Sau khi nghỉ ngơi tầm nửa ngày, ba người lại khởi hành, bước tiếp lên những bậc thang không biết đích cuối.
Thời gian chầm chầm trôi qua, ba ngày sau, trong đám đệ tử của ba phái đã có rất nhiều người không thể tiếp tục bước lên trên được nữa, lục tục nhảy xuống.
Tuy rằng không thể đi tới đỉnh cao nhất, nhưng những người này lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại là thấy hưng phấn, vui mừng, bởi vì số người này, trong quá trình khảo hạch dù ít dù nhiều cũng đã có được thứ tốt, có rất nhiều người đã đột phá được cảnh giới của bản thân.
Điều này đương nhiên làm cho họ vui vẻ.
Ngày thứ tư, càng có thêm nhiều người bỏ cuộc, hoặc là trên trán tràn đầy mồ hôi, nhiệt khí đầy người, hoặc là lạnh run, hàn khí kinh người.
Đám người này sau khi khôi phục lại còn muốn tiếp tục tiến vào trong quầng sáng đó.
Nhưng lúc này đây, bất kể họ dùng biện pháp nào cũng không thể xông qua quầng sáng để đi lên cầu thang nữa.
Ý thức được điều này, mọi người mới biết được cơ hội chỉ có một lần, khi đã bỏ lỡ rồi liền không thể có được nữa. Điều này làm cho không ít người tiếc hận khôn nguôi. Mỗi người đều nghĩ nếu mình có thể kiên trì hơn nữa ở trong đó, chỉ sợ sẽ càng đạt được nhiều thứ tốt hơn.
Khảo nghiệm trước mắt là thế, trong cuộc đời chẳng phải là cũng có rất nhiều chuyện như thế?
Cơ hội vĩnh viễn đều chỉ đến một lần, nếu lúc ấy nắm cho thật chặt, ngược lại đã không phải ai oán thở dài.
Ngày thứ năm, đám đệ tử ba phái đã có hơn một nửa bỏ cuộc, mọi người tụ tập lại quanh quầng sáng, vừa hâm mộ đám người còn kiên trì ở bên trong, lại nắm chặt tay tiếc vì chọn lựa của bản thân.
Rất nhiều tiếng bàn tán, cũng đều là bàn xem ai có thể đi tới đỉnh cao nhất kia.
Không hề nghi ngờ, tiếng hô Tô Nhan rầm rộ nhất!
Bởi vì đám người trong đó đi ra đều biết rằng, hàn nhiệt luân phiên, công pháp mà Tô Nhan tu luyện không thể nghi ngờ gì chính là chiếm ưu thế lớn nhất, hơn nữa bản thân nàng chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi của ba phái. Nàng nếu có thể đi tới đỉnh cao nhất cũng chẳng có gì là lạ cả.
Nhiều đệ tử Lăng Tiêu các nghe tiếng hô này xong đều mang nét mặt rạng ngời, vô cùng kiêu ngạo. Vị trí của Tô Nhan trong lòng đám đệ tử không thấp, bất luận là sư đệ hay sư muội cũng thế.
Bởi vì sức mạnh mà sự cao quý của Tô Nhan đã vượt qua cả sự ghen tỵ của mọi người, chỉ có sùng bái.
Trên khoảng tầng thứ năm nghìn bậc thang, Dương Khai cùng tỷ muội Hồ gia vẫn gian khổ vật lộn, Dương Khai vẫn là trước sau như một, nhưng bộ dạng của hai tỷ muội bây giờ không hay chút nào.
Cũng không phải nói là các nàng mỏi mệt ra sao, mà là thật sự có chút mê người.
Bậc thang ẩn chứa nhiệt khí kinh người làm cho các nàng toàn thân ướt mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt quyến rũ thản nhiên nước, giống như hai quả dào chín mọng, chỉ cần cắn một ngụm là có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào và nước mọng bên trong.
- Nóng quá đi!
Hồ Kiều Nhi vừa đi tiếp, vừa dùng tay khẽ kéo cổ áo, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Nàng vốn cũng chẳng mặc nhiều đồ, mồ hôi vừa túa ra làm cho quần áo dính luôn trên người, lộ ra những đường cong hoàn mỹ.
Mồ hôi Hồ Mị Nhi cũng không ngừng túa ra, đôi môi như hồng bảo giờ có chút khô, nàng không ngừng dùng cái lưỡi thơm tho liếm liếm, mong làm cho nó mềm đi một chút.
- Nếu không, chúng ta lại nghỉ ngơi một chút đi.
Hồ Kiều Nhi có chút khó chịu, nhìn chằm chằm Dương Khai đang tiếp tục bước lên mở miệng nói một tiếng, nàng không ngờ Dương Khai thực lực vốn kém mình rất nhiều mà hiện tại giống như không có việc gì, điều này làm cho nàng vừa buồn bực, vừa khâm phục.
Nghe được câu nói của nàng, Dương Khai đang đi trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói:
- Đi thêm một đoạn nữa thì không còn nóng đâu.
Từ trên cao vừa liếc mắt nhìn xuống, đúng lúc thấy được một mảnh trắng nõn trên ngực Hồ Kiều Nhi cùng khe sâu làm cho người ta muốn hóa sói.
Dương Khai cũng có chút thất thần.
Hồ Kiều Nhi đương nhiên cũng nhận thấy mình thất thổ, vội vàng thả áo lại, dùng tay giữ chặt, giận hắn nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Dương Khai cười ha ha một tiếng, chẳng những không thu hồi ánh mắt, ngược lại không kiêng nể nhìn dán vào thân thể hai tỷ muội Hồ gia.
Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, tỷ muội Hồ gia cảm thấy không được tự nhiên.
Các nàng sở dĩ phải đi phía sau Dương Khai, chính là vì toàn thân ướt đẫm, dáng người thành ra như ẩn như hiện, chẳng lẽ không biết xấu hổ cùng sóng bước với hắn?
Lại không ngờ tên này lại vô sỉ thế, lớn mật thế.
- Ngươi còn nhìn!
Hồ Kiều Nhi cảnh giác kéo muội muội của mình ra đằng sau, dùng thân thể của mình để chắn, sắc mặt đỏ bừng, khó chịu nhìn Dương Khai.
- Ha ha!
Dương Khai cười to, quay dầu lại, tiếp tục đi về phía trước, mở miệng nói:
- Đoạn đường đồng hành này vô cùng nhàm chán. Ven đường tuy có chút phong cảnh, đương nhiên là phải dừng chân ngắm một chút, không ngắm đúng là lãng phí mà!
- Ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi.
Vẻ mặt Hồ Kiều Nhi vô cùng đau lòng:
- Vốn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, không ngờ rằng ngươi cũng xấu xa như thế! Ta chỉ hận không thể móc hai con mắt ta ném lên trên người ngươi!
Dương Khai không quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Nam nhân ngắm nữ nhân hoàn toàn là chính đáng, liên quan gì tới chính nhân quân tử chứ? Hơn nữa, nếu ngươi giận cũng có thể móc mắt ta, tự móc mắt ngươi làm gì? Kiều Nhi, ngươi giận tới mức hồ đồ rồi sao?
Hồ Kiều Nhi lại nổi giận lôi đình, bộ ngực không ngừng phập phồng, cắn răng nói:
- Có phải ta đánh ngươi một chút ngươi mới chịu câm miệng hay không?
- Những lời này của ngươi sai rồi, ngươi quên ta ngươi tới bảo hộ ta sao?
Dương Khai bỗng nhiên quay đầu lại, nhíu mày, giọng điệu đầy chế nhạo.
Câu này khiến cho sắc mặt Hồ Kiều Nhi đỏ lên, sát khi toàn thân bỗng chốc xẹp hẳn xuống, nhăn nhó nói:
- Đừng bàn việc này nữa được không? Thật đáng xấu hổ.
Trước đó tự mình xung phong, bảo đi bảo vệ Dương Khai, mà giờ này nhìn hắn sao cần bảo vệ? Ngược lại chính là hai tỷ muội nàng làm ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.
Nghĩ tới việc này, Hồ Kiều Nhi thật xấu hổ.
- Được rồi, các ngươi đều nói bớt đi, còn sức thế có thể đi tiếp thêm một đoạn nữa.
Hồ Mị Nhi đứng ra giải hòa.
- Hừ, quay đầu lên, ngươi còn nhìn sao!
Hồ Kiều Nhi trừng mắt nhìn Dương Khai một cái.
Dương Khai khẽ mỉm cười, cũng không gây chuyện với nàng nữa.
Đi theo sau hắn, Hồ Kiều Nhi nhẹ giọng nói với muội muội:
- Ta thấy hắn cũng không phải thứ tốt gì, sau này cẩn thận một chút, đừng để hắn ăn ngươi tới xương cũng không chừa.
- Tỷ tỷ…
Hồ Mị Nhi vô cùng thẹn thùng.
Đi được một canh giờ, Dương Khai đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không chịu nhúc nhích.
Hai tỷ muội chân bước nhanh lên phía trước, đúng lúc đặt chân lên bậc cầu thang Dương Khai đang đứng, không tự chủ rùng mình một cái.
- Lạnh quá đi!
Hồ Kiều Nhi xoa tay, toàn thân đều nổi da gà, mồ hôi trên hai nàng cũng nháy mắt bị đông cứng lại thành băng vụn.
Năm trăm bậc liền thay đổi, lại tới chỗ hàn tính rồi.
Cũng không nói gì, hai tỷ muội Hồ gia đi tiếp, đứng gần Dương Khai, không ngừng run rẩy, giống như chú chim gặp dông vậy.
Từ bậc thứ ba nghìn tới nay, ba người đều có thể vượt qua được, tới chỗ có Dương tính, các nàng liền đi cách Dương Khai ra, tới chỗ Hàn tính, các nàng lại bám sát vào Dương Khai nhờ sưởi ấm, cả dọc đường đều thế đúng là có cảm giác đồng cam cộng khổ.
Thời gian lại trôi đi, thêm một ngày nữa, lúc ba người lại dừng lại nghỉ ngơi thêm một lần nữa, hai tỷ muội Hồ gia liếc nhau, đều gật đầu, giống như hạ quyết tâm.
- Dương Khai!
Hồ Kiều Nhi hô một tiếng.
- Sao?
- Chúng ta nghĩ lại, không đi với ngươi nữa.
Dk hơi bất ngờ, lại cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ câu nói tiếp.
Hồ Kiều Nhi khổ sở nói:
- Với thực lực thật sự của ngươi, tốc độ hẳn là nhanh hơn một chút, nếu không phải là còn vì để ý tới chúng ta, hiện tại chắc chắn không phải chỉ tới đây. Chúng ta đi cùng ngươi cũng chỉ liên lụy tới ngươi.
Hồ Mị Nhi dứng bên hơi hơi gật đầu, mở miệng nói:
- Tỷ tỷ vốn định bảo vệ ngươi, nhưng xem ra khảo nghiệm ở đây không quá liên quan tới thực lực của bản thân, căn bản là không cần bảo vệ.
Dương Khai vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn các nàng.
Hồ Kiều Nhi cười nói:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn bỏ lại ngươi sao? Chúng là chỉ là không đi cùng ngươi thôi, ngươi tự đi trước, chúng ta sẽ đuổi theo sau.
- Quyết định hết rồi?
Dương Khai hỏi.
- Ừ!
Chầm chậm đứng lên, Dương Khai nói:
- Nếu các ngươi đã quyết định, ta cũng không khuyên nữa.
Đây là hai tiểu cô nương hiểu lòng người, còn khuyên giải chỉ làm cho bản thân hắn có vẻ giả tạo.
Ngẩng đầu nhìn đám mây trên đỉnh núi, Dương Khai nói:
- Cảm ơn các ngươi đã đồng hành đoạn đường này, bao nhiêu ngày qua cũng không phải là vô vị.
Trên mặt Hồ Mị Nhi hiện lên vẻ vui mừng, đôi mắt lại hiện lên vẻ thẹn thùng quyến rũ, địch ý cùng cảnh giác trong lòng Hồ Kiều Nhi cũng tan ra.
- Ta sẽ đi lên đỉnh núi! Ta muốn thấy đỉnh nủi kia có gì!
Dương Khai xoay người, cất bước đi lên, tốc độ khỏi phải nói là nhanh hơn trước rất nhiều.
- Nhớ rõ sau này phải kể cho chúng ta nghe!
Hồ Kiều Nhi cười nói.
- Được!
Tới khi bóng dáng Dương Khai biến thảnh một chấm nhỏ, hai tỷ muội Hồ gia mới đứng lên, vừa khổ cực chống đỡ sự xâm lấn của hàn khí, vừa tiếp tục đi lên.
Nhưng, các nàng mới bước được mấy bước, không trung đột nhiên tuôn ra hai luồng gió. Hai luồng gió vừa thổi, hai nàng đều không tự chủ được ngửa về phía sau.
Ngay sau đó, thân thể hai người nhẹ bẫng, nhưng lại cứ lơ lửng như vậy, trực tiếp bị hai luồng gió đánh xuống chân cầu thang vô tận.
Lúc định thần lại thì thấy thân mình đã nằm bên ngoài quầng sáng.
Vẫn chưa hoàn hồn quay đầu nhìn lại, phát hiện rất nhiều người đều giống hai tỷ muội nàng, hiển nhiên là mới bị đưa ra ngoài, trên mặt còn có chút hoảng sợ, hơn nữa đều là nữ tử, không hề có một người là nam nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!