Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai. Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu, Dương Khai ngước mắt nhìn lên, thấy hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ đang kinh ngạc nhìn mình, thỉnh thoảng nhìn lên chiếc chiến hạm đang trôi lơ lửng giữa không trung, bộ dáng như muốn nói nhưng lại thôi.

Hai người mặc dù là cường giả đứng đầu U Ám Tinh, cũng bị rung động nhất thời không nói ra lời.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy qua chiến hạm cấp bậc cao tới Hư Vương.

Tuy rằng Ảnh Nguyệt cũng có chiến hạm, nhưng phẩm chất cao nhất cũng chỉ đến Hư cấp hạ phẩm mà thôi. còn là khi Cách Lâm đại sư còn sống, đã hao tốn rất nhiều năm, kết hợp với nhiều luyện khí sư của các tông môn, vận dụng vô số vật liệu mới luyện chế ra được.

Chiến hạm như thế nếu dùng để tìm một chút khoáng thạch ở vùng phụ cận U Ám Tinh thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn xâm nhập vào Tinh Vực không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường.

Trong Tinh Vực chứa đủ loại nguy hiểm, căn bản không thể dùng lẽ thường để hình dung được.

Chiến hạm của Ảnh Nguyệt Điện không được, nhưng không có nghĩa chiến hạm của Long Huyệt Sơn cũng như vậy. Chiến hạm cấp Hư Vương có phẩm chất rất cao, có khả năng viễn hành. Nhờ vào lực lượng của nó, không hẳn là không thể khôi phục được liên lạc giữa U Ám Tinh với bên ngoài.

Tình huống xấu nhất, cũng có thể lên tàu rời khỏi U Ám Tinh, đi tới tinh tú khác, thoát khỏi trói buộc của pháp tắc thiên địa, để tấn cấp Hư Vương Cảnh.

Hai người Tiền Thông và Phi Chí Đồ trong nháy mắt liên tưởng tới rất nhiều khả năng xảy ra, nhất thời trong lòng phập phồng, đầy mặt kích động.

Có thể hay không nối thông liên lạc giữa U ám Tinh với bên ngoài, bọn họ có thể không quan tâm, nhưng cảnh giới tu vi của hai người vẫn luôn dừng lại ở Phản Hư Cảnh đỉnh phong, nhưng bất hạnh luôn bị pháp tắc thiên địa áp chế, giờ nhìn thấy một tia hy vọng, không khỏi kích động vạn phần.

Mặc dù có quan hệ khá tốt với Dương Khai, nhưng cũng khó có thể lên tiếng mở lời nói ra chuyện này. Dù sao chiến hạm cấp Hư Vương có giá trị quá lớn.

Nhìn lướt qua hai người, Dương Khai cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ của họ: - Tiền trưởng lão, Phí thành chủ, hai vị an tâm chờ đợi một chút thời gian, hiện giờ ta đang có chuyện rắc rối, chờ ta xử lý tốt chuyện của mình, sẽ liên lạc với hai vị như thế nào?

Tiền Thông và Phí Chi Đồ nghe vậy, đều gật đầu nói: - Được.

Mặc dù Dương Khai cũng không hứa hẹn gì, cái gì cũng không nói tới. Nhưng chỉ cần hắn còn ở U Ám Tinh, tự nhiên có thể liên lạc được. Huống chi, giờ này trước mắt Long Huyệt Sơn toàn vết thương, mấy toà núi nhỏ đều bị uy năng của tinh pháo san bằng, rõ ràng đã không thích hợp ở tiếp. Nghĩ tới đây Tiền Thông mở miệng nói: - Dương Khai, nếu không chê, ngươi có thể mang những người kia đến cư ngụ ở tổng đàn Ảnh Nguyệt Điện, không biết ý của ngươi thế nào?

Người ta nói gần quan được ăn lộc, Tiền Thông đưa ra đề nghị này mặc dù có suy tính cho mình, nhưng không hẳn là không có ý nghĩ cấp một nơi sống yên ổn cho Dương Khai. Xem như cũng là vì lợi ích của đôi bên mà đề nghị.

Dương Khai lắc đầu, cất cao giọng nói:

- Cảm ơn ý tốt của Tiền trưởng lão, bất quá vãn bối đã có nơi để đi, không nhọc công lo lắng.

- Như vậy à! Tiền Thông trên mặt thoáng lộ vẻ thất vọng, ngược lại cũng không cưỡng ép. Tự nhiên gật đầu nói: - Cũng tốt, tuy rằng lão phu không biết ngươi sẽ đi đâu, nhưng nếu ngươi đã có chỗ để đi, vậy coi như lão phu chưa nói gì. Đơi ngày nào ngươi ổn định, nếu có thể truyền tin cho lão phu, lão phu nhất định sẽ đích thân tới cửa thăm viếng.

- Nhất định, nhất định!

Dương Khai hơi ôm quyền nói.

Ngay sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về phía hai người Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi nói lời cảm tạ.

Lần này Long Huyệt Sơn bị nhiều người vây công, ra tay trợ giúp mình không có mấy người, trừ nữ nhân thần bí họ Diệp ra, chỉ còn bốn người của Ảnh Nguyệt Điện, phần ân tình này, Dương Khai sẽ ghi nhớ ở trong lòng.

Giờ khắc này cũng chỉ có mấy người này có lá gan ở lại, những người còn sống khác đều đã chạy đi, ngay cả Mặc Vũ của Càn Thiên Tông thái độ mập mờ kia, cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Răng rắc..." Ở giữa không trung truyền tới tiếng vang nhỏ, chiến hạm trôi lơ lửng ở trên không trung, bỗng cảnh cửa khoang hạm tự nhiên mở ra, Dương Khai liếc mắt một cái, mỉm cười: - Tiền trưởng lão, Phí thành chủ, vãn bối cáo từ trước.

Tiền Thông và Phí Chi Đồ khẽ gật đầu, không có ý giữ lại nữa.

Dương Khai lúc này thân hình thoắt một cái, đi tới phía trước Thần Thụ, vươn ra một tay bắt lấy, cùng lúc đó thần thức phát ra một lực lượng cuồn cuộn, thu nó vào bên trong không gian Hắc Thư.

Bóng người bắn nhanh, mọi người đều với nữ nhân họ Diệp cầm đầu, tất cả đều từ chỗ mình bay vọt tới, xuyên qua khoang cửa của chiến hạm rồi biến mất không thấy, Dương Khai theo sát phía sau. Sau khi Dương Khai tiến vào, cửa khoang kia nhanh chóng khép lại. Ngay sau đó, bên trong chiến hạm truyền ra tiếng vù vù, hóa thành một luồng sáng biến mất tại chỗ.

- Tốc độ nhanh thật. Phí Chí Đồ lộ vẻ mặt rung động nhìn theo hướng chiến hạm biến mất.

Tốc độ này, nếu chiến hạm của Ảnh Nguyệt Điện cùng so sánh, quả thực là gặp được sư phụ, không thể sánh bằng.

Tiền Thông trên mặt nổi lên một tia hưng phấn khó hiểu, lẩm bẩm nói: - Không nghĩ tới ngọn núi nho nhỏ này lại có nhân tài đông đúc, nội tình hùng hậu, bọn người Mạc Tiếu Sinh lần này đã chọc phải người không nên chọc rồi.

Phí Chi Đồ lặng lẽ cười: - Lo lắng cho bọn họ làm gì, hiện tại ngươi nên suy tính làm thế nào để khuyên Dương Khai vận dụng chiến hạm này rời khỏi lồng giam U Ám Tinh, chỉ cần hai người chúng ta tấn thăng Hư Vương Cảnh, U Ám Tinh này sẽ là thiên hạ của Ảnh Nguyệt Điện ta.

Nghe vậy, Tiền Thông sắc mặc chấn động, trong mắt lóe sáng rạng rỡ, liên tục gật đầu.

Cách mấy chục dặm bên ngoài Long Huyệt Sơn, đám người Mặc Tiếu Sinh chật vật chạy ra, ngẩng đầu nhìn lên phương hướng chiến hạm kia biến mất, sắc mặt tái mét. Lần này tổn thất lớn tạm thời không đề cập nữa, hết lần này tới lần khác kết thành thù hận với Long Huyệt Sơn, với biểu hiện nội tình của ngọn núi này, e rằng sau này Chiến Thiên Minh chỉ sợ sống không dễ chịu.

Mạc Tiếu Sinh sắc mặt khó coi, vẻ lo lắng hiện hết lên khuôn mặt.

Đại trưởng lão của Chiến Thiên Minh đã như vậy, mà đám người Thành Bằng Huyên, Kim Thạch và Phong Bà Tử cũng như thế? Người nào người nấy như cha mẹ chết, đều rất hối hận, nhất là Kim Thạch. Hôm nay đánh một trận, lão mất đi một cánh tay, xem như bị tổn thương nguyên khí.

Mấy nhà vui thì cũng có mấy nhà buồn, Càn Thiên Tông bên kia, Mặc Vũ tâm tình rất tốt, bất kể như thế nào, lần này lão không có ác ý với Long Huyệt Sơn, chỉ có một lần ra tay lại là giúp Dương Khai hóa giải một chút nguy cơ, nếu đối phương không phải người mù, hẳn có thể nhìn ra hảo ý của lão.

Hơn nữa, hai đệ tử của lão cùng Dương Khai cũng có chút giao tình, cũng coi như mượn cơ hội tìm một chút lợi ích.

Tiền Thông, Phí Chí Đồ cũng có chút mưu tính, tự nhiên lão cũng có chút ý kiến.

Vừa nghĩ đến đây, Mặc Vũ chậm rãi mở miệng nói: - Đào nhi.

- Có đệ tử.

Thẩm Thi Đào tiến lên một bước lên tiếng trả lời.

- Sau này hãy qua lại nhiều với Dương Khai, nếu có thể thi triển thủ đoạn bắt hắn làm tù binh cả thể xác và tinh thần, vậy thì không còn gì tốt hơn.

- Sư tôn! Thẩm Thi Đào thẹn thùng, sư tôn tuy rằng lúc bình thường tính khí ôn hòa, nhưng từ trước tới giờ cũng không có nói qua với nàng vấn đề nhạy cảm này, tự dưng giờ nói thẳng thắn, lập tức khiến Thẩm Thi Đào có chút chịu không nổi.

Bản thân nàng vốn kiêu ngạo, bộ dáng thành thục, thần thái thẹn thùng, phong tình tăng lên một phần rung động lòng người, làm cho con ngươi của các đệ tử Càn Thiên Tông đều trợn tròn.

- Sư tôn không phải đang nói đùa! Mặc Vũ nói sắc mặt vô cùng nghiêm chỉnh: - Nếu như ngươi có thể kết thành vợ chồng với hắn, vậy ngươi chính là công thần lớn nhất của Càn Thiên Tông ta!

Thẩm Thi Đào vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Trước nàng cùng đám người Lục Oánh chờ ở bên ngoài, tuy rằng nghe thấy bên trong Long Huyệt Sơn đang diễn ra chiến đấu kịch liệt, nhưng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem theo lời nói của sư tôn có thể suy đoán: Ở Long Huyệt Sơn phía trước dường như biểu hiện của Dương Khai đã làm cho sư tôn đều tôn kính vạn phần.

Bên trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ngờ sư tôn có thái độ biến hóa như thế? Nàng biết rõ tầm mắt của sư tôn mình cao biết bao, lần trước được sư tôn thu làm đệ tử không bao lâu, một trưởng lão của tông môn liền xin cưới cho hậu bối của mình, nhưng lại bị sư tôn nói lời từ chối.

Hậu bối của trưởng lão kia tư chất không tầm thường, thực lực cũng rất cao, coi như là một nhân tài kiệt xuất, cũng không lọt vào con mắt của sư tôn, Dương Khai như thế nào lại khiến sư tôn coi trọng như vậy?

Trong ấn tượng của Thẩm Thi Đào, Dương Khai thực lực quả thật rất cao, trong võ giả cùng đẳng cấp cũng coi là cường giả, nhưng Thẩm Thi Đào vẫn cho rằng ưu điểm lớn nhất của hắn là có vận may hơn người bình thường mà thôi.

Nhưng nói đến số phận may mắn sư tôn cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Thẩm Thi Đào vạn lần cũng không nghĩ ra.

Không đề cập tới những người ngoài kia nữa, bên trong chiến hạm, Dương Khai tấm tắc khen ngợi, quan sát bốn phía. Trước đó vài ngày lúc cùng Dương Viêm đi Lưu Viêm Sa Địa, hắn từng nghe Dương Viêm nói, trong kho dưới lòng đất Long Huyệt Sơn có một chiếc chiến hạm rất lớn, cho nên khi chiến hạm này xuất hiện ngang trời, Dương Khai cũng không có bất ngờ lắm.

Duy nhất ngoài ý muốn chính là, chiến hạm này cũng quá nhỏ đi.

Vào bên trong, mới biết chiến hạm có động thiên khác, cùng Phi Sa Chiến Toa kia là giống nhau, bề ngoài thoạt nhìn không lớn, nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi.

Từng gian phòng tinh xảo, có phòng tĩnh tâm, phòng luyện khí sư, phòng luyện đan, sân tỉ võ, và nhiều loại thiết bị nữa.

Một chiếc chiến hạm như vậy đẳng cấp còn cao hơn không ít so với Dương khai năm đó cưỡi chiến hạm to lớn của Hằng La Thương Hội kia.

Không ngừng đi đến hướng phía trước, rất nhanh Dương Khai đến một đại sảnh hình vòm, trong đại sảnh này có đốt trầm hương để thanh tâm ổn định tinh thần, mặt sàn trải thảm lông màu đỏ, bốn phía có kỳ thạch chiếu sáng làm đẹp, bố trí này rất ấm áp.

Giờ khắc này, bên trong Long Huyệt Sơn có thể nói trên cơ bản có rất nhiều người khắp nơi tới, bao gồm cả nữ nhân họ Diệp và Cát Thất mới tới cũng đứng ở bên cạnh Dương Viêm.

Đám người Thường Khởi, Hách An thần sắc bình thường, dù sao lúc luyện chế chiến hạm, bọn họ cũng từng phụ giúp, nhiều lần ra vào chiến hạm, mà Thiên Nguyệt, Vũ Y lại càng không cần nhắc tới, hai người bọn họ sớm đã trở thành trợ thủ đắc lực của Dương Viêm rồi.

Thật ra Ninh Hướng Trần, một mực vẫn duy trì vẻ mặt rung động, giống như đặt mình trong cõi mộng vậy không thể tin nổi.

Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nữ nhân họ Diệp một chút, vẻ mặt bảo sao nghe vậy.

Lão so bất kỳ kẻ nào ở đây đều biết lai lịch của nữ nhân này, trước mặt nàng tự nhiên có chút không tự nhiên. Càng khiến cho Ninh Hướng Trần kinh ngạc vạn phần là nữ nhân họ Diệp này không ngờ xưng hô Dương Viêm là đại nhân! Với tu vi Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, mà thái độ lại vô cùng cung kính đối với Dương Viêm.

Ninh Hướng Trần hận không thể cho mình một quyền, xác nhận mình có phải thật đang nằm mơ hay không.

Lúc Dương Khai đi tới, đám người Vũ Y đang sắc mặt buồn bã, than thở không ngừng.

Tuy rằng lần chiến đấu này, Long Huyệt Sơn có thể xem như đại toàn thắng, chẳng những giết vô số kẻ địch, bản thân cũng không hao tổn chút nào, nhưng nhà thì mất, làm cho bọn họ khó có thể cao hứng được

Đây chính là nơi bọn họ hao phí hết tâm tư để tạo ra ngôi nhà của mình.

Lại vì một lần chiến đấu ngoài ý muốn mà bị hủy diệt không còn gì, bao nhiêu năm nỗ lực và cực khổ, giờ bị hủy hoại chỉ trong giây lát, chẳng có ai là không đau lòng cả?
Advertisement
';
Advertisement