Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhìn một nam một nữ này ngồi sát nhau như hai vợ chồng, nếu không cũng không thân thiết như vậy, nhưng mà hai người cứ như một đôi đũa lệch, giống như người đẹp và quái vật.

Phát hiện có người tới, ba người không hẹn mà cùng mở mắt, thấy Khương lão dẫn người trở về, tất cả đều nhìn Dương Khai, đánh giá một phen.

- Khương huynh, sao đi lâu như vậy? Lão phu còn tưởng đã xảy ra biến cố gì rồi. Lão giả ngồi bên kia không kiên nhẫn hỏi.

- Ha ha, không thể nào, chỉ có điều người thích hợp rất khó tìm, tiểu lão nhi rất vất vả mới tìm được vị tiểu huynh đệ này. Lão giả họ Khương giải thích.

Người thích hợp quả thật khó tìm, hắn muốn tìm võ giả tu luyện thánh nguyên thuộc tính hỏa, hơn nữa thực lực không thể quá thấp, quá thấp không thể thỏa mãn yêu cầu, cũng không thể quá cao, quá cao thì không người nào có thể áp chế, vạn nhất sau khi xong chuyện mà người đó nảy ý định xấu thì phiền phức.

Cho nên Phản Hư nhất tầng cảnh hoặc lưỡng tầng cảnh là lựa chọn tốt nhất.

Huống chi, lúc này đa số các võ giả đi tới Lạc Đế Sơn đều kết thành đội, muốn tìm võ giả đơn độc tất nhiên không dễ, lão giả họ Khương mất hai ba ngày công phu, tổng cộng hỏi mười mấy người, mới gặp Dương Khai phù hợp yêu cầu của hắn.

- Chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh sao? Tráng hán như dã thú kia hừ lạnh. - Thực lực không phải hơi thấp sao, nếu cấm chế khó phá giải như vậy, sao người này có thể đảm nhiệm? Đến lúc đó chỉ níu chân chúng ta, lãng phí thời gian một cách vô ích.

Tuy rằng hắn cũng chỉ có lưỡng tầng cảnh, nhưng dù sao cũng hơn Dương Khai một bậc, cho nên giọng nói như nhìn từ trên cao xuống.

Dương Khai mỉm cười lơ đễnh.

Lão giả họ Khương vội vàng nói: - Nhất tầng cảnh cũng không sao, tu vi vị tiểu huynh đệ này tuy kém một chút, nhưng đến lúc đó chỉ cần phục dụng một chút đan dược bổ sung thánh nguyên là được, hơn nữa phá giải trận pháp kia thật ra cũng không quá khó khăn, chỉ cần nhân số đạt yêu cầu, chỉ là nhấc tay mà làm thôi, nhưng nếu không đạt tới yêu cầu, cho dù thực lực có mạnh mấy đi nữa cũng không thể phá giải.

- Nếu Khương lão đã nói vậy thì được. Tráng hán không dây dưa vấn đề này nữa.

- Khương lão, bây giờ đã đủ người, chúng ta có thể lên đường rồi chứ? Tuy rằng ngươi nói chỗ kia rất vắng vẻ, không dễ bị phát hiện, nhưng lúc này số người tràn vào Lạc Đế Sơn càng ngày càng nhiều, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha, đi sớm tới sớm. Người phụ nữ lên tiếng, thanh âm rất là êm tai, nghe giống giống giọng trẻ con, nghe giọng nàng khó mà nghĩ đó là một Phản Hư Cảnh.

- Dịch phu nhân nói không sai, đủ người rồi thì chúng ta đi thôi. Lão giả họ Khương không dài dòng, nói xong liền lấy Tinh Toa ra, bay vào trong Lạc Đế Sơn.

Bốn người nhìn nhau, sau đó theo sát.

Dọc đường mọi người giới thiệu với nhau, dù sao cũng là hợp tác, quá xa lạ thì không ổn, nhưng cũng không cần giới thiệu quá cặn kẽ, Dương Khai chỉ biết lão giả tìm được mình họ Khương, lão giả mặc áo xám họ Hà, về phần vợ chồng người đẹp và quái vật kia, người chồng họ Trần, người vợ họ Dịch.

Điều này cũng hợp ý Dương Khai.

Dù sao hiện tại danh tiếng của hắn trên U Ám Tinh như mặt trời ban trưa, nếu nói ra tên thật, mấy người này chắc chắn sẽ liên tưởng tới nhiều thứ, còn chỉ giới thiệu họ thì đỡ gặp phiền toái.

Sở dĩ lão giả họ Khương muốn tìm đủ năm người đi vào Lạc Đế Sơn là vì vài ngày trước hắn vô ý phát hiện một cái động phủ của võ giả thượng cổ, chỉ có điều ngoài động phủ có trận pháp huyền diệu bảo vệ, hắn nỗ lực mấy ngày cũng không cách nào phá giải, rơi vào đường cùng chỉ có thể rời khỏi Lạc Đế Sơn tìm trợ thủ.

Cũng may hắn cũng có hiểu biết về trận pháp, tuy mấy ngày nỗ lực không thể phá giải trận pháp, cuối cùng hắn tìm ra một chút manh mối, sau khi cẩn thận tra điển tịch, rốt cục xác định đó là Ngũ Hành Ách Linh Trận đã thất truyền.

Trận pháp này gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, vô cùng kỳ bí, rất khó phá giải, nhưng chỉ cần có thể gom đủ năm võ giả tu luyện thánh nguyên thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cùng lúc dùng lực thì có thể phá giải.

Nếu như là thời kỳ toàn thịnh của trận pháp này, nhất định phải có năm cường giả Hư Vương Cảnh mới có thể phá, nhưng sau khi trải qua mấy vạn năm, uy năng của trận pháp giảm đi, cho nên chỉ cần năm Phản Hư Cảnh là được.

Sau khi rời khỏi Lạc Đế Sơn, trải qua một hồi nỗ lực, lão giả họ Khương đã tìm được ba người thích hợp, mà Dương Khai chính là người cuối cùng.

Dương Khai nghe hắn truyền âm cho mình nói có một động phủ của võ giả thượng cổ, mới hứng chí đi cùng hắn một chuyến.

Dù sao mình cũng muốn vào trong Lạc Đế Sơn, thuận đường mà thôi, nếu có thu hoạch thì mừng, nếu không được cũng không sao, tâm tính của hắn rất bình tĩnh, không cuồng nhiệt như bốn người kia.

- Ta nói trước.

Sau khi lão giả họ Khương nói về động phủ thượng cổ và Ngũ Hành Ách Linh Trận xong, thần sắc nghiêm lại nói: - Đợi sau khi được cấm chế, nếu ở trong động phủ thật sự tìm được cái gì, tiểu lão nhi muốn lấy bốn thành lợi ích, còn sáu thành mấy vị tự chia.

- Bốn thành sao? Nghe lão giả họ Khương nói vậy, lão giả họ Hà nhướng mày, suy tính một hồi gật đầu nói: - Khương huynh phân phối rất công bằng, lão hủ không có dị nghị!

Hai vợ chồng kia cũng không có ý kiến gì.

Mặc dù năm người cùng nhau hành động, nhưng dù sao động phủ thượng cổ này cũng do lão giả họ Khương phát hiện, hơn nữa cách phá giải cũng do hắn cung cấp, mấy người còn lại chỉ là xuất chút lực thôi, cho nên đối phương độc chiếm bốn thành cũng không tính là quá phận.

Tuy rằng Dương Khai rất ít hợp tác với người khác đi thăm dò, nhưng vẫn hiểu quy củ phân phối, biết đối phương không đòi hỏi nhiều, nếu không, hắn muốn độc chiếm một nửa cũng không ai nói gì, lúc này chỉ lấy bốn thành, có thể thấy lão giả lão giả họ Khương làm người không tệ lắm.

- Vậy nếu lợi phẩm quá ít, không đủ phân phối thì sao?

Dương Khai hỏi.

- Nếu không đủ phân phối, vậy thì quy ra Thánh tinh, hoặc là đấu giá tại chỗ, người nào trả giá cao thì được, sau đó tiếp tục phân phối thánh tinh thu được. Dịch phu nhân cười tủm tỉm nhìn Dương Khai. - Tiểu huynh đệ, ngươi rất ít ra ngoài, cũng rất ít hợp tác với người lạ đi tầm bảo?

- Đúng. Dương Khai có chút lúng túng, hắn cảm thấy như mình toàn hỏi cái ai cũng biết.

- Khó trách lại như thế! Dịch phu nhân cười khanh khách.

Lão giả họ Khương cười thân thiện: - Nhìn Dương tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ đã là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhất định là xuất thân từ danh môn đại phái, không biết những quy củ này cũng phải.

- Hừ, hoa trồng trong nhà, không chịu nổi gió táp mưa sa, tiểu tử, đến lúc đó cẩn thận cái mạng. Tráng hán họ Trần một mực coi thường thực lực của Dương Khai, không tin tưởng hắn, cứ vài ba câu lại khích bác hắn.

Vừa dứt lời, liền bị Dịch phu nhân ngắt cho một cái.

Dương Khai vội ho một tiếng, lúc này trầm mặc không nói.

Bản thân trải qua biết bao mưa gió mới có thành tựu như hiện tại, lại bị người ta cho là hoa trồng trong nhà, quả thật làm hắn bó tay, nhưng hắn cũng lười giải thích, mọi người chỉ là bình thủy tương phùng, hợp tác một lần sau đó chắc không bao giờ gặp lại, không cần thiết phải giải thích.

Năm người tiếp tục chạy đi, lúc đầu còn gặp đủ loại võ giả cũng đi vào sâu trong Lạc Đế Sơn, nhưng khi nhận ra năng lượng dao động do năm người phát ra, ai cũng tránh xa.

Dù sao năm vị Phản Hư Cảnh liên thủ có chiến lực không thể khinh thường, có trời mới biết tánh khí năm người này ra sao, lỡ không may là xem như tự tìm đường chết.

Nhưng sau một thời gian, càng đi càng vắng vẻ, dần dần không thấy bóng dáng của các võ giả khác nữa.

Lạc Đế Sơn rất lớn, mặc dù có mấy chục ngàn người tràn vào, nhưng phân tán ra cũng hiếm khi gặp nhau.

Một ngày sau khi Dương Khai đi vào Lạc Đế Sơn, một đội ngũ mười mấy người bỗng tới Lạc Đế Sơn.

Cảm giác áp bức từ trên trời giáng xuống, tiếng náo loạn ngoài Lạc Đế Sơn bỗng yên lặng như tờ, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn nhóm người vừa mới tới.

Trong đám người đó có hai người dẫn đầu, một người trung niên mặc lam bào, thân hình khôi ngô, người còn lại mặc thanh bào, tuy thân hình không rắn chắc, nhưng khí tức cường đại, không kém người mặc lam bào chút nào.

Hai người dùng thần niệm quét qua diện tích trăm dặm, người áo bào lam nhíu mày: - Không có ở đây.

Người mặc thanh bào mỉm cười, lấy la bàn truyền tin ra rồi rót thần niệm vào, dường như đang trao đổi với ai đó, một lát sau mới thu hồi la bàn nói: - Khúc huynh, tiểu tử kia đã tới Lạc Đế Sơn một ngày trước.

- Đã vào sao? Người mặc lam bào nhướng mày, mắt quét qua bốn phía, chậm rãi gật đầu nói:

- Cũng tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng vào thôi.

- Ồ, không ngờ Lạc Đế Sơn lại xuất hiện biến cố bậc này, nhưng như vậy cũng thuận tiện cho chúng ta, không cần phải che giấu hành tung, thật là quá mức phiền toái. Người mặc thanh bào mỉm cười.

Nhóm người chỉ dừng lại một chút, sau đó liền đi vào Lạc Đế Sơn, thoáng chốc đã biến mất.

Đợi bọn hắn đi rồi, mấy vạn võ giả ngoài Lạc Đế Sơn vòng mới thở hổn hển.

- Minh chủ Chiến Thiên Minh Khúc Tranh, tông chủ Lôi Đài Tông Phương Bằng! Từ khi nào mà bọn họ lại đi chung như vậy, không phải họ là kẻ thù sao? Có người kinh hô, hiển nhiên đã nhận ra thân phận của hai người lúc nãy.

- Có gì kỳ quái đâu, bây giờ trong Lạc Đế Sơn cơ duyên phong phú, hợp tác vì lợi ích thôi, chuyện như vậy cũng không phải chưa từng phát sinh.

- Bằng hữu nói cũng có đạo lý, nhưng lần này cường giả của hai đại cự đầu đều chạy tới, xem ra đại trận hộ sơn của tông môn thượng cổ kia sẽ bị phá.

- Vậy còn chần chờ gì nữa, đuổi theo. Người nói chuyện biến sắc, vội vàng thu hồi cửa hàng của mình, đi theo Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông vọt vào Lạc Đế Sơn.

Người khác ăn thịt, mình cũng có thể húp canh nha, kỳ ngộ và nguy hiểm luôn song song với nhau, chỉ cần cẩn thận một chút, biết đâu có được đồ tốt.
Advertisement
';
Advertisement