả họ Tạ kia mỉm cười vẻ hiểu rõ. Lão già tóc đỏ hừ lạnh một tiếng.

- Phải thì sao, có gì cứ nói thẳng đừng vòng vo.

Võ giả họ Tạ cười ha hả:

- Thôi huynh đừng lấy làm lạ, nếu là như vậy cũng không khó hiểu tại sao đệ tử quý môn lại tới Long Huyệt Sơn vuốt râu hùm.

- Vuốt râu hùm?

Lão già tóc đỏ híp mắt

- Ngọn núi nhỏ kia? Bọn họ cũng xứng sao?

Võ giả họ Tạ thản nhiên nói:

- Nếu Tạ mỗ nói cho Thôi huynh rằng chủ nhân ngọn núi kia có quan hệ không tệ với Tiền Thông trưởng lão, thậm chí nghe đồn hắn còn có chút quan hệ với thành chủ Phí Chi Đồ, hơn nữa còn có một vị võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh chết trong tay hắn thì Thôi huynh còn có thể coi rẻ hắn như vậy không?

- Cái gì?

Lão già tóc đỏ đột nhiên biến sắc sắc mặt âm tình bất định khẽ quát:

- Những lời này là thật sao?

- Tạ mỗ không cần phải lừa người.

- Dù là thế nhưng giết đệ tử tinh anh trong môn hạ, nhất định nợ máu phải trả máu.

Lão gìa tóc đỏ mạnh miệng quát. Mặc dù tin tức họ Tạ kia mang tới cũng làm lão có chút kiêng kỵ, nhưng chuyện hôm nay không khỏi khiến lão muốn tìm cơ hội báo thù rửa hận. Nếu là không làm thì lão thậm chí sẽ không thể trở về Hải Tâm Môn.

- Ha ha, Tạ mỗ chính là muốn nghe câu nói này của Thôi huynh.

Họ Tạ kia nghe vậy liền cười lớn một tiếng thấp giọng nói:

- Không giấu gì Thôi huynh, vị võ giả Phản Hư Cảnh chết dưới tay chủ nhân ngọn núi kia chính là một vị trưởng lão Tạ gia ta, Tạ gia ta cũng không đội trời chung với tiểu tử kia.

- Ồ.

Lão già tóc đỏ có vẻ có chút bất ngờ, ngay sau đó dường như nhớ ra điều gì đó lão liền đánh giá một chút võ giả đang chắn đường mình, chần chừ nói: - Ảnh Nguyệt Điện có một vị tên là Tạ Lệ chấp sự, cùng các hạ….

- Tạ Lệ chính là đường huynh của bỉ nhân. Võ giả họ Tạ mỉm cười.

Nghe vậy lão già tóc đỏ sắc mặt mừng rỡ không dám tự phụ nữa mà lại khách khí ôm quyền.

- Thì ra là Tạ huynh, Thôi mỗ sơ suất.

- Không sao không sao.

Võ giả họ Tạ lơ đễnh phất tay áo thân thiết nói:

- Người không biết không đáng trách. Thôi huynh hẳn là mang đệ tử môn hạ tới giám thị động tĩnh Đế Uyển chăng, nếu không ngại hãy ở lại Tạ gia ta ở một thời gian đi. Tạ gia ta tuy là gia tộc không lớn nhưng cũng có thể dọn mấy gian sương phòng ra cho quý môn ở tạm.

- Vậy thật tốt quá, cũng không biết có làm phiền quý gia tộc hay không.

Lão già tóc đỏ thần sắc vui mừng, đang lo lắng không tìm được chỗ ở không ngờ lại có người mời, hơn nữa nghe mấy lời vừa rồi của người này dường như có vẻ có thù không nhỏ với chủ nhân ngọn núi kia, lão lập tức cũng có chút tỉnh táo nhận ra họ có thù chung, vì thế lão không suy nghĩ nhiều mà liền đồng ý. Cái gọi là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mặc dù lão già tóc đỏ biết đối phương có ý mượn lực nhưng lão cũng không hề để ý.

- Thôi huynh nói gì vậy, quý môn có thể đặt chân tới Tạ gia chính là vinh hẹn cho kẻ hèn này. Mời Thôi huynh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, tại hạ rất thích Vô Ưu Hải nhưng chỉ là chưa có cơ hội tới đó.

Võ giả họ Tạ cất lời mời.

- Xin mời.

Lão già tóc đỏ khách khí một phen, lập tức hai người họ liền dẫn mười mấy tông môn đệ tử Hải Tâm Mốn hướng tới tổng đàn Tạ gia. Võ giả họ Tạ hay chuyện, dọc đường đi thao thao bất tuyệt chuyện trò cùng lão già tóc đỏ nói về những kỳ nhân dị sự, cũng biểu thị mong muốn tới Vô Ưu Hải của mình, điều này làm lão giả tóc đỏ cảm nhận được như nào gọi là xem như ở nhà. Hàn huyên một lát, lão già tóc đỏ liền bắt đầu tìm hiểu về Dương Khai, sau khi biết hậu đài của hắn lại chính là Tiền Thông thì không khỏi hơi biến sắc mặt. Nếu đúng là như vậy thì việc báo thủ kia quả là khó khăn không nhỏ. Hơn nữa Tạ gia coi như thân ở trong phạm vi thế lực của Ảnh Nguyệt Điện lại đối địch với Long Huyệt Sơn rõ ràng như vậy,chẳng lẽ có vấn đề. Dường như biết trong lòng lão đang băn khoăn điều gì, võ giả họ Tạ lúc này nói cho lão biết ân oán giữa Tạ gia với Long Huyệt Sơn, Ảnh Nguyệt Điện sẽ không mảy may nhúng tay vào. Tin tức này làm lão già tóc đỏ quá đỗi vui mừng, càng đinh ninh quyết định tới Tạ gia chính là đối nghịch với ngọn núi kia, chỉ cần Ảnh Nguyệt Điện không can thiệp,dựa vào lực lượng của mình phối hợp với Tạ gia thì phá huỷ ngọn núi kia chẳng phải là đơn giản hay sao. Tính vậy, lão già tóc đỏ sắc mặt dữ tợn, dường như đã thấy được một màn băm thây Dương Khai. … Trong Long Huyệt Sơn, tại một lầu các khá lớn, Dương Khai đón tiếp đám người Nguỵ Cổ Xương, chủ khách cùng ngồi xuống. Vũ Y tự mình bưng lên ít hoa quả, lại sai người dâng trà thơm rồi mới lui xuống.

- Dương huynh, hãy nhận của Nguỵ mỗ cùng Huyên Nhi một bái.

Điều làm Dương Khai bất ngờ chính là Nguỵ Cổ Xương bỗng nhiên lại đứng dậy cùng Đổng Huyên Nhi hai người vô cùng tha thiết hướng về phía mình thi lễ.

- Nguỵ huynh làm gì vậy?

Dương Khai ngạc nhiên vô cùng liền vội vàng đứng dậy đỡ hai người. Nguỵ Cổ Xương tươi cười.

- Nguỵ mỗ sống những năm này tới bây giờ chưa từng bội phục ai, mặc dù là Khúc Trường Phong cùng Phương Thiên Trọng cũng không xứng để Nguỵ mỗ cúi đầu. Dương huynh là người đầu tiên, cũng chính là người duy nhất.

Dương Khai hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ vì sao hắn lại trịnh trọng lạ thường như vậy liền khoát tay áo nói:

- Nguỵ huynh nghiêm trọng rồi, lần trước Tiền trưởng lão có thể thoát vây không có mấy quan hệ với ta, quá trình cụ thể hẳn là Tiền trưởng lão đã nói với các người rồi, ta cũng chỉ là theo Phí thành chủ đi vào Đế Uyển một chuyến mà thôi, nếu không có Phí thành chủ bọn họ động cấm chế sợ rằng ta cũng bị giam ở trong đó rồi.

- Nhưng theo ta được biết, nếu không có Dương huynh người thì Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hẳn là đã phải chết, hai người bọn họ nếu bỏ mạng trong Đế Uyển, hai thế lực nhất định sẽ sinh lòng oán hận với Ảnh Nguyệt Điện ta, cho nên bất kể thế nào ta cùng Huyên Nhi cũng nên cám ơn huynh. Nghe Cổ Xương nói vậy Dương Khai cũng không giải thích, chuyện như vậy càng nói càng dối trá.

Còn Đại Diên lại ở một bên nghe, kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như không ngờ tới hắn đã từng vào Đế Uyển.

- Đáng hận là ta cùng Huyên Nhi lúc đó đều đang củng cố tu vi tự thân nên không hề biết tin tức bên ngoài, nếu không phải sau khi xuất quan tình cờ nghe được chỉ sợ vẫn còn mơ hồ. Nguỵ Cổ Xương nét mặt ảm đạm, tuy hắn không phải đệ tử của Tiền Thông nhưng vẫn luyên đi theo tu luyện bên cạnh Tổng điện chủ. Nhưng nhiều năm như vậy Tiền Thông đối đãi với hắn thân tình, Tiền Thông gặp rủi ro như vậy mà hắn không thể xuất chút lực, mỗi khi nhớ lại Cổ Xương đều không ngừng tự trách.

- Các vị tiền bối Ảnh Nguyệt Điện cũng là suy nghĩ cho hai người, hai người vừa mới đột phá Phản Hư Cảnh không lâu, cũng là lúc cần củng cố tu vi, sao để hai người biết những chuyện này làm nhiễu loạn tâm cảnh hai người. Không nói chuyện này nữa, Nguỵ huynh hôm nay tới đây là có chuyện quan trọng gì? Dương Khai thấy dáng vẻ Cổ Xương buồn bã không vui liền vội vàng đổi chủ đề.

- Chuyện quan trọng thực ra cũng không có, chẳng qua là tới gửi thiệp mời thôi. Nguỵ Cổ Xương cười ha hả hướng về phía Đổng Huyên Nhi ra hiệu. Huyên Nhi hiểu ý lấy từ trong nhẫn không gian ra một thiệp mời sáng rực rỡ đưa cho Dương Khai.

- Thiệp mời của ai? Không phải là Nguỵ huynh cùng Huyên Nhi cô nương muốn thành chuyện tốt đấy chứ? Dương Khai cười ha hả thâm ý sâu sắc hỏi thăm. Đổng Huyên Nhi lập tức đỏ mặt khẽ húng hắng ho chạy tới bên cạnh Đại Diên có vẻ ngượng ngùng. Nguỵ Cổ Xương lại cười cao thâm khó lường:

- Cũng không phải nhưng dù sao cũng sẽ có cơ hội, thực sự tới ngày đó nhất định sẽ không quên gửi thiệp mời cho Dương huynh. Nhưng tấm thiệp mời này không phải người bình thường có thể có được. Dương Khai cau mày thấp mắt nhìn qua,ngạc nhiên vô cùng:

- Tụ Bảo Lâu?

- Không sai, chính là Tụ Bảo Lâu.

Nguỵ Cổ Xương quay trở về chỗ ngồi của mình bưng chén trà thơm nhấp một ngụm, chậm rãi nói:

- Hội đấu giá Tụ Bảo Lâu gửi thiệp mời, Dương huynh có thể có hứng thú tham gia chứ? Dương Khai cũng không trả lời ngay. Nói ra thì lần trước hắn đã tham gia một phiên đấu giá bên Tụ Bảo Lâu, thu hoạch cũng không nhỏ, đối với chuyện như này hắn coi như cũng có chút hứng thú nhưng cũng không phải không thể không đi. Hơn nữa cục diện trước mắt hỗn loạn, Tụ Bảo Lâu bỗng nhiên tổ chức đấu giá, cũng không hiểu là có dụng ý gì.

- Ô, lại còn ở Thiên Vận Thành?

Dương Khai còn kinh ngạc hơn, về hiểu biết của hắn đối với Tụ Bảo Lâu mà nói thế lực này xem như một thương minh lớn nhất trên U Ám Tinh, việc làm ăn chủ yếu là kiếm thánh tinh, hội đấu giá của bọn họ cách mười mấy năm tổ chức một lần, nhưng địa phương tổ chức mỗi lần đều không cố định mà thay phiên tổ chức trong các thành trì của các thế lực lớn. Khoảng cách lần đấu giá trước tới nay cũng chỉ một năm mà thôi, rồi lại muốn tổ chức ở Thiên Vận Thành, hiển nhiên đã đánh vỡ lệ thường, bởi vì tính toán nghiêm khắc thì lần sau tới Thương Vận Thành phải là chuyện của vài trăm năm nữa.

- Tất nhiên là muốn tổ chức ở Thiên Vận Thành rồi, giờ này thế lực khắp nơi đều tề tựu ở đây, Đế Uyển lại xuất thế ngang trời, cho dù Tụ Bảo Lâu không tổ chức hội đấu giá ở Thiên Vận Thành chỉ sợ cũng không có người đồng ý.

Nguỵ Cổ Xương cười ha hả. Nghe hắn giải thích như vậy Dương Khai thực ra cũng hiểu rõ, hiện tại võ giả tụ tập ở Thiên Vận Thành quá nhiều, thế lực lớn nhỏ đều có, nhân cơ hội này tiến hành đấu giá coi như thiên thời địa lợi. Hơn nữa Đế Uyển xuất thế, tuy rằng tạm thời không thể tiến vào nhưng không ai có thể nói chính xác khi nào nó sẽ mở ra, rất nhiều võ giả đều đã phòng ngừa chu đáo, tìm nơi tăng cường thực lực tự thân, chỉ đợi Đế Uyển mở ra liền xông vào. Dưới tình hình này một khi phiên đấu giá được cử hành chắc chắn khách tới như triều dâng. Dù sao lần trước Tụ Bảo Lâu cũng thừa dịp Lưu Viêm Sa Đại mở ra tiến hành một phiên đấu giá thu hoạch to lớn. Lần này Tụ Bảo Lâu hiển nhiên là muốn dùng lại chiêu này.
Advertisement
';
Advertisement