Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhìn thấy hai nữ tử xoay một vòng, lộ ra vẻ nhạo báng, ánh mắt Tạ Lệ lạnh như băng.

Mà các võ giả lại bộc lộ ra vẻ mặt không chút hảo cảm, có người háo sắc thì híp mắt lại nhìn khắp thân thể hai nàng, tựa như các nàng đã là vật trong túi của mình rồi vậy, chỉ chờ khi đại trận được phá giải liền xông vào bắt người cướp của, tùy ý làm nhục các nàng mà thôi.

Vẻ mặt hai nữ tử thì lạnh nhạt, không chút hoảng sợ.

Tạ Lệ nhìn qua đã nhận ra thân phận của hai cô gái này, vì đối phó với Long Huyệt Sơn, dĩ nhiên hắn đã tìm hiểu kỹ càng lai lịch những người trong này. Hai nữ tử một người tên là Vũ Y, nguyên vốn là đệ tử của Hải Khắc gia tộc, sau đó từ bỏ gia tộc, gia nhập vào Long Huyệt Sơn, người còn lại gọi là Thiên Nguyệt, dường như là do Dương Khai dẫn về từ nơi nào đó.

Cảnh giới tu vi không đáng kể, một người là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, một người là Thánh Vương nhất tầng cảnh, Tạ Lệ căn bản không để vào mắt.

Mà ba lão giả đứng ở phía sau các nàng, hai người trong đó nhất định chính là Thường Khởi và Hách An, hai người này nguyên vốn cũng là cung phụng của Hải Khắc gia tộc. Trong những người tiến vào Lưu Viêm Sa Địa cũng có hai người này, không biết gặp được cơ duyên gì mà đều cùng lúc đột phá đến Phản Hư Cảnh, sau đó gia nhập Long Huyệt Sơn.

Về phần người cuối cùng trong ba người kia, Tạ Lệ nhìn qua với ánh mắt nghi hoặc, đến khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương mới kinh ngạ hỏi;

- Ninh huynh, làm sao ngươi lại ở chỗ này?

Lão giả râu tóc bạc trắng kia không ngờ lại chính là người đi cùng với Dương Khai qua Đế Uyển, Ninh Hướng Trần.

Nói đến chuyện này, ông ta cũng là hết sức bất đắc dĩ, lần trước từ Đế Uyển quay trở về, sau khi được Dương Khai hứa hẹn ông ta liền tích cực sưu tập vật liệu luyện khí, chuẩn bị tới Long Huyệt Sơn mượn con chim lửa khí linh của Dương Khai để sửa chữa bí bảo Hư cấp của mình.

Sau khi vất vả gom đủ vật liệu, hắn liền vội vàng chạy tới đây, nào ngờ Dương Khai lại ra ngoài chưa về.

Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể tạm thời ở lại trên núi để chờ.

Vậy mà còn chưa ngồi nóng đít, thì Tạ gia ở bên ngoài đã bắt đầu tấn công Long Huyệt Sơn.

Trong lúc nhất thời Ninh Hướng Trần rơi vào hoàn cảnh khó xử, tiếp tục ở lại cũng không ổn, một khi đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn bị phá, nhất định hắn sẽ bị vạ lây, mà rời đi cũng không được, làm vậy có vẻ rất bạc tình bạc nghĩa, đến lúc đó đừng hy vọng có thể mượn được con chim lửa khí linh của Dương Khai để chữa trị bí bảo của mình.

Ninh Hướng Trần đã trót đâm lao thì phải theo lao, rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Hắn không có tông môn, cũng không có gia tộc, hoàn toàn chỉ dựa vào chính bản thân hắn. Để tu luyện đến giờ cảnh giới này, hắn đã phải hết sức long đong, vô số lần bước ra từ cõi chết, con đường tu luyện đầy chông gai trắc trở.

Trước kia khi Cách Lâm đại sư Ảnh Nguyệt Điện còn sống, nếu bí bảo xuất hiện hư hại ông ta đều tìm đến Cách Lâm đại sư chữa trị. Đại sư bình dị gần gũi, rất dễ nói chuyện, những năm qua Ninh Hướng Trần đã được đại sư chiếu cố không ít. Nhưng ngoại trừ Cách Lâm đại sư ra, ông ta không còn quen một luyện khí sư Hư cấp nào khác. Nếu không phải vậy, làm sao ông ta lại phải đi nhờ Dương Khai giúp đỡ chứ?

Ninh Hướng Trần thấp thỏm lo âu chờ đợi ở Long Huyệt Sơn đã hai ngày, trong hai ngày đó, nhiều võ giả ở bên ngoài cũng điên cuồng công kích. Nhưng sau hai ngày trôi qua, hắn lại phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.

Đó chính là mặc dù phải đối mặt với tầng tầng lớp lớp bao vây, nhưng những võ giả trong Long Huyệt Sơn này cũng không hoảng hốt lo lắng chút nào, vẫn như cũ ai làm việc nấy, người nào làm việc cứ làm việc, người nào tu luyện cứ tu luyện, cứ như là những động tĩnh và địch nhân ở bên ngoài không tồn tại vậy.

Một hai võ giả có biểu hiện như thế thì còn có thể giải thích là do tâm trí kiên định, nhưng tất cả mọi người đều như vậy thì có hơi kỳ lạ.

Nhất là hai vị thủ lĩnh Vũ Y cô nương và Thiên Nguyệt cô nương, mấy ngày nay hai nàng càng bình tĩnh hơn bất kỳ ai, thỉnh thoảng còn uống trà đùa giỡn, chẳng lẽ bọn họ không biết chữ chết viết như thế nào sao?

Ninh Hướng Trần khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng khâm phục, so với bản thân sợ này sợ kia của ông ta, thì biểu hiện của đám hậu bối này tốt hơn rất nhiều.

Mà cái đại trận hộ sơn của một ngọn núi nhỏ như Long Huyệt Sơn này, không ngờ dù bị hơn 30 vị Phản Hư Cảnh, hơn 200 vị Thánh Vương Cảnh đồng loạt công kích mãnh liệt suốt hai ngày nhưng vẫn vững chắc như cũ. Đây mới là điều khiến Ninh Hướng Trần phải thay đổi lại cách nhìn đối với nơi này bằng con mắt khác.

Ngọn núi nhỏ này, không đơn giản!

Chỉ riêng đại trận hộ sơn này thôi đã không phải là một người bình thường có thể bố trí ra được.

Lại liên tưởng tới biểu hiện của Dương Khai tại Đế Uyển, Ninh Hướng Trần nghiến răng quyết định mạo hiểm một phen! Đó chính ở lại cùng kề vai chiến đấu với Long Huyệt Sơn. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, ngọn núi nhỏ này không phải là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp, rất có khả năng còn có chuẩn bị mạnh mẽ ở phía sau, nói không chừng còn có thể biến nguy thành an.

Dĩ nhiên, Ninh Hướng Trần lựa chọn như vậy cũng không phải là nổi máu anh hùng, mà là đã trải qua phân tích kỹ lưỡng mới quyết định đánh cuộc một phen.

Ông ta đánh cuộc rằng Long Huyệt Sơn sẽ chống cự nổi cửa ải khó khăn trước mắt, một khi vượt qua kiếp nạn lần này, vậy thì ông ta đã có thể danh chính ngôn thuận mượn chim lửa khí linh của Dương Khai để sử dụng rồi. Nếu không, để thiếu nợ nhân tình của người ta, Hướng Trần luôn cảm thấy trong lòng không yên.

Lúc này đi theo Vũ Y và Thiên Nguyệt ra ngoài nghênh địch, cũng là do Ninh Hướng Trần chủ động yêu cầu, không có bất kỳ ai gọi hắn.

Nghe được câu hỏi của Tạ Lệ, Ninh Hướng Trần cười ha hả rồi nói: - Tạ huynh, lâu rồi không gặp, nghe nói Tạ huynh đã rời khỏi Ảnh Nguyệt Điện rồi phải không?

- Ninh huynh đã biết rõ rồi còn hỏi làm gì? Tạ Lệ hừ lạnh nói. Đối phương chỉ là một võ giả không môn không phái, cho nên mặc dù là Phản Hư Cảnh, Tạ Lệ cũng không xem hắn ra gì. Chỉ có điều trước đây hai người cũng quen biết sơ qua, nên hắn mới nói vài câu mà thôi. - Ninh huynh ở đây thật đúng lúc, Tạ mỗ có đề nghị này, không biết Ninh huynh có thể cân nhắc một chút có được không?

- Hử? Không biết Tạ huynh có gì đề nghị? Ninh Hướng Trần nhướng mày hỏi.

Ánh mắt Tạ Lệ đảo qua người Thiên Nguyệt và Vũ Y một cái, rồi dùng thần niệm truyền âm nói: - Ninh huynh, ngươi cũng đã nhìn thấy tình thế trước mắt như thế nào rồi đó, đối mặt với nhiều bằng hữu liên thủ như vậy, ngọn núi nhỏ này muốn phản kháng chỉ là chấu chấu đá xe mà thôi, một khi đại trận bị phá, Long Huyệt Sơn sẽ như cá nằm trên thớt. Ta không biết phía Long Huyệt Sơn đã cho huynh chỗ tốt gì, nhưng Tạ mỗ nguyện ý bỏ ra gấp đôi cái giá đó, chỉ cần huynh có thể bắt hai cô gái này giao cho ta xử trí là được, bất ngờ ra tay bắt giữ cũng không có gì khó chứ?

Ninh Hướng Trần nhướng cặp mi trắng lên, sắc mặt lộ ra vẻ như cười mà không cười, nói lớn: - Tạ huynh, Ninh mỗ tuy rằng không môn không phái, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt lang thang mà thôi, nhưng cũng biết thế nào chân thành, thế nào là trung nghĩa. Đánh lén hai vãn bối ở sau lưng, chuyện này không ổn chút nào, nếu Ninh mỗ thật sự làm ra loại chuyện xấu hổ như này, thì sau này trời đất dù rộng lớn cũng không có chỗ cho ta trú thân đâu.

Nghe Ninh Hướng Trần nói, Tạ Lệ sa sầm nét mặt xuống. Đối phương không lén lút truyền âm cho hắn, mà nói thẳng ra đề nghị của hắn ngay trước mặt mọi người, rõ ràng là không xem hắn ra gì, điều này khiến hắn hết sức tức giận.

Ninh Hướng Trần tiếp tục bình thản nói: - Huống chi, Tạ huynh cũng không cần nói khoác, những người tới đây sinh sự tuy nhiều, nhưng muốn phá vỡ được đại trận này e rằng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Ừm, nói chung chuyện này đều là do lão phu nguyện ý, không ai cho ta chỗ tốt gì cả, cho nên chỉ sợ là Tạ huynh sẽ phải thất vọng rồi.

Vốn thấy Tạ Lệ lặng lẽ truyền âm cho Ninh Hướng Trần, vẻ mặt Vũ Y và Thiên Nguyệt đều hơi khẩn trương, sợ rằng đối phương sẽ bị Tạ Lệ dùng thủ đoạn gì đó lôi kéo, dù sao các nàng cũng chưa hiểu rõ về Ninh Hướng Trần lắm. Lúc này, nghe ông ta nói như vậy, không khỏi thả lỏng xuống, mặt lộ ra vẻ cảm động.

Mà Thường Khởi thì lại cười ha hả vỗ vỗ bả vai Ninh Hướng Trần, nói: - Ninh huynh, ngươi sẽ thấy mình vô cùng may mắn khi đưa ra quyết định này! Hách An cũng cười híp mắt, liền cảm thấy lão gia hỏa Ninh Hướng Trần này trở nên thân thiết hơn nhiều.

Tuy là vậy, ngoài mặt Ninh Hướng Trần tỏ ra thản nhiên như thường, nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng lo lắng. Hắn lựa chọn như vậy, ít nhiều cũng là do không ưa nhìn Tạ Lệ làm cái trò ỷ lớn hiếp nhỏ, lúc này xem như đã hoàn toàn trở mặt với Tạ Lệ. Nếu thật sự Long Huyệt Sơn rơi vào tay giặc, hắn cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Vũ Y mỉm cười, nụ cười vừa có vẻ điềm tĩnh lại vừa bí hiểm nói: - Tạ tiền bối, các vị tiền bối, Long Huyệt Sơn ta không thù không oán cùng các vị, tại sao phải ép người quá đáng như vậy?

- Không thù không oán sao? Tạ Lệ nghe vậy, cười gằn nói: - Nếu thật sự không thù không oán, ngươi nghĩ rằng ta ăn no rửng mỡ mà đi tấn công cái ngọn núi nhỏ bé này sao? Lão phu không thèm nhiều lời với loại tiểu bối như ngươi. Tiểu nha đầu, biết điều thì mau thu hồi lại đại trận hộ sơn, tránh cho phải chịu đau khổ, nếu không...

- Nếu không thì như thế nào? Vũ Y khẽ hếch đầu lên, nhìn Tạ Lệ với vẻ thách thức, không chút sợ hãi.

Tạ Lệ hừ hừ hai tiếng rồi nói: - Chờ khi đại trận bị phá, ta sẽ rút gân lột da các ngươi!

- Tiền bối thật là mạnh miệng, khéo gió thổi đứt lưỡi đó!

Vũ Y vẫn mỉm cười điềm tĩnh như cũ, lời nói đầy vẻ châm chọc, mắt đẹp sáng lên, nhìn qua một lượt những địch nhân đang nhìn chằm chằm về phía này, khẽ quát: - Nếu vậy, vậy vãn bối cũng xin khuyên các vị tiền bối một câu, nếu bây giờ rời khỏi Long Huyệt Sơn, chúng ta sẽ bỏ qua những chuyện trước đây, sự việc lần này cũng xem như chưa từng phát sinh, còn nếu như vẫn cố chấp thì đừng trách Long Huyệt Sơn ta độc ác!

Một câu nói ra, khiến toàn trường chấn động.

Rất nhiều Phản Hư Cảnh tới trợ giúp đều liếc nhìn Vũ Y giống như một tên ngốc, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.

Vốn liên tục tấn công hết sức suốt hai ngày vẫn không phá được lớp bảo vệ của Long Huyệt Sơn, đã làm cho bọn họ bực mình không thôi, bây giờ lại nghe Vũ Y ba hoa khoác lác, khiến cho cơn tức giận của bọn họ dần dần bốc lên.

Những võ giả tấn công Long Huyệt Sơn này, ai mà chẳng có âm mưu trong đầu hoặc là có thù oán với Dương Khai, sao có thể vì một lời nói ngông cuồng của Vũ Y mà bị dọa cho rút lui chứ? Chẳng những không rút lui, mà ngược lại, điều này càng khiến cho bọn họ quyết tâm hơn.

Lúc này, có người nóng tính không kiềm chế được, dùng bí bảo hoặc võ kỹ phóng thẳng tới hướng Vũ Y.

Ầm ầm...

Những tiếng nổ liên tiếp truyền ra, trên bề mặt đại trận hộ sơn phía trước Vũ Y lóe sáng, chặn lại toàn bộ công kích đánh tới.

Vũ Y sa sầm nét mặt, nhìn những tên võ giả vừa ra tay về phía mình, lạnh lùng nói: - Nếu các vị vẫn cố chấp như vậy, thì chúng ta sẽ chờ xem, hy vọng các ngươi sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay!

Nói rồi, nàng vung tay lên, một tầng mây mù đậm đặc từ bốn phương tám hướng liền kéo đến, bao phủ toàn bộ đám người Vũ Y lại, rồi biến mất trước mắt đám địch nhân.

- Này, con nhóc không coi ai ra gì kia, đợi lão phu chộp được ngươi rồi, nhất định phải cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết! Một lão giả Phản Hư Cảnh đang khoanh chân ngồi trên một con yêu thú giống như con cóc, dữ tợn nhìn về phía Vũ Y biến mất, nghiến răng nói.

Lão giả này vô cùng xấu xí, mắt tam giác, lỗ mũi trâu, đầu trọc lóc, khuôn mặt nổi cục sù sì, thân mình và tứ chi đều ngắn. Con yêu thú dạng cóc đang chở hắn trên lưng kia kết hợp với hắn lại càng tô điểm thêm vẻ xấu xí ghê người.
Advertisement
';
Advertisement