Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Mà ở phía sau người phụ nữ, còn có một người đàn ông, người này nhìn có chút kỳ lạ, xấu xí, ánh mắt ti hí, dường như không thể mở ra, chỉ là hai cái khe hở, một hàm răng hô như thỏ làm người ta bật cười.

Người này thoạt nhìn vô cùng bỉ ổi, đứng chung một chỗ với người phụ nữ xinh đẹp tạo ra cảm giác xung đột thị giác, càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng, nam nhân này quả là xấu xí không chịu nổi.

Nhưng dựa vào vị trí đứng của hai người, người đàn ông răng hô này hẳn là vãn bối hoặc là đệ tử của người phụ nữ, bởi vì hắn đứng phía sau nàng một đoạn, thần sắc cung kính đứng giữa không trung, bộ dáng như nàng sai đâu sẽ đánh đó, thực lực của hắn chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng thánh nguyên dao động trong cơ thể mơ hồ dày đặc và thuần khiết hơn Phản Hư nhất tầng cảnh bình thường.

Lúc thấy người phụ nữ kia, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, không biết đối phương có lai lịch gì, nếu như nàng là địch nhân, vậy lần này thật không ổn, đối mặt với người phụ nữ này, Dương Khai có chút cảm giác bị đè nén, loại cảm giác này đám người Kim Thạch, Phong Bà Tử không thể tạo ra được.

Bởi vậy có thể thấy, thực lực của đối phương so với đám người Kim Thạch, Phong Bà Tử còn cao hơn một bậc.

Nhưng khi nhìn đến người đàn ông răng hô, Dương Khai lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì hắn biết người này, người này chính là người sau khi hội đấu giá Tụ Bảo Lâu kết thúc, dùng Tinh Đế Lệnh trao đổi linh đan với mình - Cát Thất!

Dương Khai có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với hắn, vì lúc người gặp Dương Viêm, giống như chuột thấy mèo, chẳng những vô cùng sợ hãi, còn có chút kính nể, tự xưng là tiểu Thất!

Một người dung mạo đặc biệt, hành động lại quái dị, làm sao Dương Khai có thể quên được?

Hắn còn nhớ rõ, sau khi trao đổi linh đan, đối phương còn nói là nếu có thể, vị trưởng bối của hắn sẽ đến bái phỏng mình và Dương Viêm, như vậy có lẽ người phụ nữ kia là trưởng bối của Cát Thất, mà khi hắn dùng Tinh Đế Lệnh trao đổi linh đan, cũng là vì người phụ nữ này.

Rốt cuộc đối phương là địch là bạn? Dương Khai chau mày, thần sắc bất định.

Nhưng khi hai người này xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không khí vốn giương cung bạt kiếm cũng hòa hoãn rất nhiều.

Hơn nữa, sau khi cường giả cá thế lực lớn kia thấy rõ khuôn mặt của nàng, tất cả đều lộ ra thần sắc không thể tin được, thậm chí cực kỳ hoảng sợ, dường như cực kỳ e ngại người phụ nữ mặc cung trang này.

Ngay cả Chiến Thiên Minh Mạc Tiếu Sinh và Lôi Đài Tông Thành Bằng Huyên cũng vậy, hai người liếc nhau, đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, âm thầm nhức đầu.

Thân là hai đại cự đầu trên U Ám Tinh, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông sẽ không coi bất kỳ kẻ nào vào đâu, trừ Tinh Đế Sơn thần bí kia, mà Mạc Tiếu Sinh và Thành Bằng Huyên lại là đại trưởng lão, quyền cao chức trọng, thực lực siêu quần, có thể làm cho hai người kiêng kỵ như vậy, thân phận và lai lịch của nàng thật không phải chuyện đùa.

Dương Khai quan sát như vậy, mặc dù không rõ nàng là địch hay là bạn, xuất thân như thế nào, nhưng cũng biết người này có đại danh đỉnh đỉnh.

- Sao lại là nàng? Bên phía Ảnh Nguyệt Điện, Tiền Thông trợn mắt, mí mắt giật giật

Phí Chi Đồ cũng vậy, bộ dạng so với Tiền Thông không khá hơn bao nhiêu.

- Trưởng lão, vị tiền bối này là ai? Ngụy Cổ Xương tò mò hỏi, người phụ nữ này vừa hiện thân, cái gì cũng chưa nói, chỉ dùng khí thế mà chế trụ tất cả cường giả ở đây, điều này làm cho Ngụy Cổ Xương rất nghi ngờ, đồng thời có chút hưng phấn.

Cường giả là phải như vậy!

- Nàng? Nàng là tông chủ đời trước của Tinh Đế Sơn... Tiền Thông đắng miệng đáp lại.

Ngụy Cổ Xương chấn động, gương mặt càng thêm sùng bái nhìn người phụ nữ kia, dường như không ngờ lai lịch của vị tiền bối này lại kinh khủng như vậy.

Tinh Đế Sơn là một thế lực thần bí nhất và cường đại nhất trên U Ám Tinh, không ai biết rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu cường giả, cũng không ai biết bọn họ bao nhiêu nội tình, nhưng nghe nói Tinh Đế Sơn là truyền thừa của Tinh Không Đại Đế, cho nên dù là hai đại cự đầu Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông, lúc đối mặt với Tinh Đế Sơn cũng tự giác cúi đầu.

Cũng may Tinh Đế Sơn không tranh đoạt điều gì, bọn họ cũng rất ít xuất hiện trên U Ám Tinh, nếu không trên U Ám Tinh này làm gì còn chỗ cho các tông môn khác phát triển? Sớm đã bị Tinh Đế Sơn thống nhất.

Mà lời nói của Tiền Thông tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai người phụ nữ kia, đối phương quay đầu, đôi mắt phượng liếc qua bên này, bị nàng nhìn chòng chọc như vậy, Tiền Thông cảm thấy da đầu tê dại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Thế hệ võ giả trẻ có lẽ không biết nàng, nhưng các cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh trở lên, không ai không biết danh tiếng của nàng ta, càng biết về thủ đoạn kinh khủng của nàng, hồi tưởng lại những đại sự xảy ra hơn trăm năm trước lúc nàng chấp chưởng Tinh Đế Sơn, trong lòng Tiền Thông càng thêm bất an.

Sao nàng lại xuất hiện ở đây?

- Bổn cung đã lâu không xuất thế, không ngờ vừa tới đã gặp nhiều cố nhân như vậy. Người phụ nữ bỗng hé đôi môi đỏ mọng, giọng nói êm tai dễ nghe, làm cho người ta như cây đón gió xuân, thể xác và tinh thần đều thoải mái, - Tiểu Tiền, tiểu Phí, hai người các ngươi cũng đạt tới cảnh giới này, xem ra sống những năm nay thật không uổng.

Nàng không nói thì thôi, vừa nói đã gây chấn động.

Tiền Thông và Phí Chi Đồ tuổi tác cao như vậy, là tinh tú nguyên lão của Ảnh Nguyệt Điện, trong miệng nàng lại biến thành tiểu Tiền và tiểu Phí...

Vô số võ giả Thánh Vương Cảnh trợn trừng mắt, nhiều người buồn cười, len lén bật cười.

Tiền Thông và Phí Chi Đồ lại không cười được, liếc nhau, liền vội vàng khom người ôm quyền: - Bái kiến Diệp sư tỷ, hơn trăm năm không thấy, phong thái của Diệp sư tỷ vẫn như cũ, thật là đáng mừng!

- Thôi. Người phụ nữ họ Diệp nhẹ nhàng phất tay, gương mặt xinh đẹp trên nhìn không ra hỉ nộ ái ố. - Chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, cái gì mà phong thái chứ?

Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía bên kia, vẫy vẫy tay nói: - Tiểu Hắc ngươi qua đây!

Bên kia, Tụ Bảo Lâu có tiểu mặt đen tên là Nhậm Thiên Thụy nghe vậy, phản xạ có điều kiện định lên tiếng, không rõ tại sao vị tiền bối này lại kêu mình, lại thấy sư phó của mình là Nhan Bùi bước ra, nở nụ cười, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng.

Nhậm Thiên Thụy nháy mắt một cái, hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thì ra sư phó của mình, cũng là từ tiểu mặt đen từ từ lớn lên thành lão mặt đen a...

Vị tiền bối kia căn bản không phải kêu mình, nàng kêu sư phó của mình.

- Nhan Bùi bái kiến Diệp sư tỷ, không biết Diệp sư tỷ có gì phân phó? Nhan Bùi cung kính hỏi.

- Ở đây đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều người tụ tập như vậy?

Người phụ nữ họ Diệp nhíu mày, từ từ hỏi.

- Là như vậy... Nhan Bùi thân là thủ tịch Đấu giá sư của Tụ Bảo Lâu, tài ăn nói đương nhiên là nhất đẳng, chỉ vài ba câu đã kể lại đại khái mọi chuyện, tóm tắt đơn giản rõ ràng, không hề thừa lời.

Mặc dù không nói quá rõ, nhưng với người phụ nữ họ Diệp thông minh lanh lợi, sao có thể không hiểu ý tứ trong đó.

Nghe vậy thần sắc không vui, hừ lạnh một tiếng: - Ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, bị giết hết là đáng đời!

Nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Kim Thạch và Phong Bà Tử, thực lực của hai vị này trên U Ám Tinh coi như cường giả đứng đầu đều nhướng mày, mặt lộ vẻ không vui, quả thật bọn họ cố kỵ danh tiếng và uy phong của người phụ nữ họ Diệp, nhưng đó là chuyện của hơn trăm năm trước, giờ đây bọn họ cũng đã là Phản Hư tam tầng cảnh, đối phương lại không cho họ chút thể diện, đương nhiên làm cho bọn họ căm tức.

Huống chi, lúc này nàng cũng không đại biểu cho Tinh Đế Sơn, hơn trăm năm trước, nàng đã mất tích, nghe đồn là có mâu thuẫn với Tinh Đế Sơn, từ đó về sau không xuất hiện nữa.

Nói cách khác, bây giờ nàng chỉ có một thân một mình, danh tiếng có lớn hơn đi nữa, làm sao có thể chống lại một cái tông môn được?

Nhưng giận thì giận, Kim Thạch và Phong Bà Tử cũng không dám phát tác, dù sao vẫn chưa rõ ý đồ của đối phương khi đến đây, tùy tiện gây thù là không sáng suốt.

Sau khi hỏi rõ lý do lần xung đột này, nàng bỗng nhìn về phía Dương Khai, lên tiếng hỏi võ giả bên cạnh mình: - Tiểu Thất, hắn là người ngươi nhắc tới?

Cát Thất cung kính gật đầu: - Đúng! Sư tổ, chính là người này.

- Vậy đại nhân người ở chỗ nào? Nàng nhíu mày lẩm bẩm, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, mặc dù với tu vi của những người ở đây cũng không ai nghe rõ, nếu không sẽ tạo thành sóng to gió lớn, nhìn thoáng qua đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn, trong lòng nàng hiểu rõ, nhất định đại nhân đứng sau đại trận.

Nghĩ vậy, nàng mỉm cười ôn hòa, gật đầu với Dương Khai: - Ngươi tên là Dương Khai thật không?

Trong lòng Dương Khai thấp thỏm, thần tình không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyền nói: - Vãn bối chính là Dương Khai, không biết tiền bối giá lâm có gì chỉ giáo?

- Không dám chỉ giáo. Nàng hé miệng cười, nụ cười tuyệt đẹp làm cho mọi người ngẩn ngơ, võ giả nào tâm tính không kiên định, thực lực hơi thấp một chút nhất thời không dời mắt đi chỗ khác được, dường như trên người nàng có một lực hấp dẫn vô hình hút ánh mắt của họ.

- Lần này bổn cung tới chỉ để gặp một người, nếu bổn cung đoán không sai, người kia hẳn là ở trong núi này, mời tiểu đệ mở đại trận ra cho bổn cung đi vào, có được hay không?

Thái độ của nàng ôn hòa, nhìn không có địch ý, giọng điệu thương nghị, nhưng Dương Khai nhíu mày, nhất thời không thể đưa ra quyết định.

Rốt cuộc người nàng muốn gặp là ai, Dương Khai cũng có suy đoán, chỉ có thể là Dương Viêm mà thôi, dù sao lần trước Cát Thất ở Tụ Bảo Lâu khi gặp được Dương Viêm thì biểu hiện quá mức kỳ lạ, hơn nữa trước khi đi còn nói trưởng bối của hắn sẽ đến viếng.

Mình cùng bọn họ không có giao tình gì, người bọn họ muốn thăm viếng, chỉ có thể là Dương Viêm.

Chỉ là... lai lịch của đối phương không rõ ràng, là bạn hay là địch còn chưa biết, sao Dương Khai có thể dễ dàng mở đại trận ra? Vạn nhất đối phương có ý gây rối Dương Viêm, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?

Với thủ đoạn của đối phương nếu muốn vào Long Huyệt Sơn, võ giả trên núi không ai có thể ngăn cản, cho nên trong lòng Dương Khai có chút chần chừ.

Mà khi thấy nàng nói chuyện ôn hòa với Dương Khai, thậm chí còn dùng tới chữ mời, đám người Tiền Thông đều trố mắt líu lưỡi, toàn bộ đứng ngây tại chỗ.
Advertisement
';
Advertisement