Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Những năm qua thật khổ cho ngươi. Dương Khai khẽ thở dài. - Người mà ngươi nói đâu?

Hắn không thấy có dấu vết người nào ở trong này.

- Ở đây. Hoàng Quyên mỉm cười, ở đằng sau ló ra một cái bóng nhỏ, cúi người ngồi xuống ôn hòa nói: - Vận Nhi, tới bái kiến Dương tông chủ!

Dương Khai cúi đầu nhìn xuống, không khỏi kinh ngạc: - Trẻ con?

Hắn thật không ngờ tới, người mà Hoàng Quyên nói lại là một đứa trẻ!

Nhìn hình dạng của nó, khoảng 6-7 tuổi, cao chưa được 1m, người gầy gò, mặt vàng gầy, rõ ràng thiếu dinh dưỡng, quần áo vải gai thô, nhưng rất ngay ngắn, không có vết bẩn và tro bụi, tóc còn hơi vàng nhạt, chưa mất tính trẻ con, nhưng đôi mắt tròn sáng rất có thần.

Đây không phải con của Hoàng Quyên, bởi vì dung mạo hai người không giống chỗ nào, theo Dương Khai biết, Hoàng Quyên cũng chưa có sinh con.

Vậy bé con này ở đâu ra?

Tiểu nha đầu dường như sợ lạ, lại tò mò, nấp sau lưng Hoàng Quyên, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Dương Khai, nhưng không nói lời nào.

Hoàng Quyên khuyên bảo một hồi, bảo nó bái kiến, nhưng bé vẫn đứng yên ra đó, chỉ là không ngừng lắc đầu, ôm lòng cảnh giác nhìn Dương Khai. Ánh mắt này làm Dương Khai nhướng mày, trong lòng không khỏi chua xót.

Trẻ con tuổi này hẳn là không hiểu gì cả, nhưng nó lại ôm lòng cảnh giác với mình, vậy có nghĩa trước kia nó từng gặp chuyện gì làm nó hoảng loạn, bởi vậy không dám thân cận với người xa lạ nào nữa.

- Tông chủ thứ lỗi, Vận Nhi còn nhỏ, không biết lễ phép, xin tông chủ đừng trách. Hoàng Quyên đứng lên, cười khổ nói.

- Không sao. Dương Khai lắc đầu, thần niệm quét qua tiểu nha đầu, kinh ngạc: - Đã là Khai Nguyên Cảnh đỉnh phong, là ngươi dạy?

- Phải. Hoàng Quyên gật nhẹ. - Vận Nhi quấn quít muốn học, tôi cũng dạy một chút.

- Khá lắm khá lắm. Dương Khai khen ngợi, còn nhỏ tuổi đã là Khai Nguyên Cảnh đỉnh phong, đặt ở Trung Đô thì đúng là không thể nào thực hiện được. Hơn nữa với kinh tế của Hoàng Quyên, chỉ sợ không thể cung cấp được môi trường cùng tài nguyên tu luyện tốt, tức là tư chất của tiểu nha đầu này không kém.

Chần chờ một hồi, Dương Khai truyền âm thần niệm hỏi:

- Cha mẹ của nó đâu?

- 3 năm trước đã ngã xuống. Hoàng Quyên ảm đạm đáp lại.

Sau đó, Hoàng Quyên liền kể lại chuyện của tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu họ Lâm, tên đầy đủ là Lâm Vận Nhi. Cha vốn là người không môn không phái, còn mẹ xuất thân nữ đệ tử Hải Điện. Hải Điện cũng tính là thế lực lớn ở Vô Ưu Hải, danh tiếng tương đương Chiến Thiên Minh Lôi Đài Tông ở trong đất liền.

Mẹ của Lâm Vận Nhi coi như có chút thân phận địa vị trong Hải Điện, vốn người như nàng muốn chọn rể thì có rất nhiều lựa chọn, nhưng thứ như tình yêu thì không thể hiểu được. Sau khi gặp cha của Lâm Vận Nhi, nàng liền rơi vào lưới tình, không thể quay đầu, hai người tình đầu ý hợp, nhanh chóng định chung thân.

Chuyện này bị cao tầng Hải Điện biết được, trong cơn giận dữ liền trục xuất mẹ của Lâm Vận Nhi khỏi Hải Điện.

Tuy rằng làm như vậy, nhưng người Hải Điện cũng không quá làm khó nàng, vẫn ngầm cho phép ở lại Lâm Hải Thành. Từ đó về sau, cha mẹ Lâm Vận Nhi thành đôi vợ chồng cực khổ, nhưng mà tình chàng ý thiếp, qua ngày thoải mái.

Nhưng võ giả không phải chỉ đơn giản qua ngày là được, còn phải tu luyện.

Thực lực của hai người chỉ là Thánh Vương Cảnh, không khác Hoàng Quyên là mấy. Không còn không có môn phái hỗ trợ, chỉ có tự mình nghĩ cách, rời bến ra biển săn thú, lấy nội đan cùng da lông xương cốt đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Chính vì vậy mà Hoàng Quyên mới quen biết bọn họ, cùng vợ chồng này kết thành tiểu đội, cùng nhau hành động.

Nhưng 3 năm trước trong một lần ra ngoài, 3 người đụng phải một con thú biển bậc tám, cha mẹ Lâm Vận Nhi bỏ mình tại chỗ, chỉ có Hoàng Quyên liều mạng chạy trốn được, quay về Lâm Hải Thành. Từ đó về sau, nàng liền nuôi dưỡng Lâm Vận Nhi.

Khi đó, Lâm Vận Nhi bé nhỏ chỉ mới 3-4 tuổi mà thôi, chỉ vừa mới bắt đầu biết chuyện.

Có thể nói, phần lớn ký ức của Lâm Vận Nhi đều là về Hoàng Quyên, học tập tri thức đều là do Hoàng Quyên truyền thụ, quan hệ với bé giống như mẹ con!

Sở dĩ bé có lòng cảnh giác với người xa lạ, là bởi lúc cha mẹ nó còn sống, từng mượn người khác một chút thánh tinh. Sau khi tin bọn họ ngã xuống truyền ra, những chủ nợ kia tìm tới cửa muốn bắt Lâm Vận Nhi để trả nợ, may mà Hoàng Quyên ngăn cản, thay bé trả hết khoản nợ.

Tổng kết một câu, thân thế Lâm Vận Nhi rất là thê thảm, nhỏ tuổi mất cha mẹ, nếu không có Hoàng Quyên vẫn chăm sóc 3 năm qua, bây giờ bé còn sống hay không cũng chưa biết.

Căn phòng sơ sài này là chỗ ở trước kia của cha mẹ Lâm Vận Nhi, sau khi bọn họ chết, Hoàng Quyên tiện chăm sóc Lâm Vận Nhi, cũng ở lại đây.

- Thì ra là thế! Nghe Hoàng Quyên kể xong, Dương Khai khẽ gật đầu, trong lòng trào ra thương tiếc.

Đúng lúc này, Lâm Vận Nhi vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên mở miệng: - Ngươi đến muốn đưa Vận Nhi đi?

Giọng giòn gã, rất là dễ nghe, lúc hỏi, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Dương Khai, tựa như nguồn suối, trong lành không tạp chất.

Dương Khai nghe vậy buồn cười, mỉm cười nói:

- Không sai, ta muốn mang bé đi.

Lâm Vận Nhi cũng không e sợ, mà nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: - Ngươi có thể chờ thêm vài năm rồi trở lại được không?

- Tại sao? Dương Khai thật tò mò đứa nhỏ này suy nghĩ thế nào.

- Vận Nhi sẽ lớn lên rất nhanh, qua vài năm nữa sẽ có thể ra ngoài săn thú biển, đến lúc đó sẽ cho ngươi rất nhiều thánh tinh, nhiều đến cả đời ngươi cũng không xài hết!

Rõ ràng bé nó nghĩ Dương Khai đến cửa đòi nợ.

Dương Khai sửng sốt, không khỏi cười to.

Hoàng Quyên nghe vậy cũng bối rối.

- Giỏi giỏi giỏi, người nhỏ quỷ lớn, chí khí tốt lắm. Dương Khai hài lòng gật đầu.

- Cho nên ngươi đừng dẫn Vận Nhi đi, hiện tại Vận Nhi không muốn xa rời Hoàng di! Lâm Vận Nhi giòn giã nói.

Vừa nói thế, ánh mắt Hoàng Quyên liền phủ một tầng sương mù, tuy rằng Lâm Vận Nhi không phải ruột thịt của nàng, nhưng mấy năm chung sống, nàng đã sớm coi như con đẻ. Bây giờ nghe thế, làm sao còn không cảm động, không khỏi ôm lấy tiểu nha đầu.

- Ừm! Lần này ta đến đây, chẳng những muốn dẫn Vận Nhi đi, còn muốn dẫn theo Hoàng di của bé, vậy phải làm sao đây? Dương Khai làm bộ như khó xử nói.

- A... Thì ra ngươi là người xấu! Lâm Vận Nhi bỗng nhiên hiểu ra, tay nhỏ chỉ vào Dương Khai duyên dáng hô lên.

Ở trong mắt đứa nhỏ, trắng đen rõ ràng, phàm là không tốt với mình thì toàn bộ đều là người xấu.

Dương Khai cười mà không nói.

- Tông chủ.... Hoàng Quyên chần chờ nhìn hắn.

- Ừm, không cần nói nữa, dẫn theo đi. Dương Khai cười khẽ, nếu chuyện không phải như mình nghĩ, chỉ là dẫn theo trẻ con, vậy thì có sao đâu.

- Cảm tạ tông chủ! Hoàng Quyên mừng rỡ, tuy rằng nàng cũng cảm thấy Dương Khai sẽ không từ chối yêu cầu này, nhưng nếu Dương Khai thật sự từ chối, vậy nàng chỉ có thể ở lại, chăm sóc cho Lâm Vận Nhi,

- Vận Nhi, còn không cảm tạ đại ơn của tông chủ. Hoàng Quyên kéo Lâm Vận Nhi ra, chỉ vào Dương Khai nói.

- Không chịu, hắn là người xấu, hắn muốn dẫn Vận Nhi đi. Lâm Vận Nhi lại kiên quyết giữ suy đoán của mình, chẳng những vậy, còn nhảy lên vung nắm đấm nhỏ đánh về phía Dương Khai

Nhìn tư thế không sai, chỉ là đứng tấn không vững.

Dương Khai cười hì hì đưa một tay ra, che trước mặt.

Thấy vậy, Hoàng Quyên cũng cười khổ bất đắc dĩ, nàng đương nhiên biết Dương Khai sẽ không vì đứa bé này mà nổi giận, cũng tuyệt đối sẽ không tổn thương tới nó, cho nên cũng không ngăn cản.

Bụp một tiếng, nắm đấm nhỏ liền đụng vào tay Dương Khai

Dương Khai không khỏi nhướng mày, toát ra cực kỳ kinh ngạc giống như phát hiện ra chuyện không tưởng gì, lập tức đẩy nhẹ Lâm Vận Nhi ra sau, khiêu khích: - Nhẹ quá, lần nữa.

- Hừ! Lâm Vận Nhi thật là nghé con không sợ cọp, dẫu môi, lại đánh ra một quyền.

Một hồi sau, Lâm Vận Nhi mệt thở hổn hển, buồn bực nhìn Dương Khai. Không có gì, tiểu nha đầu Khai Nguyên Cảnh đỉnh phong nhỏ nhoi làm sao rung chuyển được Dương Khai? Đánh một hồi, bé đành phải chấp nhận thực tế bất đắc dĩ.

Dương Khai hai mắt sáng ngời, nhìn Lâm Vận Nhi như phát hiện bảo bối, tràn đầy hưng phấn.

- Tông chủ sao vậy? Hoàng Quyên khó hiểu nhìn Dương Khai.

- Trước kia ngươi không có đánh thử với nó sao? Dương Khai không đáp mà hỏi lại.

- Không có. Hoàng Quyên lắc đầu. - Tôi chỉ dạy Vận Nhi tu luyện như thế nào, cũng không có đánh thử với nó.

- Khó trách. Dương Khai trầm ngâm.

- Tông chủ, Vận Nhi nó có... có gì không ổn? Hoàng Quyên lập tức nóng vội.

- Không có gì không ổn, cô không cần lo. Dương Khai lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, nhìn Lâm Vận Nhi nói: - Chỉ là sức lực của nha đầu này, rất mạnh.

- Sức lực rất mạnh? Hoàng Quyên ngạc nhiên.

- Thôi, đợi về tông môn rồi nói sau, nhất thời không nói rõ ràng, hơn nữa ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể. Dương Khai không có ý giải thích, có điều hồi tưởng lại lúc đùa giỡn với Lâm Vận Nhi, nắm tay đối phương truyền ra lực lượng thật có chút khác thường.

Tuy rằng Lâm Vận Nhi đã có tu vi Khai Nguyên Cảnh đỉnh phong, nhưng tuổi quá nhỏ, không hiểu làm sao vận dụng nguyên khí chiến đấu, cho nên bé vung tay đánh ra toàn là lực lượng bản thân.

Mà loại lực lượng này, đã ngang với một nam nhân khỏe mạnh chưa từng tu luyện!

Điều này thật là không thể tưởng tượng, tiểu nha đầu 6-7 tuổi bé xíu, thân thể gầy gò mỏng manh, ở đâu ra lực lượng mạnh như thế? Là thiên phú dị bẩm hay gì khác? Tuy rằng Dương Khai kiến thức rộng rãi, nhất thời cũng không phán đoán ra, cho nên đặt lại nghi ngờ, chuẩn bị trở về rồi nói.

- Rõ. Hoàng Quyên tự nhiên sẽ không hỏi tới cùng, gật đầu thưa.

Dù trong tiềm thức Lâm Vận Nhi phán xét Dương Khai là người xấu, nhưng nghe Hoàng Quyên giải thích một phen, bé cũng sẽ không chống cự nữa.

Cũng không có gì để mang theo, cái nhà này chỉ có thể coi như bốn bức tường, Hoàng Quyên nắm tay nhỏ của Lâm Vận Nhi, đi theo Dương Khai tới trung tâm Lâm Hải Thành.
Advertisement
';
Advertisement