Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngụy Cổ Xương sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Phí Chi Đồ, không hiểu ông ta nói vậy là có ý gì.

Phí Chi Đồ cười lạnh nói: - Ngươi cho là những người Thiên La Đường trong điện đó thật sự đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ sao? Hiện giờ trong điện đang lo đối phó với họa ngoại xâm, bị vô số thế lực đang nhòm ngó, sợ rằng khi Đế Uyển đột nhiên mở ra, Ảnh Nguyệt Điện chúng ta sẽ "gần vua được ban lộc". Trong thời điểm nhạy cảm này, bọn họ còn đi thi hành nhiệm vụ cái gì chứ, không sợ tùy tiện hành động sẽ bị người ta nắm được nhược điểm hay sao?

Ngụy Cổ Xương nghe vậy, hai mắt sáng ngời: - Thành chủ, ý của ngài là...

Chuyện trong Thiên La Đường có nhiều cao thủ bị điều động, hắn cũng đã nghe qua, cho nên vừa nghe Phí Chi Đồ nói như vậy, lập tức liền liên tưởng đến một vài điều.

- Làm việc cần phải động động não, ngươi vẫn còn non nớt lắm! Phí Chi Đồ hừ một tiếng, uống cạn ly rượu.

Ngụy Cổ Xương bị răn đe một trận, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tiền Thông, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại, thi lễ thật sâu nói: - Thật xin lỗi trưởng lão, đệ tử hiểu lầm ngài.

- Ha ha ha! Tiền Thông cười to, nói: - Dám vì bằng hữu mạnh dạn ra mặt, thậm chí không ngại phản bác lại ý nguyện của lão phu, không giả bộ, không ra vẻ, tốt, tốt, quả nhiên là ngươi không khiến cho lão phu thất vọng, qua đây, rót đầy vào cho Phí lão quỷ, hôm nay lão phu muốn ở đây xem kịch hay!

- Vâng! Ngụy Cổ Xương nhanh nhẹn tiến lên, bưng bầu rượu rót cho hai vị trưởng bối mỗi người một ly, rồi lui sang bên cạnh khoanh tay đứng. Ngụy Cổ Xương cùng với Đổng Huyên Nhi nhìn nhau, thấy trong mắt người kia không còn vẻ lo lắng như trước nữa mà lúc này đã trở nên yên tâm hơn nhiều.

Thiên La Đường, là một bộ phận đặc thù của Ảnh Nguyệt Điện, số người không nhiều lắm, khoảng chừng 50, 60 mà thôi, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ, thực lực thấp nhất chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, cao nhất cũng chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh. Nhưng bởi vì bọn họ tu luyện công pháp và võ kỹ đặc thù, mỗi một người đều có thể vượt cấp chiến đấu, hơn nữa lại rất am hiểu liên thủ giết địch, liên thủ càng nhiều người, bản thân lại càng phát huy ra uy lực mạnh hơn.

Nếu để cho toàn bộ võ giả Thiên La Đường liên thủ, thì cho dù phải liều mạng với Phản Hư tam tầng cảnh cũng không thành vấn đề.

Cho nên Ngụy Cổ Xương vừa nghe nói toàn bộ người của Thiên La Đường người đều xuất động, hiển nhiên liền không còn lo lắnggì nữa. Không nói đến sự ưu việt của đại trận hộ sơn Long Huyệt Sơn, chỉ riêng những người của Thiên La Đường này cũng đã đủ để những kẻ hèn hạ kia phải chịu nhục rồi.

Có điều... trưởng lão làm vậy là cực kỳ mạo hiểm, một khi có người cố ý nhìn ra đầu mối, cực có thể khiến Ảnh Nguyệt Diện bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, người người chỉ trích.

Đế Uyển xuất thế, khiến tình cảnh của Ảnh Nguyệt Điện lúc này không được tốt cho lắm.

Ở một nơi khác, tại một dãy núi nhỏ hoang vắng cách Long Huyệt Sơn khoảng mấy chục dặm, một lão giả tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào đang chắp hai tay sau lưng, nhìn về hướng Long Huyệt Sơn, vẻ mặt thâm thúy trầm tĩnh, không nhận ra hỉ nộ ái ố, nhưng từ trên người lão giả lại tỏa ra dao động nguyên khí mạnh mẽ, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Bên cạnh lão giả, còn có một lão bà lưng còng, chống một chiếc gậy hình đầu rồng, nhìn có vẻ suy yếu, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể lìa trần. Bên cạnh bà lão còn có một cô gái đi theo săn sóc, gió thổi tới làm cho mái tóc cô gái khẽ bay phấp phới. Hình tượng bà lão và cô gái ở nơi này đối lập với nhau hết sức rõ ràng.

Lão giả kia không ngờ chính là Kim Thạch trưởng lão của Ma Huyết Giáo, mà bà lão chính là Phong Bà Tử của Vạn Thú Sơn!

Hai đại cường giả Phản Hư Cảnh đứng đầu, giờ phút này cùng tập trung về một nơi. Điều này ngược lại cũng không khó hiểu, hai người đều mưu toan khối Huyền Kim trên tay Dương Khai, hiển nhiên là phải theo dõi sát sao tình hình của Long Huyệt Sơn. Một khi Long Huyệt Sơn bị phá, Dương Khai bị giết, hai người bọn họ sẽ lập tức ra tay cướp đoạt Huyền Kim.

Còn hiện tại, bọn họ cũng không tiện ỷ lớn hiếp nhỏ.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Ảnh Nguyệt Điện, nếu thật sự ra tay, khó có thể nói trước Ảnh Nguyệt Điện sẽ không ngăn cản, có cớ để bắt bẻ.

- Phong sư tỷ, đối với đề nghị vừa rồi của Kim mỗ có thể suy nghĩ thêm một chút hay không? Chỉ cần ngươi có thể bỏ qua khối Huyền Kim này, trong lúc còn sống Kim mỗ nhất định sẽ hoàn thành ba chuyện cho ngươi. Kim Thạch bỗng nhiên lên tiếng.

- Hừ! Phong Bà Tử cầm quải trượng trong tay nện xuống đất một cái, cười lạnh nói: - Kim lão quỷ, ngươi cũng không cần xưng hô thân thiết như vậy, Vạn Thú Sơn ta và Ma Huyết Giáo của ngươi cho tới bây giờ chưa từng có chút quan hệ nào, nói gì tới sư tỷ sư đệ gì đó. Tuy nhiên, nếu như ngươi có thể bỏ qua khối Huyền Kim kia, lão thân cũng có thể trong lúc còn sống hoàn thành ba chuyện cho ngươi.

Bà ta cũng đưa ra điều kiện tương tự như vậy.

Dù sao ai cũng biết, loại hứa hẹn trót lưỡi đầu môi này không có tính ước thúc chút nào, chỉ có đoạt được Huyền Kim tới tay mới là chỗ tốt lớn nhất.

Kim Thạch híp mắt lại, vẻ mặt có chút không vui, suy nghĩ một lúc rồi lại khẽ nở nụ cười nói: - Phong sư tỷ cần gì lạnh lùng như vậy chứ, theo Kim mỗ biết, tuổi thọ của Phong sư tỷ cũng không nhỏ, không biết còn có thể sống được mấy năm? Ngươi có năng lực hoàn thành cho ta chuyện gì?

- Có sao đâu, lão thân dù sao cũng sẽ sống lâu bằng ngươi!

- Khụ... hai người chúng ta lúc này nói qua nói lại cũng không có chút ý nghĩa nào. Kim Thạch đột nhiên cảm thấy đấu võ mồm với Phong Bà Tử ở đây chẳng khác gì trẻ con cãi nhau, dây dưa chuyện tuổi thọ quả thật là vô nghĩa, đảo tròng mắt một cái rồi nói: - Như vậy đi, nếu như không ngại, hay là ta và ngươi so tài một phen, ai thắng người đó sẽ lấy được Huyền Kim, ý của Phong sư tỷ như thế nào?

- Lão thân sợ ngươi sao? Lưng của Phong Bà Tử đang còng xuống bỗng nhiên thẳng tắp, trên gương mặt già nua nổi lên chiến ý kinh người, không ngừng cười lạnh rồi nói: - Đúng lúc lão thân cũng muốn lĩnh giáo uy lực của Kim Thiền Cực Ma Quyết của các hạ!

Đang nói chuyện, áp lực kinh người đã ép mạnh về phía đối phương, nhìn như sẵn sàng ra tay đến nơi vậy. Phong Bà Tử người cũng như tên, đừng thấy khuôn mặt bà ta già nua mà lầm, lúc trẻ đã rất hiếu chiến rồi, bây giờ về già cũng không chút thay đổi, thậm chí so với thời trẻ còn hiếu chiến hơn nữa.

Kim Thạch có cương vị là trưởng lão Ma Huyết Giáo, tu luyện Kim Thiền Cực Ma Quyết, khí huyết của bản thân cực thịnh, cũng không phải là dễ tính, mà lại cùng là cường giả Phản Hư Cảnh đứng đầu nên hiển nhiên sẽ không yếu thế, trong khoảnh khắc liền phóng ra khí thế của bản thân đón đỡ.

Lực lượng vô hình ầm ầm khuyết tán ra xung quanh, hai tên đệ tử của hai người đều giật mình, đồng loạt lui về phía sau.

Riêng chỉ có cô gái ở bên cạnh chăm sóc lão bà kia là hơi lảo đảo một chút, sau đó trên người chợt lóe sáng lên một cái liền ổn định thân hình. Tuy nhiên, sắc mặt nàng ta cũng hơi tái nhợt đi, xem ra bị quấn vào khí thế của hai đại cường giả cũng không được tốt cho lắm.

- Bà bà, Kim tiền bối, hai vị xin hãy kiềm chế, chớ nên nóng vội. Thiếu nữ vén sợi tóc rũ xuống bên tai, bất đắc dĩ cười nói: - Hiện giờ đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn còn chưa bị công phá, hai vị đã muốn tranh đoạt xem ai sẽ sở hữu Huyền Kim, chẳng phải là hành động khiến cho "người thân đau khổ, kẻ thù khoái trá" sao. Huống chi hai vị đều là cao thủ đứng đầu trên U Ám Tinh, nếu thật sự giao đấu, chỉ sợ sẽ không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn được phải không?

Lời của thiếu nữ nói, làm sao Kim Thạch và Phong Bà Tử lại không hiểu được chứ? Chỉ có điều hai người đều nóng tính, không ai chịu nhường ai, cho nên mới ra vẻ như vậy. Vừa nghe nàng nói như vậy, Kim Thạch liền mượn gió bẻ măng, cười ha hả nói: - Tiểu nha đầu này nói không sai, ngươi tên là gì?

Vừa nói chuyện, lão giả vừa thu hồi khí thế của bản thân lại.

Lúc này, sắc mặt của thiếu nữ mới tốt lên rất nhiều, dịu dàng thi lễ nói: - Đệ tử tên Phong Nghiên.

- Phong Nghiên? Kim Thạch nhướng mày, nghi hoặc nhìn qua Phong Bà Tử, lão bà liền hừ lạnh nói: - Đây là cháu gái của lão thân, nếu ngươi có ý xấu với nó, lão thân sẽ cùng với ngươi không chết không thôi!

Kim Thạch lộ ra vẻ lúng túng vẻ, ho nhẹ một tiếng nói: - Chỉ là một vãn bối, làm sao lão phu lại có ý xấu với nàng chứ? Chẳng trách tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi không tồi, thì ra là có trưởng bối như Phong sư tỷ chỉ dạy. Ừm, tiểu nha đầu, ta hỏi ngươi, nếu như ta và Phong sư tỷ không tranh chấp, vậy làm sao biết Huyền Kim cuối cùng sẽ thuộc về ai? Nếu ngươi đã xen lời vào, chắc là có biện pháp tốt, còn không mau nói ra đi.

Phong Nghiên cười nhạt nói: - Ở trước mặt Kim tiền bối, vãn bối nào dám khoe khoang chứ?

- Nói đi, nếu sai lão phu cũng sẽ không trách tội gì, không cần phải sợ. Kim Thạch ôn hòa nói.

Phong Nghiên liếc nhìn Phong Bà Tử một cái, lúc này mới cáo lỗi một tiếng nói: - Nếu vậy, vãn bối cả gan nói thẳng, bà bà và Kim tiền bối đều là cao nhân, quả thực không nên ra tay với nhau. Nếu một trong hai vị xảy ra sơ suất, chẳng phải là sẽ khiến cho hai tông môn ở thế đối lập với nhau sao? Hiện tại Đế Uyển đã xuất thế, không ai biết lúc nào nó sẽ mở ra, lúc này hiển nhiên thêm một bằng hữu sẽ tốt hơn là có thêm một địch nhân.

Kim Thạch nghe vậy, khẽ gật đầu, hiển nhiên cảm thấy Phong Nghiên nói rất có lý, ngay cả Phong Bà Tử sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, cơn tức giận cũng nén xuống.

- Hai vị không ra tay với nhau, nhưng Vạn Thú Sơn của chúng ta và Ma Huyết Giáo của Kim tiền bối đều có đệ tử tham dự vào hành động tấn công Long Huyệt Sơn lần này, nếu không ngại thì hãy lấy thủ đoạn của họ để quyết định xem Huyền Kim thuộc về ai. Nếu đệ tử Ma Huyết Giáo giành được Huyền Kim, Vạn Thú Sơn ta sẽ tình nguyện rút lui, cũng xin chúc mừng Kim tiền bối thần công đại thành!

- Hử?

Kim Thạch khẽ nhếch mép, vẻ mặt tựa cười mà không cười, nhìn Phong Nhiên nói: - Ngươi có lòng tin đối với người của Vạn Thú Sơn các ngươi như vậy sao?

Phong Nghiên hé miệng cười: - Chẳng lẽ Kim tiền bối đối không hề có lòng tin đối với thủ đoạn của môn hạ đệ tử mình sao?

Kim Thạch khựng người, một hồi lâu sau liền cười ha hả nói: - Tiểu nha đầu, ngươi cũng không cần khích tướng lão phu, lão phu đối với thủ đoạn của môn hạ đệ tử hiển nhiên là có lòng tin mười phần. Tốt, lão phu chỉ hỏi một câu thôi, lời này của ngươi có đại biểu cho Phong sư tỷ không?

- Lời của Nghiên nhi nói, cũng là ý của lão thân!

Phong Bà Tử khẽ nện cây gậy đầu rồng xuống đất, trầm giọng quát.

- Một lời đã định! Kim Thạch hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra giơ về phía Phong Bà Tử, người sau nhìn thoáng qua, bình thản giơ tay ra vỗ tới, sau tiếng vỗ tay lập thệ ước, hai người đều không để ý đến đối phương nữa, mà hướng ánh mắt nhìn về phía xa xa, khóe miệng đều hiện ra nụ cười gian xảo.

Hiển nhiên hai người đều hoàn toàn có lòng tin đối với môn hạ đệ tử của mình.

Long Huyệt Sơn bị bao vây tấn công, chẳng những chỉ có Tiền Thông, Phí Chi Đồ và Kim Thạch, Phong Bà Tử đứng nhìn từ xa. Mà giờ phút này, trên những điểm cao trong vòng trăm dặm khắp bốn phương tám hướng xung quanh Long Huyệt Sơn, đều có bóng người nhấp nhô, đang nhìn về phía Long Huyệt Sơn, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.

Hội đấu giá Tụ Bảo Lâu mới kết thúc không bao lâu, các cường giả tới tham dự vẫn chưa rời khỏi, muốn nhân cơ hội này quan sát động tĩnh của Đế Uyển, nhưng Đế Uyển vẫn yên lặng không có động tĩnh gì. Đang lúc nhàm chán chờ đợi Đế Uyển mở ra lại có kịch hay để xem, bất kể là ai đều nguyện ý theo dõi màn giải trí này rồi.
Advertisement
';
Advertisement