Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai từ trước đến nay chưa từng thấy loại vòng này, khẳng định trước đây Dương Viêm không có bí bảo này, nay bỗng dưng xuất hiện, hơn nữa lại là loại cao cấp, Dương Khai không thể nhìn ra, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, kể cả có là loại bí bảo Hư cấp thượng phẩm, với con mắt của Dương Khai chắc chắn phải phân biệt được, lẽ nào chiếc vòng này lại là bí bảo cấp Hư Vương sao?

Vừa nghĩ tới đây, Dương Khai lập tức hoảng sợ.

Lại sau một lúc lâu, bốn bề đột nhiên yên tĩnh lạ thường, những biến đổi trong trời đất vừa nãy trong nháy mắt đã biến mất không còn vết tích.

Khu cực nóng tầng thứ nhất Lưu Viêm Sa Địa khiến cho tất cả võ giả của U Ám Tinh phải hoảng sợ, nay đã không còn, chỉ để lại trên mặt đất vệt cháy khô màu đỏ sậm, nhìn thôi cũng đủ kinh sợ.

Dương Viêm chậm rãi mở mắt, Dương Khai đang định gọi nàng, bỗng nhiên phát hiện trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên một cảm giác xa lạ, lập tức hắn đứng sững tại chỗ, nheo mắt nhìn nàng.

Dương Viêm vân vê chiếc vòng trên cổ tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, dường như đã lấy lại được thứ gì quan trọng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật vui vẻ.

Sau đó nàng đeo chiếc vòng vào tay, lập tức tia sáng lóe lên, chiếc vòng nhanh chóng thu nhỏ lại, vừa vặn với cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng. Dương Viêm mừng rỡ quơ quơ cánh tay, trên mặt thoáng biểu lộ vẻ hài lòng.

- Dương Khai! Nàng đứng ở giữa không trung bỗng ngẩng lên cất tiếng gọi.

Dương Khai không trả lời, lại chỉ chăm chú nhìn Dương Viêm, bởi giờ đây Dương Viêm, tuy bề ngoài không hề thay đổi nhưng lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn xa lạ, dường như nàng đã biến thành một người khác, điều này khiến hắn có chút bất an.

Tuy hắn không biết rốt cuộc tại sao Dương Viêm lại biến thành như vậy, nhưng chắc chắn có liên quan tới chuyện khu cực nóng tầng thứ nhất biến mất vừa rồi. Hắn muốn biết liệu Dương Viêm đã xảy ra chuyện gì.

Tâm tư của hắn Dương Viêm đương nhiên không hề biết, nàng vén sợi tóc bên tai, cất giọng nói:

- Ta đã biết ta là ai rồi.

- Cô nương là ai? Dương Khai cao giọng hỏi.

- Ta chính là Tinh Không Đại Đế! Trên mặt Dương Viêm bỗng lóe lên một tia cao ngạo, nàng khẽ nâng chiếc cổ thon dài, cả người nàng bỗng trở nên khoan thai quý phái, đầy khí chất thanh cao. Từ một cô gái nhát gan yếu ớt bỗng nhiên tỏa ra khí chất hơn người, mà lại còn tự nhiên như vốn đã có từ khi sinh ra, khiến cho người ta nhìn thấy sẽ có cảm giác nể phục, tự cảm thấy mình so với nàng trở nên thấp kém.

Kể cả có là Hư Vương Cảnh cũng không thể có được khí chất này giống nàng.

Dương Khai bỗng nhắm nghiền mắt, khẽ gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, bỗng thoắt một cái liền biến mất. Chờ tới lúc nhìn thấy thì hắn đã ở ngay trước mặt Dương Viêm.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng, Dương Khai không ngần ngại đưa tay hung hăng búng vào trán nàng.

Dương Viêm bất giác kêu lên một tiếng nhỏ, hai tay giơ lên che trước trán, đôi mắt đẹp của nàng ầng ậng nước, ủy khuất nhìn Dương Khai, bao nhiêu khí phái thanh tao bị một cái búng của Dương Khai làm cho biến mất chỉ trong nháy mắt.

- Có phải cô nương chính là Tinh Không Đại Đế? Dương Khai đay nghiến nhìn nàng, đưa tay hung hăng bẹo má nàng vừa kéo vừa hỏi.

- Huynh đang làm cái gì vậy hả? Dương Viêm bỗng chốc bối rối, khóe miệng giờ bị kéo đến nỗi nói không nên lời.

- Cô nương nói xem ta đang làm gì? Dương Khai bật cười hắc hắc, đã thế còn mạnh tay hơn với nàng.

- Huynh buông ta ra. Dương Viêm không ngừng kêu lên dịu dàng, lại trừng đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai: - Nhanh buông ra, huynh đừng cho là ta không dám ra tay với huynh, chờ bản thể ta thức tỉnh thì huynh sẽ biết đá biết vàng!

- Chờ bản thể cô nương thức tỉnh đúng không?

Dương Khai đưa nốt bàn tay kia mặc sức nhéo má của Dương Viêm, Dương Viêm lại nhăn nhó, khuôn mặt trông vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay ra cào cào Dương Khai, Dương Khai không hề suy chuyển, thản nhiên dùng hai tay mà giày xéo hai má nàng.

Dương Viêm không chịu được bật khóc.

Dương Khai bỗng nhiên biến sắc, quay đầu nhìn ra xa xa, cùng lúc ấy Dương Viêm cũng dừng tay, hai người cùng nhìn nhau, rồi thoắt cái thân mình cả hai đã biến mất ngay tại chỗ.

Hai người dùng thần niệm dò xét, từ khắp nơi có vô số người đang kéo đến đây, hiển nhiên là bị hấp dẫn bởi thiên địa dị biến vừa rồi nên chạy tới.

Dương Khai và Dương Viêm biến mất ước chừng một lúc, từ mọi hướng mười mấy luồng sáng nhiều màu sắc bay tới, đợi khi tới nơi nhìn vào Lưu Viêm Sa Địa ai ai cũng trợn mắt há miệng, không thể tưởng tượng được khung cảnh trước mắt.

Khu cực nóng ở vòng ngoài U Ám Tinh đã tồn tại mấy vạn năm, không ngờ lại biến mất không còn tung tích, những võ giả này đều không tự chủ giụi giụi mắt nhìn lại, vẫn còn đang nghĩ nhất định là do mình bị hoa mắt.

Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ chính là khu cực nóng tầng thứ nhất đã biến mất một cách kỳ quái.

Trong lúc nhất thời, mọi người do vốn quá kinh hãi nên vội vàng truyền tin ra bên ngoài, khiến càng ngày càng nhiều võ giả tới đây, tất cả đều mờ mịt chẳng hiểu vì sao.

Hơn trăm người bắt đầu tụ tập tại đây, mọi người cùng bàn bạc một phen, quyết định thăm dò vào bên trong, dù sao khu cực nóng tầng thứ nhất đã biến mất nên khu thiên tài địa bảo tầng thứ hai sẽ dễ dàng vào được, không chừng vào đó lại có thu hoạch.

Nhưng điều khiến họ thất vọng chính là tuy đã trải qua mấy ngày tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không có ai tìm được gì, những thứ linh thảo diệu dược đáng lẽ phải ở chỗ này đều đã không cánh mà biến mất cùng với khu cực nóng kia.

Mà đang lúc những người này đi tới khu thiên tài địa bảo tầng thứ hai, Dương Khai cùng Dương Viêm đã tới vùng núi non hùng vĩ của tầng thứ tư.

Để có thể vào được đây không phải do Dương Khai dùng Tinh Đế Lệnh, mà ngược lại hoàn toàn là công lao của Dương Viêm mở đường.

Nói ra kể cũng kỳ quái, rõ ràng khu cực nóng tầng thứ ba uy lực lớn hơn rất nhiều so với tầng thứ nhất, nhưng lúc Dương Viêm đi qua, toàn bộ sức nóng cùng ngọn lửa đều tự động tách ra nhường nàng, dường như có linh tính không dám cản đường.

Hai người một đường đi vào tới đây đều không gặp nguy hiểm chút nào.

Nhìn lầu gác ẩn hiện trong mây mù xa xa, Dương Viêm bần thần nhớ lại: - Đó chính là di chỉ Thái Huyền Môn.

- Di chỉ Thái Huyền Môn? Dương Khai cau mày, quay lại nhìn Dương Viêm hỏi: - Cô nương có liên quan với nơi này sao?

- Có thể nói có, mà cũng có thể nói không. Dương Viêm nhíu mày nói.

- Như vậy là sao?

- Nơi đó là tông môn năm ấy Tinh Không Đại Đế tiện tay giúp đỡ.

- Cô nương không phải là Tinh Không Đại Đế? Dương Khai khẽ nhếch khóe miệng.

Dương Viêm bĩu môi: - Ta là ta, Tinh Không Đại Đế là Tinh Không Đại Đế, chúng ta tuy có chút quan hệ, nhưng ta không thể thay thế Đại Đế.

- Vậy sao? Dương Khai càng cảm thấy hứng thú hơn, hắn tới giờ không hề hoài nghi những điều Dương Viêm nói, dù sao trước đây hắn đã từng hoài nghi Lưu Viêm Sa Địa có thể có liên quan với Tinh Không Đại Đế, bằng không lúc ấy ở lầu các tầng thứ sáu hắn sẽ không tìm thấy một khối Tinh Đế Lệnh.

Mà lúc ấy Dương Viêm cũng hôn mê bất tỉnh lúc Đế Uyển xuất thế, lúc Dương Khai thức tỉnh thần thức của nàng, cũng đã chính mắt nhìn thấy nhiều chuyện khó tin bên trong thức hải của nàng.

Giờ nàng có thể dễ dàng dẫn mình vào sâu trong Lưu Viêm Sa Địa, liên kết những sự kiện này với nhau, Dương Viêm nói nàng là Tinh Không Đại Đế thì cũng không có gì là quá kinh ngạc.

Mặc dù trong lòng Dương Khai vẫn còn có chút bất an và kinh ngạc, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin vào Dương Viêm.

Trầm mặc hồi lâu, Dương Viêm mới hỏi: - Huynh có nghe qua phân thần là gì chưa?

- Có. Dương Khai chậm rãi gật đầu.

- Ta xem như là một phân thần của Đại Đế, do một số lý do nên bản thể Đại Đế đang ngủ say. Ta nắm giữ luyện khí và trận pháp đều là kế thừa từ Đại Đế.

- Đại Đế tại sao lại rơi vào trạng thái ngủ say? Dương Khai cau mày, đối với chuyện phân thân hắn không lạ gì, bởi bản thân hắn cũng có một phân thần, chính là bí thuật tìm ra từ trong Kim huyết của Đại Ma Thần, lúc đầu một luồng phân thần này của hắn khi ở Huyền Không đại lục bị Quỷ Tổ bức bách đi vào bên trong pháp trận không gian để dò la tình hình, kết quả bị tổn thương nguyên khí, suýt nữa đánh mất phân thần.

Tuy vậy qua nhiều năm tu dưỡng, phân thần đã sớm khôi phục, thậm chí còn lợi hại hơn so với lúc trước.

Chỉ có điều Dương Khai vẫn chưa thể tìm được vật dẫn để sử dụng luồng phân thần này.

- Hình như Đại Đế đã bị thương. Dương Viêm nói ra điều dọa khiếp người.

- Đại Đế cũng có thể bị thương sao? Dương Khai nghe vậy hoảng sợ.

- Cho dù là Đại Đế thì cũng có đối thủ ngang tài ngang sức. Sự thể thế nào ta không rõ lắm, kí ức từ bản thể truyền lại không trọn vẹn, mãi tới sau này ta mới nhớ lại, nhưng hẳn là sau một cuộc đại chiến thì Đại đế đã lâm vào giấc ngủ say, giờ này cũng qua mấy vạn năm rồi. Dương Viêm chậm rãi lắc đầu: - Thực lực của ta quá thấp, hiểu được gì đó không nhiều lắm, chỉ đợi sau khi thực lực tăng lên, mới có thể nhớ lại những tin tức kia.

- Vậy địch nhân kia sao rồi?

- Có lẽ là đã chết rồi.

Dương Viêm trả lời không xác định.

- Thế còn chiếc vòng kia... Dương Khai nhìn chiếc vòng đỏ bừng trên cổ tay nàng, như có điều suy nghĩ.

- Tam Viêm Hỏa Hoàn là một trong bí bảo của Đại Đế, nên ta mới có khả năng thu về. Dương Viêm mỉm cười: - Khu cực nóng tầng thứ ba và tầng thứ năm đều do Tam Viên Hỏa Hoàn biến thành, đáng tiếc giờ thực lực của ta không đủ, tạm thời không có cách nào thu lấy sử dụng. Cho dù chỉ là vòng thứ nhất, ta cũng không thể vận dụng ra toàn bộ uy lực của nó.

Dương Khai thầm kinh sợ trong lòng, ngày trước hắn thường hơi quá tay với Dương Viêm, đó là vì chung sống quá lâu với Dương Viêm, không có cảm giác xa lạ, nhưng nếu như người trước mắt lại là Đại Đế, Dương Khai tự lượng sức mình không được làm càn.

Đại Đế uy nghiêm là không thể mạo phạm.

Hơn nữa cái gọi là Tam Viêm Hỏa Hoàn kia cũng chỉ là một bí bảo lưu lạc của Đại Đế liền trở thành một chỗ cấm địa của U Ám Tinh, vậy thực ra thần thông của Đại Đế cường đại tới cỡ nào?

Đại Đế là người như vậy mà còn bị thương, vậy đối thủ của bà ta lại là ai chứ?

Điều khiến cho Dương Khai cảm thấy không thể tưởng tượng chính là, Đại Đế lưu truyền khắp cả Tinh Vực này lại là một nữ nhân!

Nếu chuyện này lọt ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến vô số nam nhân xấu hổ mà chết

Tuy nhiên qua việc này, Dương Khai cũng dần dần sáng tỏ.

Chẳng trách lúc trước khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, đã xuất hiện một một bàn tay ngọc xinh đẹp tuyệt trần. Sau lần thứ hai Dương Khai nhìn thấy bàn tay ngọc kia, đã nghĩ đó hẳn là bí thuật của Đại Đế còn lưu lại, bất luận là Lưu Viêm Sa Địa hay Đế Uyển thì đều là vật sở hữu của Đại Đế.

Với thần thông quảng đại của Đại Đế thì làm được điều này cũng không phải là khó...
Advertisement
';
Advertisement