Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tình huống giằng co ước chừng kéo dài ba ngày ba đêm, Dương Khai không hề có tiến triển. Ngược lại sức mạnh thần thức tự thân đã tiêu hao không còn, thức hải khô cạn, nếu không có dị bảo Ôn Thần Liên bảy màu ôn dưỡng thần hồn thì chỉ cần tình huống hiện tại đã đủ làm hắn vạn kiếp bất phục.

Cả đầu hắn như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào đau đớn vô cùng. Trong sương phòng ở Thiên Nhất Cung, Dương Khai rống lên một tiếng trầm thấp buồn bực, Diệt Thế Ma Nhãn tự sụp đổ, không có lực lượng thần thức làm căn nguyên, Diệt Thế Ma Nhãn căn bản không thể vận dụng. Đây là lần đầu tiên Diệt Thế Ma Nhãn không lập công. Trước đó mỗi lần vận dụng nó đều thuận lợi, dù là đối địch hay uy hiếp đều có kỳ hiệu lớn lao. Nhưng bây giờ đối phó với một luồng tàn hồn trong Long Cốt Kiếm Tích Thuý này lại là không có chút hiệu quả nào.

Dương Khai chẳng những không buồn mà ngược lại còn rất mừng rỡ. Càng khó đối phó lại càng nói lên giá trị to lớn của Long Cốt Kiếm. Chỉ cần nghĩ cách hàng phục long hồn nó sẽ có thể trợ lực lớn lao cho mình. Phải làm như thế nào mới có thể thần phục nó? Dương Khai vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn cự long xanh biếc trước mắt, sâu trong nội tâm hắn suy nghĩ khổ sở. Bỗng nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó liền nhướn mày, trong mắt loé lên một tia hưng phấn, thần sắc không khỏi mừng rõ. Mặc dù chỉ là một ý nghĩ mơ hồ nhưng hắn chắc chắn muốn thử một lần.

Cái gọi là người trong cuộc thường mù quáng, Dương Khai đã hoàn toàn quên mất trong cơ thể mình còn có một đạo tàn hồn Chân Long. Chính là khi ở Thông Huyền đại lục đã chiếm được truyền thừa Long Hoàng trong cấm địa Long Cốc ở Long Phượng Phủ. Từ sau khi nhận được truyền thừa kia, trên thân thể mình liền xuất hiện một bộ đồ án Kim Long. Trước kia kiến thức của Dương Khai không nhiều lắm nên không biết, không rõ sự ảo diệu của đồ án Kim Long này.

Nhưng lần trước sau khi cùng đám người Phí Chi Đồ thăm dò Đế Uyển hắn đã biết đến sự tồn tại của thánh linh thượng cổ. Nếu truyền thừa Phượng Hậu từ tổ phượng mang ra ngoài là một đạo tàn hồn Băng Phượng thì truyền thừa Long Hoàng mình chiếm được tại Long Cốt chắc chắn cũng là như vậy. Mặc dù chưa trải qua chứng thực nhưng Dương Khai cảm thấy suy đoán của mình phải đúng tám chín phần mười, không có lý nào mà truyền thừa Long Hoàng lại kém hơn truyền thừa Phượng Hậu.

Có lẽ…có thể mượn truyền thừa Long Hoàng để đạt thành chuyện này. Tính tới đây Dương Khai không do dự nữa, bất kể thế nào đây cũng là một cách, có thể thành hay không còn phải xem ý trời. Hắn đưa tay cởi bỏ y phục của mình để lộ ra thân thể tinh luyện. Thân thể Dương Khai thoạt nhìn không tính là quá mạnh mẽ cường tráng nhưng vô cùng cân xứng, từng khối bắp thịt đều chứa sức mạnh khổng lồ nhìn rất đẹp mắt.

Giờ khắc này đang có hai bản đồ án như hình xăm tồn tại trên người hắn. Một bộ là đồ án Kim Long, còn lại là đồ án Băng Phượng, hai thứ thoạt nhìn giống nhau như đúc. Nhưng điểm hơi khác chính là đồ án Kim Long giống như sóng du tẩu trên người Dương Khai còn đồ án Băng Phượng lại cố định một chỗ không hề di động.

Xét đến cùng đồ án Băng Phượng này chính là truyền thừa Phượng Hậu, cũng không thuộc về Dương Khai, chỉ là dùng thân thể hắn làm vật dẫn tạm lưu lại đó thôi. Còn đồ án Kim Long là truyền thừa Long Hoàng, do bản thân Dương Khai sở hữu. Khi thần niệm Dương Khai quét qua đồ án Băng Phượng, hắn bất ngờ phát hiện con ngươi nó không ngờ đã chuyển động một chút. Dường như ánh mắt nhìn mình rồi liền không có động tĩnh.

Dương Khai cũng biết là không phải do ảo giác của mình. Nhưng trước mắt hắn lại hiện ra thân ảnh Tô Nhan. Tính ra đồ án Băng Phượng này sở dĩ lưu lại trên người hắn cũng vì muốn dẫn cho Tô Nhan. Đáng tiếc đã nhiều năm như vậy hắn vẫn không có cơ hội gặp lại giai nhân. Không biết nàng hiện tại sống thế nào. Không biết nàng có bị ai bắt nạt hay không. Cũng không biết nàng tu luyện có thuận lợi hay không.

… Im lặng một lát Dương Khai lập tức thu lại tâm tình, lúc này hắn đem sự chú ý đặt trên đồ án Kim Long, hít sâu một hơi, tâm niệm hắn vừa động liền vận chuyển Âm Dương Hợp Hoan Công. Thánh nguyên trào động, đồ án Kim Long kia du động càng nhanh dường như được thứ gì đó tưới nhuần. Chốc lát tiếng long ngâm đinh tai nhức óc truyền ra, ánh sáng vàng chói mắt bắn nổ ra tứ tán bao phủ toàn bộ gian sương phòng. Màu xanh biếc vốn ở trong phòng trong nháy mắt đã mờ đi rất nhiều.

Con cự long kia lạnh lùng nhìn Dương Khai chăm chú, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, lúc này tinh thần hoảng loạn như gặp khắc tinh con ngươi run lẩy bẩy, mơ hồ lộ ra ý hoảng sợ.

G..r..ừ…

Ánh sáng vàng phóng ra từ trên người Dương Khai, một hư ảnh cự long màu vàng hội tụ trên đầu hắn giống như thần để cao cao tại thượng quan sát cự long xanh biếc kia. Hai con cự long nhìn thân thể không khác là bao, bộ dáng cũng không mấy khác biệt, chỉ có duy nhất sắc thái của hai con rồng là không giống nhau.

Một màu kim còn một màu lục. Con cự long xanh biếc kia tuy thần sắc sợ hãi kiêng kỵ nhưng rõ ràng không muốn kẻ địch thấy mình yếu thế, đầu rồng giương lên tia sáng màu xanh biếc đại thịnh che giấu ánh sáng vàng, nổi lên đứng ngang hàng với cự long vàng uy nghiêm. Dương Khai mắt thấy cảnh này trong lòng mừng rỡ, biết tự mình lần này coi như mèo mù vớ cá rán tìm đúng phương pháp rồi, không muốn bỏ dở nửa chừng như vậy.

Lúc này hắn lên tinh thần,liều mạng vận chuyển Âm Dương Hợp Hoan Công. Ánh sáng vàng càng tăng lên, một lần nữa áp chế tia sáng xanh biếc. Nhưng vẫn chưa xong, không biết có phải vì động huyền cơ gì mà còn kèm theo một tiếng phượng hót thanh thúy.

Đồ án Băng Phượng vốn cố định trên thân thể Dương Khai bỗng hóa thành một luồng ánh sáng bắn nhanh ra. Hàn khí lạnh giá tản ra bốn phía, năng lượng Kim Long trong cơ thể phát ra lại cực nóng, vừa nóng vừa lạnh theo lẽ thường mà nói hẳn là tương khắc, nhưng lúc này lại giao hòa, chẳng những không có xung đột gì mà ngược lại còn thúc đẩy uy thế của đối phương. Ánh sáng vàng, trắng cùng tia sáng xanh biếc va chạm lẫn nhau, tiếng bùm bùm vang lên không dứt bên tai. Tia sáng xanh biếc kia vốn không địch nổi ánh sáng vàng, bị khổ giải áp chế, giờ này lại có thêm bóng trắng gia nhập, trong khoảnh khắc liền binh bại như núi đổ.

Tiếng thở phì phò vang lên, tia sáng trước mặt phóng ra, Dương Khai căn bản không nhìn rõ vật, chỉ cảm thấy màu vàng cùng màu trắng đang điên cuồng áp chế tia sáng xanh biếc kia. Dùng thần niệm dò xét, hắn thấy tia sáng xanh cũng đang co lại với tốc độ khó ngờ. Ầm… Một tiếng nổ nặng nề truyền ra, thân thể Dương Khai chấn động, đợi hắn lại mở mắt ra nhìn phía trước bất ngờ phát hiện thấy trong sương phòng mình hỗn độn như bị mưa gió đánh qua, đến cấm chế Thiên Nhất Cung cũng đều bị xé rách.

Trên thân thể mình đồ án Kim Long không biết đã quay trở về từ lúc nào, vẫn vui sướng du tẩu như vừa rồi, đồ án Băng Phượng một lần nữa cũng cố định một chỗ. Dường như hết thảy những gì xảy ra trước đó đều là ảo giác, chưa từng xảy ra. Nhưng chú ý của Dương Khai lập tức tập trung vào Long Cốt Kiếm Tích Thúy kia, đưa tay cầm lấy, hắn cảm nhận được một cảm giác khó nói truyền tới.

Nếu như nói trước kia cầm thanh Long Cốt Kiếm này chỉ là cầm một món bí bảo thì bây giờ Dương Khai cảm thấy có loại tâm thần tương liên, dường như Long Cốt Kiếm Tích Thúy này đã trở thành một phần của bản thân, tùy ý mình sử dụng. Mặc dù rất yếu nhưng cảm giác cũng khác trước. Nhướn mày, Dương Khai rót thánh nguyên tự thân vào thanh kiếm.

Trường kiếm lập tức huyễn hóa thành cự long xanh biếc, chỉ có điều khác trước là tròng mắt khinh miệt lúc trước của con cự long đã hoàn toàn biến mất không thấy mà thay vào đó là sự ôn thuận và phục tùng. Dương Khai cười vui không thể kìm hãm được. Không ngờ tới chỉ là ý nghĩ toát ra trong lúc vô ý lại có tác dụng lớn vậy.

Dùng long uy đối kháng long uy quả nhiên là có thể được. Hơn nữa trải qua trận vừa rồi Dương Khai mơ hồ cảm giác đồ án Kim Long trên người mình còn cao hơn cự long xanh biếc kia một bậc. Đều là một đạo tàn hồn thánh linh thượng cổ, nhưng cự long xanh biếc khi đơn độc đối kháng Kim Long hư ảnh rõ ràng có chút không địch nổi, cho dù không có tàn hồn Băng Phượng tham gia, Dương Khai cảm thấy hàng phục nó cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Có thêm Băng Phượng chỉ là rút ngắn đi rất nhiều thời gian. Tâm niệm vừa động, cự long xanh biếc kia quả nhiên dễ sai khiến, bay múa theo điều khiển của Dương Khai. Từ nay về sau sử dụng Long Cốt Kiếm Tích Thúy sẽ không cần lo lắng nó sẽ cắn trả, giải trừ được mối họa ngầm, tâm tình Dương Khai khoái trá.

Ở trong sương phòng kiểm nghiệm hồi lâu, Dương Khai mới thỏa mãn đem Long Cốt Kiếm thu vào trong cơ thể, tiếp tục dùng thánh nguyên tự thân ôn dưỡng. Thực lực bản thân hiện tại quá thấp, không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của bí bảo này. Hơn nữa bản thân bí bảo còn chưa được luyện hóa hoàn toàn, Dương Khai không biết sau khi thành thục thì uy năng thanh kiếm này sẽ cường đại tới mức nào.

Đây là một chuyện thực đáng mong đợi. Hắn lấy từ nhẫn không gian ra một chút đan dược uống vào, thu lại tâm thần, ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục thánh nguyên tiêu hao cùng lực lượng thần thức.

Trong thời gian ngắn ngủi một ngày, tinh thần khí đã khôi phục đỉnh phong, đang lúc Dương Khai muốn đứng dậy, bên ngoài bỗng truyền tới một tiếng vù vù, liền sau đó cả Thiên Nhất Cung cũng bắt đầu lay động.

Dương Khai sắc mặt đại biến, theo bản năng hắn nghĩ Lăng Tiêu Tông bị công kích, nhưng nghĩ lại lại có chút không đúng, giờ này Lăng Tiêu Tông chiếm cứ di chỉ Thái Huyền Tông, bên ngoài có Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ, bên trong có đại trận hộ tông, người nào trên U Ám Tinh lại có khả năng lớn vậy có thể đánh tới Lăng Tiêu Tông? Hơn nữa suy đoán từ linh khí thiên địa rung chyển, dường như không giống như là phản ứng sau khi bị công kích.

Ngược lại chính là biến hóa từ bên trong đưa tới. Khẽ cau mày, Dương Khai đứng dậy đẩy cửa hướng bước ra ngoài. Ra khỏi Thiên Nhất Cung, nhận định đúng một vị trí, thân hình hắn chớp lóe, với tốc độ cực nhanh hướng qua bên kia.

Chốc lát Dương Khai đã tới quảng trường khổng lồ ở tiền điện Lăng Tiêu Tông.

Lúc này mấy chục đệ tử đều tụ tập ở đây. Các đại trưởng lão trong tông cũng đều ở đây. Mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không chớp mắt như thể trên bầu trời có gì đó hấp dẫn bọn họ. Theo ánh mắt bọn họ nhìn lại Dương Khai lộ vẻ mặt kinh ngạc bởi vì giữa không trung Dương Viêm đang trôi lơ lửng, thần sắc trang nghiêm trang trọng, mái tóc dài đen nhánh tú lệ lay động, hai tay không ngừng biến ảo pháp quyết, từng luồng thánh nguyên tinh thuần hiện ra từ thân thể mềm mại hóa thành từng luồng sáng hướng bắn nhanh lên bầu trời. Nhận thấy Dương Khai xuất hiện mọi người rối rít hành lễ.
Advertisement
';
Advertisement