Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Cường giả của các thế lực lớn trên U Ám Tinh xem như là vừa yêu vừa hận đối với lão mặt đen Nhan Bùi. Yêu chính là một khi hắn ra tay chủ trì đấu giá, vật kia chắc chắn cực tốt, hận đương nhiên là lão già này chào giá cao ngoại hạng, dù là thế lực lớn cũng chịu không nổi bóc lột của hắn.

Hai Phản Hư tam tầng cảnh đứng ở đây, có thể thấy được mức coi trọng của Tụ Bảo Lâu đối với hội đấu giá lần này.

Thấy Dương Khai đến, bất luận là Phí Chi Đồ hay là Nhan Bùi đều lộ ra dáng vẻ cười híp mắt. Thiếu nữ Thanh nhi dẫn đường ở phía trước, gương mặt xinh đẹp không khỏi ngạc nhiên. Dường như không nghĩ tới người thanh niên mà mình tiếp đón dường như thân phận không bình thường. Đến đại trưởng lão cũng khó khăn lắm mới lộ ra nụ cười, trong lòng lập tức vui mừng.

Đối với nàng mà nói, thân phận Dương Khai càng tôn quý, khả năng nàng được ban thưởng đương nhiên càng nhiều. Nếu vận may tốt, có thể được Dương Khai chú ý đến, vậy sau này tài nguyên tu luyện cũng không cần suy nghĩ. Dù sao người cầm thiệp mời thiếp vàng tới, chắc chắn sẽ không thiếu thánh tinh.

- Diện kiến hai vị tiền bối! Khóe miệng Dương Khai khẽ động, nhưng không thể không lên hành lễ.

Bối phận thấp chính là tệ ở điểm này, đi đến chỗ nào cũng thấp hơn người một bậc.

- Khà khà, không cần đa lễ! Phí Chi Đồ mỉm cười, đưa tay phất một cái, một cỗ lực đạo vô hình nâng Dương Khai dậy, thần thái hòa ái dễ gần. Từ lần trong Đế Uyển trước đó, gặp được hiện thân tàn hồn của Băng Phương, Phí Chi Đồ cũng không dám có chút xem thường Dương Khai.

Mặc dù chỉ là một luồng tàn hồn, nhưng đây chính là thánh linh thượng cổ đã sớm tuyệt tích trong truyền thuyết, có thể nói chỉ cần Dương Khai không chết, theo sự tăng lên của thực lực hắn, có thể đem năng lượng thánh linh thượng cổ tàn hồn kia phát huy càng ngày càng lớn. Chịu áp chế pháp tắc thiên địa của U Ám Tinh, Dương Khai có lẽ không có cơ hội tấn thăng Hư Vương Cảnh. Nhưng ở tầng Phản Hư Cảnh này, có tàn hồn Băng Phượng tương trợ, hắn tuyệt đối là vô địch thiên hạ.

Giờ này không thừa dịp lúc hắn còn yếu để lấy lòng, chờ hắn lớn mạnh lên muốn kết giao có lẽ là không dễ dàng như vậy.

- Nghe nói tiểu tử ngươi thời gian trước lại gây phiền phức cho một cái cọc?

Phí Chi Đồ cười ha hả, trong câu nói có hàm ý.

- Không biết tiền bối muốn chỉ chuyện gì? Dương Khai nghi ngờ hỏi thăm.

- Bớt giả bộ hồ đồ, người của Hải Tâm Môn là ngươi giết phải không? Phí Chi Đồ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

- Thì ra là Hải Tâm Môn. Không sai, người là ta giết, thì sao? Tiền bối có phải nghe được phong thanh gì? Mí mắt Dương Khai chớp một cái.

- Cái đó không có.

Phí Chi Đồ chậm rãi lắc đầu. - Chẳng qua là Hải Tâm Môn mặc dù ở nơi Vô Ưu Hải xa xôi, nhưng dù sao cũng là tông môn tuyến hai, thực lực không thể coi thường. Ngươi lại ra tay không kiêng nể như vậy, có từng suy nghĩ qua hậu quả hay không?

Dương Khai cười ha hả: - Bị người ta ức hiếp lên đầu, chẳng lẽ tiền bối muốn ta nín nhịn sao?

Thấy hắn lộ rõ dáng vẻ sắc sảo, Phí Chi Đồ bật cười khanh khách: - Có thể nín nhịn thì không phải là ngươi rồi.

Lần trước hắn đại náo Thiên Vận Thành, dưới bao vây của 7, 8 vị Phản Hư Cảnh, thậm chí còn đánh chết một cường giả của Tạ gia, Phí Chi Đồ đã sớm biết Dương Khai không phải người an phận, chỉ là khẽ nhắc nhở:

- Nhưng ta nghe nói giờ này người của Hải Tâm Môn đang đặt chân ở Tạ gia, quan hệ hai nhà dường như rất tốt.

Dương Khai híp mắt một cái, cuộn nắm tay nói: - Đa tạ tiền bối nhắc nhở.

- Ừ. Ngoài điều này ra, dường như còn có thế lực gọi là Lưu Vân Cốc cũng tiến vào Tạ gia, dù sao bản thân ngươi phải cẩn thận một chút.

- Lưu Vân Cốc? Dương Khai nhướng mày, mặt hơi biến sắc.

- Thế nào, tiểu tử ngươi không phải cũng có thù với Lưu Vân Cốc này chứ? Phí Chi Đồ rất ngạc nhiên.

Dương Khai cười ha hả một tiếng.

Thấy dáng vẻ thầm chấp nhận của hắn, gương mặt Phí Chi Đồ không nói lên lời, khoát tay một cái nói: - Thôi thôi, người trẻ tuổi đầy sức sống. Ngươi ra sức mà náo loạn, đừng náo loạn ở Thiên Vận Thành ta là được rồi. Dù sao Lưu Vân Cốc kia cũng không lên được đài gì.

- Vãn bối khắc ghi. Dương Khai khẽ gật đầu.

Phí Chi Đồ cho rằng Lưu Vân Cốc chỉ là thế lực bé nhỏ không đáng kể. Nhưng Dương Khai lại có chút e ngại đối với nó, nguyên nhân không gì khác chính là Lưu Vân Cốc có Lục Diệp! Dương Khai cũng không biết mình rốt cuộc trêu ghẹo Lục Diệp ở chỗ nào, người này lúc ở Lưu Viêm Sa Địa muốn đưa mình vào chỗ chết, hơn nữa tuy rằng giao chiến một phen, bản thân mặc dù thành công chém đứt một tay hắn, nhưng vẫn khiến hắn đào thoát.

Lúc đó Dương Khai cũng cảm giác được Lục Diệp này có chút không bình thường. Mặc dù Ngụy Cổ Xương tinh anh như vậy nhưng e rằng cũng không phải đối thủ của hắn.

Đối mặt với Lục Diệp này, Dương Khai dường như có cảm giác đối mặt với thanh niên gọi là Lãnh Tình của Tinh Đế Sơn, hai người đều cho hắn cảm giác uy hiếp lớn. Loại cảm giác này cũng không có ở Khúc Trường Phong và Phương Thiên Trọng.

Một Lưu Vân Cốc nhỏ bé lại có thể bồi dưỡng một đệ tử như vậy, mặc dù bản thân nó nhỏ bé không đáng kể, nhưng Dương Khai cũng không dám coi thường. Cho nên hắn đặc biệt chú ý thu thập qua tư liệu của Lưu Vân Cốc, giờ này nghe Phí Chi Đồ nhắc tới, đương nhiên lập tức nhớ tới Lục Diệp này.

Đến giờ đã mấy năm trôi qua, Lục Diệp kia cũng không biết tu vi đã tiến đến trình độ nào. Nếu gặp lại, không chừng chẳng biết hươu chết trong tay ai. Nhưng Dương Khai cũng không sợ hắn, dù sao thực lực bản thân so với mấy năm trước mà nói, cũng là tiến rất xa, có vô số thủ đoạn đối địch.

Bên này Dương Khai cùng Phí Chi Đồ nói xong, bên kia Nhan Bùi dường như không kịp chờ đợi nói tiếp: - Dương tiểu hữu có thể đến tham gia hội đấu giá tế lâu, thật sự là khiến vẻ vang cho tế lâu của kẻ hèn này.

- Khà khà, tiền bối khách khí, có thể tới tham gia lần đấu giá này, là vinh hạnh của vãn bối. Dương Khai gương mặt khiêm tốn.

Nhan Bùi vẫn hòa ái dễ gần như cũ, hạ thấp giọng nói: - Tiểu hữu có ý muốn gửi bán đấu giá vài thứ không? Tuy rằng vật đấu giá của hội đấu gía đã xác định, nhưng nếu là tiểu hữu gửi bán đấu giá, thì lão phu có thể mở một cửa thuận tiện, điều này đối với lão phu mà nói không phải là việc khó.

- Tiền bối nói đùa rồi, thứ tốt gia sư tích lũy nhiều năm đã cầm đi bán đấu giá trong lần trước rồi, giờ này quả thật không có gì có thể đưa ra. Dương Khai thuận miệng nói, dù sao hắn luôn giương da hổ của sư phụ không tồn kia làm cờ lớn, cũng không ai có thể xác định trong Long Huyệt Sơn có phải là có cao nhân hay không. Cho nên mở mắt nói dối đối với Dương Khai mà nói là không chút gánh nặng trong lòng.

- Như vậy à Nhan Bùi lộ vẻ có chút thất vọng, bỗng nhiên lại thấp giọng nói: - Lão phu làm chủ để cho ngươi 5 phần phí thủ tục có được không?

- Thực sự không có! Dương Khai gương mặt sầu khổ.

- Khà khà, vậy lão phu cũng không làm khó. Được rồi, tiểu hữu nếu đến rồi thì cũng đừng đứng ở ngoài nữa, đi vào nghỉ ngơi một lát, hội đấu giá một canh giờ sau sẽ bắt đầu đúng giờ. Nhan Bùi không miễn cưỡng, hào phóng cho đi.

Dương Khai cáo lỗi một tiếng, cùng Dương Viêm dưới sự hướng dẫn của thiếu nữ Thanh nhi kia đi thẳng vào Tụ Bảo Lâu.

Cảnh tượng nhìn thấy giống hệt như lần trước, đại sảnh trong lầu đã đầy võ giả tới tham gia đấu giá đang ngồi. Mặc dù thỉnh thoảng có vài chỗ trống, số lượng cũng không nhiều, mà giữa những vị trí kia, có một đài tròn, chính là nơi chủ trì đấu giá của Tụ Bảo Lâu. Trên vách tường bốn phía được khảm từng viên kỳ thạch, từ kỳ thạch tản ra chùm ánh sáng chói lọi, chiếu sáng rõ tất cả đài cao kia.

- Hai vị tiền bối chờ một lát. Thiếu nữ Thanh nhi vào đến chỗ này, nhẹ nhàng nói một câu, liền đi về phía bên cạnh, nói chuyện cùng với võ giả Tụ Bảo Lâu bên kia.

Một lát sau, nàng mỉm cười quay lại, đem theo một thứ như bảng gỗ cung kính đưa cho Dương Khai nói: - Đây là lệnh bài của cấm chế sương phòng hai vị, xin tiền bối cất giữ.

Dương Khai nhận lấy, theo mắt nhìn, phát hiện trên bảng gỗ có khắc chữ Ất 13.

Dù sao lần trước tham gia một lần đấu giá thế này, cho nên Dương Khai cũng thông thạo, biết số sương phòng của mình là Ất 13.

Nhưng nói tới cũng thật duyên, lần trước tham gia đấu giá ở đây, lấy được sương phòng đánh số là Bính 13, hôm nay lại là Ất 13, con số mặc dù không biến hóa, nhưng cấp bậc rõ ràng thăng một cấp.

Lần trước là bởi vì duyên cớ Tiền Thông, mà lần này không có mượn bất kì uy vọng của kẻ nào, hoàn toàn là bằng danh tiếng Long Huyệt Sơn của mình.

Nghĩ tới điều này, khóe miệng Dương Khai hơi nhếch một cái, thu xong nhận bài ra hiệu thiếu nữ đằng trước dẫn đường.

Một lát say, trong sương phòng Ất số 13, Dương Khai và Dương Viêm đã ngồi xuống, Thanh nhi kia thì hầu hạ một bên, bưng trà rót nước, ngoài nàng ra, trong sương phòng không có người khác.

Chỉ vào linh quả trên bàn kia, thiếu nữ từ tốn nói: - Đây là Tước Linh Quả mà tế lâu đặc biệt vì hội đấu giá lần này sưu tập đến, mùi vị ngọt, có chút công hiệu tinh thuần thánh nguyên, mời hai vị thưởng thức.

Dương Khai khẽ gật đầu, cầm lên một quả nhét vào trong miệng, gật đầu hài lòng.

Thấy biểu hiện của hắn không tệ, thiếu nữ lại lấy can đảm hỏi: - Hội đấu giá còn có một hai canh giờ mới bắt đầu, nếu hai vị tiền bối không thấy phiền, có thể gọi vài người đến nhảy múa một khúc giải toả buồn bực.

- Hả? Tụ Bảo Lâu các ngươi chiêu đãi chu đáo như vậy sao? Dương Viêm ngạc nhiên hỏi.

Thiếu nữ hé miệng cười: - Cũng không phải mỗi vị khách đến đây đều có quyền lợi này, chỉ có những sương phòng có số chữ Ất trở lên mới có thể.

Dương Viêm liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười duyên một tiếng nói: - Cũng không cần gọi người đến. Xem vòng eo ngươi mềm mại, đi lại nhẹ nhàng, xem ra có lẽ am hiểu sâu vũ đạo, ngươi đến múa một khúc được không?

- Vãn bối? Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, e thẹn nhìn Dương Khai, nàng tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng cũng nhìn ra được ở chỗ này, trong hai vị khách quý đây thì Dương Khai là chủ, đương nhiên là phải được hắn gật đầu đồng ý trước.

- Đường làm ồn nữa! Dương Khai trừng mắt liếc Dương Viêm một cái, nhìn thiếu nữ nói: - Nàng nói đùa với ngươi, ngươi đừng tưởng thật.

- Vâng. Thiếu nữ giọng nhẹ nhàng trả lời, trong mắt lóe lên vẻ vừa may mắn lại vừa thất vọng.

May mắn chính là hai vị khách mình tiếp đón dường như không tệ. Tuy rằng cô gái kia thích trêu chọc mình, nhưng không phải người xấu. Mà nam nhân này rõ ràng cũng là người chính trực. Thất vọng chính là, bản thân mình không có cơ hội biểu diễn.

Dương Khai xét lời nói của nàng, ít nhiều cũng có thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì, lập tức lên tiếng nói: - Hai chúng ta cũng không có yêu cầu gì khác, ngươi tốt nhất làm chuyện của mình, chờ sau khi chấm dứt đấu giá, sẽ không thể thiếu điều tốt cho ngươi.

Thiếu nữ nghe vậy vui mừng nói: - Tạ ơn tiền bối.

Dường như đã thăm dò được tính khí của hai vị khách quý, thiếu nữ tiếp tục phục vụ đến nơi đến chốn. Trừ Dương Khai và Dương Viêm có việc hỏi, nàng cũng không chủ động lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên cung kính chờ đợi.

Trong khi đó, Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi lại đến, cùng Dương Khai hàn huyên khá lâu.

Hai người có thể tìm tới nơi này cũng không kỳ lạ, chỉ cần tìm Nhan Bùi tìm hiểu một chút, thì có thể biết được Dương Khai ở chỗ nào.

Chờ sau khi hai người rời đi, hội đấu giá cũng còn không bao lâu nữa sẽ bắt đầu.
Advertisement
';
Advertisement