Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khúc Tranh và Phương Bằng mưu đồ bí mật, Dương Khai không biết gì cả, hắn vẫn đi về hướng Ảnh Nguyệt Điện, gặp thành trì thì vào, phát hiện có linh đan diệu dược dùng được thì điên cuồng mua sắm.

Thánh tinh trong nhẫn không gian tiêu hao cực nhanh, nhưng đồng thời đủ loại linh đan diệu dược càng lúc càng nhiều.

Thu hoạch rất lớn.

Ba tháng sau, Dương Khai đứng sừng sững giữa không trung, nhìn một tòa thành trì cách đó không xa.

Thiên Vận Thành!

Nhìn qua nơi cách Thiên Vận Thành hơn 50 dặm, có một dãy núi nhỏ chính là Long Huyệt Sơn!

Đó là nơi dừng chân đầu tiên của Dương Khai khi tới U Ám Tinh, cũng chính là nơi hắn quen được rất nhiều bằng hữu, cũng tạo ra không ít địch nhân, cũng từ từ mà phát triển. Đáng tiếc là đã bị phá hủy trong trận đại chiến kia.

Thế cục thay đổi, Dương Khai nhìn Long Huyệt Sơn thê lương, dường như thấy được quá trình trưởng thành của bản thân trong những năm qua.

Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lắc đầu, thu suy nghĩ lại, chạy thẳng tới Thiên Vận Thành.

Hắn bay từ Lưu Viêm Sa Địa tới đây, tuy mất chừng ba tháng, nhưng trên đường đi vẫn không lãng phí thời gian, tu luyện không được, nhưng tìm hiểu đủ loại thu hoạch chiếm được trong Đế Uyển thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Dương Khai đã hoàn toàn hiểu rõ nửa phần dưới của bí thuật Ma Huyết Ti, chỉ cần cho hắn đủ thời gian tu luyện là có thể làm cho Kim Huyết Ti biến hóa, tăng uy lực chiến đấu.

Thỉnh thoảng hắn cũng lấy Đan Đạo Chân Giải ra đọc, mỗi lần đều có thu hoạch mới.

Ba tháng này trôi qua hết sức phong phú.

Phủ thành chủ nguy nga to lớn, Dương Khai cất bước đi tới, vừa tới gần đã bị bảo vệ ngăn lại, võ giả đầu lĩnh quan sát Dương Khai, đột nhiên biến sắc, ngưng trọng ôm quyền nói: - Thiên Vận Thành Trần Kỳ bái kiến Dương tông chủ.

- A? Ngươi nhận ra ta. Dương Khai cười nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn.

Trần Kỳ gãi đầu, cung kính nói: - Lần Dương tông chủ đại náo Thiên Vận Thành, Trần mỗ đứng xa đã thấy qua Dương tông chủ, cho nên...

- Thì ra là thế. Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu, có người nhận ra cũng tốt, mở miệng nói: - Phí thành chủ có ở đây không? Lần này ta đến tìm hắn có việc cần bàn.

Nói xong, trực tiếp đi vào.

Trần Kỳ lại chắn trước mặt hắn, mặt lộ vẻ khó xử, lúng túng nói: - Hồi báo Dương tông chủ, lúc này Thành chủ đại nhân không ở trong thành.

- Không ở trong thành? Dương Khai ngạc nhiên, không ngờ mình vạn dặm xa xôi tới đây lại phí công, tâm tình không khỏi buồn bực, nghĩ một hồi rồi nói: - Còn Tiền trưởng lão đâu?

- Tiền trưởng lão cũng không ở đây.

Trần Kỳ càng lúng túng hơn.

- Ồ... vậy bọn họ đi đâu? Dương Khai không biết nói gì, vừa mới từ Đế Uyển trở về không lâu, hai người này không kiểm tra thu hoạch của mình mà chạy đi đâu vậy.

- Trưởng lão và Thành chủ đại nhân đi Lạc Đế Sơn. Trần Kỳ vội vàng đáp.

- Đi Lạc Đế Sơn làm gì? Dương Khai nhướng mày.

Trần Kỳ ngạc nhiên nói: - Dương tông chủ chưa nghe nói dị biến ở Lạc Đế Sơn sao?

- Dị biến gì? Dương Khai lập tức hứng thú.

Sau nửa canh giờ, Dương Khai rời khỏi Thiên Vận Thành, lấy Tinh Toa ra, bay về hướng Lạc Đế Sơn.

Từ lời nói của Trần Kỳ, hắn cũng biết được một chút.

Không ngờ lại xuất hiện vô số di chỉ động phủ của võ giả thượng cổ trong Lạc Đế Sơn, thậm chí còn nghe đồn có một cái di tích tông môn! Tin tức này như thùng thuốc nổ, sau khi tin tức truyền ra ngoài, lập tức hấp dẫn vô số võ giả U Ám Tinh đi Lạc Đế Sơn thăm dò.

Hơn nữa, đây cũng không phải là lời đồn giả, mà là sự thực.

Có người tìm được công pháp bí thuật nghịch thiên, có người lấy được lượng lớn tài vật, cũng có người tìm được cực phẩm bí bảo.

Nghe nói, ngay cả bí bảo cấp Hư Vương cũng có.

Dĩ nhiên, điểm này có thể là phóng đại, cho dù ở hành tinh nào thì bí bảo cấp Hư Vương cũng là đồ tốt hiếm có, bởi vì luyện khí sư có thể luyện chế loại bí bảo này quá ít.

Nhưng không thể phủ nhận quả thật là hiện tại Lạc Đế Sơn đã trở thành tiêu điểm của U Ám Tinh.

Dương Khai đã từng đi qua Lạc Đế Sơn một lần, chính là lần cùng đám người Phí Chi Đồ đi tìm cách cứu viện Tiền Thông, dãy núi này được xưng là Lạc Đế Sơn vì nghe đồn Tinh Không Đại Đế bỏ mình tại đây.

Mà hàng năm trong Lạc Đế Sơn tồn tại lực lượng đế uy, nên giả thuyết trên càng đáng tin.

Càng đi sâu vào bên trong, lực lượng đế uy càng mạnh!

Trước khi Đế Uyển xuất thế, sau khi võ giả trên U Ám Tinh tấn thăng Phản Hư Cảnh, rất nhiều người đi vào Lạc Đế Sơn, dùng lực lượng đế uy để ngưng luyện Thế của bản thân, càng đi sâu thì lực lượng đế uy càng cường đại.

Không có võ giả nào có thể đi vào bên trong Lạc Đế Sơn, bởi vì không ai chịu nổi áp bức của đế uy.

Nhưng sau khi Đế Uyển xuất thế, lực lượng đế uy luôn bao phủ Lạc Đế Sơn đột nhiên biến mất.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Đế Uyển.

Đế Uyển vốn tồn tại phía dưới Lạc Đế Sơn hàng vạn trượng, cho nên lực lượng đế uy mới có thể bao phủ dãy núi này, mà Đế Uyển vừa xuất thế, đế uy phát ra từ Đế Uyển đương nhiên không thể ảnh hưởng đến dãy núi này.

Trước đây không ai có thể xâm nhập Lạc Đế Sơn, nhưng lúc này không gì có thể ngăn cản các võ giả nữa.

Vốn là có mấy võ giả tò mò xem trong Lạc Đế Sơn có cái gì, dắt tay nhau xông vào, kết quả lại phát hiện một động phủ thượng cổ bí ẩn, từ đó thu được vô số chỗ tốt, mấy người này cũng rất gian trá, không truyền tin tức ra ngoài mà úp mở vòng vo.

Nếu không phải vì lúc phân phối chiến lợi phẩm mà tàn sát lẫn nhau, tin tức này còn lâu mới tiết lộ ra ngoài.

Trước đó võ giả U Ám Tinh đều đặt chú ý vào Đế Uyển, cho nên ít ai chú ý biến hóa của Lạc Đế Sơn và tin tức bên trong.

Nhưng lúc này, sau khi mọi người không còn chú ý đến Đế Uyển nữa, Lạc Đế Sơn lập tức trở thành bánh trái thơm ngon.

Nhất là khi tin tức bên trong Lạc Đế Sơn có vô số động phủ của võ giả thượng cổ và di chỉ tông môn truyền ra, cả U Ám Tinh đều sôi trào, vô số võ giả gấp rút bẩm báo, kéo bè kéo phái tiến vào Lạc Đế Sơn.

Chuyện này đã phát sinh tại 3 4 tháng trước, chính là lúc Dương Khai rời khỏi Lăng Tiêu Tông, mà đoạn đường này hắn chỉ mua linh đan diệu dược, một mực đắm chìm trong Đan Đạo Chân Giải và bí thuật Ma Huyết Ti, cho nên không để ý tin tức lưu truyền ở bên ngoài nên không biết cũng là bình thường.

Cho tới hôm nay đi Thiên Vận Thành mới biết.

Động phủ của võ giả thượng cổ và di chỉ tông môn, dĩ nhiên Dương Khai cảm thấy rất hứng thú, không nghe thì thôi, nghe rồi thì phải đi một chuyến, sẵn tiện đi gặp Tiền Thông và Phí Chi Đồ, cũng đỡ hơn chờ ở Thiên Vận Thành phí thời gian.

Cho nên khi biết chuyện, Dương Khai liền chạy thẳng tới Lạc Đế Sơn.

Trên đường đi hắn phát hiện rất nhiều võ giả đi cùng hướng với mình, chính là đi Lạc Đế Sơn, xem ra đây không không phải tin đồn vô căn cứ, rất có thể có chuyện lạ thật, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn nhiều người như vậy.

Đương nhiên Dương Khai Lạc nhớ vị trí của Đế Sơn, hơn nữa cũng cách Thiên Vận Thành không xa.

10 ngày sau, ở ngoài Lạc Đế Sơn xuất hiện ánh sáng cầu vồng, ánh sáng tan đi, thân ảnh của Dương Khai hiện ra.

Nhìn xuống dưới có vô số võ giả, Dương Khai nhướng mày.

Hắn không ngờ ở ngoài Lạc Đế Sơn lại náo nhiệt như thế.

Đếm sơ sơ cũng có hơn mấy chục ngàn người, hơn nữa tu vi cũng chênh lệch không đồng nhất.

Chân Nguyên Cảnh, Thần Du Cảnh, Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh...

Thậm chí ngay cả Ly Hợp Cảnh dưới Chân Nguyên Cảnh cũng có.

Bọn họ tới đây làm gì? Dương Khai kinh ngạc, thực lực như vậy, tu vi như thế, đi vào nơi nguy hiểm như vậy khác gì tìm chết.

Bất quá nghĩ lại, Dương Khai bình tĩnh trở lại.

Nếu đã chọn con đường tu luyện, đương nhiên không sợ mạo hiểm, chính mình năm đó cũng đi lên từ cảnh giới như vậy nên càng hiểu rõ hơn, thường thường nơi càng nguy hiểm càng thu được lợi ích lớn, cũng càng giúp cho tu vi tăng tiến nhanh chóng.

Nếu những võ giả này có thể may mắn tìm được một động phủ của võ giả thượng cổ, nói không chừng sau này vĩnh viễn không phải lo tài nguyên tu luyện nữa.

Hơn nữa lúc này trong Lạc Đế Sơn không còn lực lượng đế uy nữa, có thể nói dù là người không tu luyện cũng có thể đi vào mà không gặp nguy hiểm.

Lạc Đế Sơn khác với những dãy núi khác, bởi vì lúc trước có đế uy bao phủ quanh năm cho nên bên trong Lạc Đế Sơn không có sinh linh nào, vào đó cũng không sợ gặp yêu thú hung ác hoặc thực lực cường đại.

Điều duy nhất cần chú ý là võ giả nhân loại.

Giết người đoạt bảo, ở đây hẳn là xảy ra như cơm bữa, bất quá chỉ cần bọn họ không vào sâu bên trong, tự lượng sức mà đi, có lẽ không đến nỗi bỏ mình.

Trong đầu có đủ loại suy nghĩ, Dương Khai nhanh chóng hiểu rõ tại sao các võ giả thực lực không cao cũng tụ tập ở đây.

Không chỉ thế, không phải võ giả nào cũng vào Lạc Đế Sơn, có người chỉ nhân cơ hội này để làm ăn mà thôi, trong đám người có vô số quầy hàng bày tùy ý dưới đất, quầy hàng rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có.

Có quầy hàng làm ăn cũng không tệ, có không ít người vây quanh, đang cò kè mặc cả với chủ quầy, đúng là một khu chợ náo nhiệt.

Dương Khai bật cười khanh khách.

Chuyện của người khác, mình không cần để ý, chuyến này đến Lạc Đế Sơn hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp, cái mình cần làm là tìm Tiền Thông hoặc Phí Chi Đồ, nếu không tìm được thì ở đây thăm dò chút cũng được.

Nếu có thu hoạch thì mừng, không thì thôi không sao cả.

Nghĩ vậy, Dương Khai chỉnh lại quần áo rồi bay xuống dưới.

Vừa thu Tinh Toa, bỗng nhiên có vài võ giả vọt tới, mỗi người đều mỉm cười nịnh nọt, ôm quyền với Dương Khai.

Dương Khai nhướng mày, cũng không biết những người này tới làm gì, nhưng cũng không thể tấn công người ta, nên chỉ là đứng tại chỗ, nhàn nhạt nhìn bọn họ, đợi họ tới gần mới hỏi: - Mấy vị có việc gì thế?

- Thiên Tuyệt Môn Vũ Thường diện kiến bằng hữu. Một người thoạt nhìn thông minh lanh lợi nhất vội vàng lên tiếng.

Sau đó những người khác cũng tự giới thiệu.

Cái chính là không ngờ những này người đều là võ giả Thánh Vương Cảnh.
Advertisement
';
Advertisement