Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

So với Khổng Văn Đống, ít nhất thiếu phụ còn chiếm một chút chủ động, dù sao nàng cũng chỉ lợi dụng Dương Khai một chút mà thôi, không trực tiếp đối địch với hắn, cho nên con ngươi đảo một vòng, liền nũng nịu nói: - Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại, thiếp thân đã biết trước ngươi sẽ không có chuyện gì mà.

Giống như thể nàng ta đã biết trước rồi vậy.

Dương Khai cười châm biếm, chầm chậm bước lên, lên tiếng: - Không cần nói nhiều, vị phu nhân này, vừa rồi lời của ngươi nói vẫn còn tính chứ?

Thiếu phụ nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó hết sức vui mừng vội vàng gật đầu: - Đương nhiên vẫn còn có giá trị.

- Được. Dương Khai hài lòng gật gật đầu nói: - Nếu như thế, sau khi chuyện này thành công, ta muốn lấy một nửa thu hoạch từ trong động phủ kia, nếu như phu nhân đồng ý, ta sẽ lập tức ra tay giúp các ngươi, nếu không đáp ứng thì coi như ta chưa có nói gì.

- Một nửa sao? Thiếu phụ kinh ngạc nhìn Dương Khai, vẻ mặt liền trở nên không vui, khẽ nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi không cảm thấy đề nghị này không công bằng sao?.

- Không công bằng chỗ nào? Dương Khai cười hì hì nhìn nàng.

- Ngươi chỉ có một người mà thôi, hơn nữa cảnh giới tu vi chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, trong khi đó Băng Tâm Cốc ta có ba người, nếu như phân chia, ngươi cũng chỉ có thể chiếm một phần tư hoặc là ít hơn, một nửa số thu hoạch ư... ha ha, ngươi không cảm thấy mình đòi hỏi hơi nhiều sao?

- Không cảm thấy! Dương Khai nghiêm nghị lắc đầu: - Nếu không có ta tham gia, các ngươi không có khả năng chiếm được bất cứ vật gì ở bên trong, nếu như có thể chiếm được thứ gì đó cũng là do có ta tham dự trong đó, cho nên đề nghị một nửa thu hoạch đối với cả ta và ngươi là hợp tình hợp lý.

- Không được! Thiếu phụ lắc đầu lia lịa, vẻ mặt kiên quyết nói:

- Đề nghị này ta không thể đáp ứng, ta có thể chủ trì chia cho ngươi nhiều nhất là một phần năm, nếu như ngươi không đồng ý thì quên đi.

- Thật sao? Trên mặt Dương Khai nở nụ cười càng đậm, hứng thú nhìn nàng nói:

- Cho dù đợi lát nữa bọn họ có quân tiếp viện đến đây, ngươi cũng không đáp ứng?

- Ngươi nói cái gì? Thiếu phụ liền biến sắc.

- Nói gì hả, sao ngươi không tự nhìn thử xem? Dương Khai không chú để ý đáp.

Thiếu phụ cũng không phải kẻ ngốc, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn xung quanh. Một lát sau, ánh mắt liền trở nên ngưng trọng và lạnh lùng. Nguyên nhân không gì khác, chính là nàng không ngờ lại thấy được tên võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh vừa bị đánh trọng thương kia đang len lén truyền thần niệm vào trong la bàn truyền tin, tựa hồ đang báo tin cho người nào đó, cũng không biết hắn rốt cuộc đã liên lạc với đối phương thành công chưa.

Thấy vậy, thiếu phụ lập tức hiểu được chuyện này đã không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, liền nghiến răng, khẽ nói: - Được, một nửa thì một nửa, chỉ cần chúng ta có thể chiếm được gì đó bên trong sơn cốc kia, thiếp nhất định sẽ không nuốt lời!

- Hy vọng ngươi nói giữ lời! Dương Khai nhìn nàng đầy thâm ý nói. Thiếu phụ chợt chột dạ, chẳng biết tại sao, lại hơi có cảm giác lo sợ bất an.

Tuy nhiên rất nhanh, nàng liền xua tan cái suy nghĩ này, kế hoạch quan trọng nhất trước mắt, chính là trước tiên phải hạ bệ tên tiểu tử này, về phần phân chia thu hoạch sau khi chiếm được bên trong sơn cốc kia, cũng không phải là do chính miệng nàng nói ra, cho hắn một hai thành là được rồi.

Một nửa sao... thật là buồn cười, chính mình không định qua cầu rút ván thì thôi, đến lúc đó nếu hắn thật sự không biết điều, thì cho dù hắn thắp nhang thơm cầu nguyện, mình lại ra tay cũng không muộn.

- Ngươi yên tâm đi. Nghĩ vậy, thiếu phụ mỉm cười nói.

Mà trong suốt quá cả trình Dương Khai đàm phán, Khổng Văn Đống cũng không ngắt lời ngăn cản chút nào. Hắn biết rõ mình và Dương Khai đã kết thù oán, lúc này nói gì đi nữa cũng không giải quyết được chuyện gì, nên chờ cho bọn hắn nói xong, mới âm trầm cười cười: - Tiểu tử, ngươi thật cho rằng mình có tư cách này sao?

- Có phải hay không, đánh nhau mới biết được. Dương Khai ngoác miệng cười, song cũng không định gây sự với Khổng Văn Đống. Dù sao thực lực của đối phương cũng là một trong bốn người mạnh nhất ở Hỏa Diệu Tông, đối phó với lão nhất định có chút phiền phức. Hắn tập trung mục tiêu vào lão già Phản Hư lưỡng tầng cảnh chưa cao tuổi lắm ở bên cạnh, lão già này trên người mặc áo bào màu đen, có ba chòm râu dài, nhìn qua cũng có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng da mặt thì lại hồng hào, mịn màng như trẻ sơ sinh.

Trong nháy mắt, Kim Huyết Ti đã bắn nhanh về phía lão già áo bào đen kia, chụp thẳng xuống đầu lão.

Thấy Dương Khai ra tay quyết đoán, không chút chần chừ, mà lại ngoài dự đoán của mọi người lựa chọn một đối thủ hơn hẳn một cấp bậc như vậy, sắc mặt của ba nữ nhân Băng Tâm Cốc đều trở nên mừng rỡ, thiếu phụ dẫn đầu khẽ quát lên, chủ động lao tới đối đầu với Khổng Văn Đống, hai nữ nhân còn lại cũng tìm đến mục tiêu của riêng mình, từng cặp lao vào chém giết.

Bên phía Băng Tâm Cốc, ngoại trừ thiếu phụ dẫn đầu là Phản Hư tam tầng cảnh ra, hai nữ nhân còn lại thì một người là lưỡng tầng cảnh, còn một người là nhất tầng cảnh.

Tương tự, bên phía Hỏa Diệu Tông, hai võ giả còn lại cũng đều có cảnh giới như vậy.

Tuy nhiên, một tên võ giả nhất tầng cảnh của đối phương đã bị thiếu phụ cho đánh trọng thương, nữ nhân của Băng Tâm Cốc dọn dẹp hắn cũng không khó khăn gì, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, một khi trận chiến bên này phân ra thắng bại, thì liền có thể tiếp viện cho những người khác.

Hỏa Diệu Tông sẽ dần dần yếu thế giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đến lúc đó tất sẽ binh bại như núi đổ!

Thiếu phụ nhanh chóng đánh giá tình hình, trong lòng thầm mừng rỡ, đồng thời cũng có chút lo lắng nhìn về phía Dương Khai. Dù sao dự đoán của nàng có thành hiện thực hay không cơ bản là phụ thuộc vào sự đeo bám của Dương Khai đối với lão già áo bào đen kia.

Nếu như trong khoảng thời gian ngắn Dương Khai đã bị lão già áo bào đen của Hỏa Diệu Tông giết chết, vậy thì kết quả tốt đẹp mà trong đầu nàng ta hình dung sẽ không xảy ra.

Thiếu phụ không thể không quan tâm đối với Dương Khai nhiều hơn.

Nàng nghĩ cuộc chiến đấu bên phía đó sẽ nghiêng về một bên, Dương Khai đau khổ chống đỡ, bị đánh bầm dập, dù sao đối thủ mà hắn lựa chọn cũng có thực lực cao hơn hắn một cảnh giới.

Thế nhưng vừa nhìn lại, thiếu phụ không khỏi thất kinh!

Chiến cuộc đúng là nghiêng về một bên, nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng, mà người đang đau khổ chống đỡ, bị đánh bầm dập kia lại chính là lão già Phản Hư lưỡng tầng cảnh mặc áo bào đen.

Lão giả đang bị ánh sáng vàng kim bao phủ dày đặc ở xung quanh, ánh sáng vàng kim truyền ra tiếng vang xoẹt xoẹt như thể xé rách cả không gian. Bị ánh sáng vàng bao phủ ở trong đó, lão hoàn toàn ở vào thế phòng thủ, căn bản không có kẽ hở để công kích.

Thiếu phụ dẫn đầu của Băng Tâm Cốc trợn tròn mắt, thiếu chút nữa rớt cả con ngươi ra ngoài!

Hơi thất thần một chút, nàng đã bị Khổng Văn Đống áp chế, suýt nữa thì bị thương, lập tức nàng liền luống cuống thu liễm tâm thần, tập trung đại chiến với Khổng Văn Đống, không còn lòng dạ nào đi chú ý tới Dương Khai nữa.

Cùng lúc đó, bên phía Dương Khai, lão già áo bào đen sắc mặt tái xanh, làm sao cũng không nghĩ tới người thanh niên chỉ mới có cảnh giới Phản Hư nhất tầng cảnh này không lại khó chơi tới như vậy.

Từng sợi tơ màu vàng kia sắc bén vô cùng, cũng không biết là bí thuật gì mà khi cắt tới lại sinh ra ánh sáng vàng che phủ trời đất, thánh nguyên hộ thân của lão bị cắt trúng lập tức sẽ xuất hiện vết nứt.

Lão già áo bào đen không thể không lấy ra bảo giáp phòng ngự của mình, nhưng dù như thế vẫn cảm thấy khó có thể ngăn cản.

Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến lão già áo bào đen cảm thấy khó khăn nhất, mà khiến cho lão cảm thấy khó khăn nhất chính là, Thế của lão căn bản không thể nào bao phủ được đối phương, khi võ giả Phản Hư Cảnh đại chiến, lực lượng của Thế có đôi khi sẽ có tác dụng quyết định.

Nếu như Thế của bản thân so với địch nhân mạnh mẽ hơn, một khi phá hủy Thế của đối phương, đem Thế của mình bao phủ lên, thì sẽ có thể làm cho thực lực đối phương giảm mạnh, đối phó càng thêm nhẹ nhàng.

Lão già áo bào đen vốn không xem Dương Khai ra gì, lúc mới giao đấu định lợi dụng Thế của bản thân để chiến ưu thế trước, nào ngờ vừa mới phóng Thế ra đã bị tơ vàng kia cắt cho te tua, căn bản không thể nào hình thành được chứ đừng nói gì đến chuyện bao phủ đối phương.

Tơ vàng này lại có thể giải trừ Thế kỳ diệu như vậy! Lão giả lập tức kinh hãi, không dám khinh thường Dương Khai chút nào nữa, liền quát lên chói tai, hai tay mở rộng ra, tạo thành một quả cầu lửa to như cái chậu rửa mặt ở trước người, rồi hung dữ đẩy ra, phóng thẳng về phía Dương Khai.

Bay được nửa đường, quả cầu lửa chợt ầm ầm nổ tung, tách ra thành vô số quả cầu lửa có thể tích nhỏ hơn, rập rạp chằng chịt đánh tới với khí thế kinh người.

Dương Khai nhướng mày, co ngón tay búng một cái, một đoàn Ma diệm đen như mực lập tức được bắn ra, chặn những quả cầu lửa kia lại.

- Dám đùa với lửa sao? Lão già áo bào đen thấy vậy, trên mặt khẽ nở nụ cười châm chọc, nói về điều khiển lửa, lão chính là bậc thầy, dù sao lão cũng là võ giả của Hỏa Diệu Tông, cả đời đều nghiên cứu về lửa, tu luyện công pháp và bí thuật cũng là hệ hỏa, thanh niên đối diện kia cho dù có thể phá giải bí thuật Thế, nhưng nếu so đấu về bí thuật hệ hỏa, khẳng định sẽ không bằng lão.

Điệu bộ của lão như thể đang xem kịch vui.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt của lão liền cứng lại, biến thành bộ mặt như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy.

Ngọn lửa đen kịt kia tỏa ra khí tức lạnh lẽo, so với bí thuật hệ băng của võ giả Băng Tâm Cốc cũng mạnh hơn rất nhiều. Tại thời điểm một kích kia bắn ra còn chưa nhìn ra manh mối gì, nhưng khi đoàn Hỏa diễm đen như mực kia đang bay giữa không trung chợt vặn vẹo biến hóa, rồi nhanh chóng biến thành những con chim nhỏ, nhìn qua như thể chúng đang bay tán loạn, nhưng thật ra lại đón đỡ những quả cầu lửa của lão hết sức chuẩn xác.

- Khống Nguyên Thuật!

Đồng tử của lão già áo bào đen co rụt lại, gương mặt trở nên hết sức kinh hãi.

Tuy nói võ giả chỉ cần đạt đến cấp bậc Phản Hư Cảnh là có thể bắt đầu biết được Khống Nguyên Thuật, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tinh thông, lão già áo bào đen đã từng nghiên cứu tu luyện qua, nhưng cũng chỉ biết một chút mà thôi, căn bản không thể được như Dương Khai, có thể khống chế mỗi một tia thánh nguyên một cách chính xác như vậy.

Có thể làm được điều này, chẳng những yêu cầu phải quen tay hay việc, mà còn cần phải có lực lượng thần thức mạnh mẽ!

Đối phương rõ ràng chỉ có cảnh giới nhất tầng cảnh, làm sao lại có bản lĩnh này? Trong lòng Lão giả lập tức thầm hô không ổn.

Mặc dù đều là lửa, nhưng thông qua Khống Nguyên Thuật khống chế, công kích của đối phương rõ ràng lợi hại hơn lão rất nhiều.

Đúng như dự đoán, sau khi con chim nhỏ đen như mực kia đón đỡ ngọn lửa của lão, ngọn lửa đang cháy hừng hực của lão lập tức bị đóng băng lại rồi hoàn toàn tiêu biến, mà con chim nhỏ kia cũng không bị hao tổn bao nhiêu, ngược lại, khi chúng lần nữa tập trung lại liền tạo thành một con chim lửa với hình thể càng lớn hơn, bổ thẳng xuống đầu của lão.

- Ngươi cũng nếm thử ngọn lửa của ta một chút! Dương Khai ngoác miệng cười, tâm niệm vừa động, hàn khí từ Ma diệm kia liền thay đổi trở nên nóng rực.

Ma diệm lúc lạnh lúc nóng, nóng lạnh biến hóa chỉ trong một ý niệm của Dương Khai, quỷ dị khó lường.

Lão già áo bào đen kia nhất thời không kịp quan sát, lập tức liền bị thua thiệt nhiều.

Nóng lạnh thay đổi quá nhanh, lão căn bản không thể nào phòng bị, trong lúc vội vàng chỉ kịp lấy ra một bí bảo dạng chiếc khiên, biến thành một quầng sáng bảo vệ cạnh người, ngay sau đó, cả người lão liền bị Ma diệm bao phủ.

Vốn tưởng rằng một kích sẽ thành công, nhưng khi Dương Khai vừa định bước lên giải quyết dứt điểm bỗng nhiên chợt biến sắc, lập tức lướt nhẹ về phía sau.

Một tiếng "Ầm" liền vang lên..., chiếc khiên bảo vệ bên cạnh lão già áo bào đen chợt nổ tung, nhân lúc này, thân hình lão giả thoắt một cái rồi biến mất, khi xuất hiện lại đã ở cách xa mười mấy trượng.
Advertisement
';
Advertisement