Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chiến hạm lập uy, võ giả bên trong Chiến Thiên Thành ào ào bỏ chạy ra ngoài như nước thủy triều.

Chuyện lớn như vậy, tự nhiên Chiến Thiên Minh có biết. Thời khắc này, trong nội thành, trong một cung điện, sau khi Khúc Tranh nghe thủ hạ báo cáo, liền vỗ mạnh mặt bàn một cái, quát to:

- Khinh người quá đáng! Dựa vào một chiếc chiến hạm mà dám coi thường không xem Chiến Thiên Minh ta vào đâu... ta thật muốn nhìn xem tên tiểu tử kia làm thế nào san bằng Chiến Thiên Thành ta!

Nói xong, lão vội vội vàng vàng đi ra ngoài, dường như muốn đi nghênh địch.

Khúc Trường Phong chết thảm trên tay Dương Khai, mấy ngày nay mỗi khi đêm xuống Khúc Tranh không thể chợp mắt, giờ này biết được cừu nhân lại dám đánh tới cửa nhà, đương nhiên lão cấp bách muốn báo thù rửa hận cho con trai.

Mạc Tiếu Sinh ở một bên khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có ngăn cản. Dù sao hôm nay Chiến Thiên Minh bị sỉ nhục, nếu không ra ngoài nghênh địch, chỉ càng để cho thế nhân xem thường Chiến Thiên Minh.

Còn không đợi Khúc Tranh cùng Mạc Tiếu Sinh đi ra cung điện, phía ngoài liền chạy vào một tên đệ tử. Chưa tới gần, hắn lập tức nửa quỳ trên mặt đất, kinh sợ báo cáo:

- Minh chủ, đại trưởng lão, việc lớn không tốt rồi!

- Chuyện gì mà kinh hoảng như thế, có phải Lăng Tiêu Tông kia lại làm cái gì hay không? Khúc Tranh quát hỏi.

- Minh chủ anh minh, nhị trưởng lão bỏ mình rồi!

- Cái gì? Khúc Tranh cùng Mạc Tiếu Sinh thất kinh kêu lên.

Từ lúc nhận được tin tức nói Lăng Tiêu Tông dùng chiến hạm tới công thành đến bây giờ, trước sau thời gian không tới mười hô hấp, không ngờ nhị trưởng lão Lư Phong đã bỏ mình? Tốc độ này không khỏi cũng quá nhanh đi! Lư Phong có thể đảm nhiệm nhị trưởng lão của Chiến Thiên Minh, thực lực của hắn là rành rành trước mắt mọi người, Mạc Tiếu Sinh nếu không phải tu luyện lực lượng không gian loại lực lượng bàng môn này, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Mới qua chút thời gian như vậy. Lư Phong đã bỏ mình, đối phương rốt cuộc là dùng âm mưu quỷ kế gì?

- Nhị trưởng lão như thế nào bỏ mình? Mau báo rõ! Mạc Tiếu Sinh cũng không dám sơ suất, vội quát hỏi.

Tên đệ tử kia đương nhiên không dám che giấu thứ gì, nhất nhất nói ra những gì mình biết. Sau khi nghe xong, Khúc Tranh cùng Mạc Tiếu Sinh liếc nhìn nhau, đều thấy được ý hoảng sợ trong mắt đối phương.

Chỉ là một kích của chiến hạm, Lư Phong cùng mười mấy người tinh nhuệ của Chiến Thiên Minh liền hài cốt không còn... công kích kia rốt cuộc kinh khủng bực nào?

Chiến hạm cấp Hư Vương thật sự cường hãn như vậy ư?

Tin tức này, hoàn toàn lật đổ nhận thức và hiểu biết đối với chiến hạm của Khúc Tranh, Mạc Tiếu Sinh.

Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng: loại chiến hạm này thể tích quá lớn, hành động bất tiện, di chuyển không linh hoạt, lại vô cùng yếu ớt... ngoại trừ dùng để vận chuyển vật tư, đi tới biển vẫn thạch ở phụ cận U Ám Tinh khai thác khoáng vật... thì không có tác dụng gì lớn.

Không chỉ như thế, giá trị chế tạo cũng cực kỳ hao phí, mà chỉ sơ ý một chút chiến hạm sẽ bị phá hủy. Cho nên Chiến Thiên Minh mặc dù thân là một trong hai cự đầu lớn trên U Ám Tinh, có số lượng chiến hạm cũng không vượt qua năm chiếc.

Bao năm qua, năm chiếc chiến hạm này cũng chỉ là lui tới biển vẫn thạch ngoài tinh cùng Tử Tinh, để khai thác khoáng vật, chưa từng được dùng trong chiến đấu. Nhưng hôm nay, chiến hạm của Lăng Tiêu Tông lại lái tới Chiến Thiên Thành, đồng thời lập uy rõ ràng.

Chiến hạm Hư cấp hạ phẩm so với chiến hạm cấp Hư Vương chênh lệch lớn như vậy sao?

Ngay cả Lư Phong đều không đỡ được một kích, hai người mình tất nhiên cũng không được.

- Minh chủ, nếu đúng thật như đệ tử này nói, chỉ sợ chúng ta không thể đi ra ngoài nghênh địch, chỉ có thể phòng thủ trong nội thành!

Mạc Tiếu Sinh lo lắng trong lòng, chân mày nhíu sát, nói.

- Ý của đại trưởng lão làm sao ta không hiểu, nhưng giờ này nếu chúng ta không đón đầu công kích, chỉ sợ sẽ làm cho toàn bộ người trên U Ám Tinh chê cười, cho là người Chiến Thiên Minh ta gan nhỏ như chuột, bất lực vô năng!

Khúc Tranh nói vẻ mặt tàn khốc.

- Không được đâu minh chủ! Người ngoài nói như thế nào, chúng ta tạm thời không quản tới, Lăng Tiêu Tông người ít lực đơn, dám khí thế như vậy ào ào đánh tới Chiến Thiên Thành, chỉ đơn giản là dựa vào một chiếc chiến hạm mà thôi, một khi chiến hạm này bị hủy, bọn họ cũng chỉ là cọp già bị nhổ răng, không đủ gây sợ hãi.

Nhưng muốn phá hủy chiến hạm kia, chỉ dựa vào nhân lực có lẽ không đủ, chỉ có dựa vào trận pháp!

- Đại trưởng lão nói là...

Khúc Tranh đưa mắt nhìn lão.

- Không sai!

Mạc Tiếu Sinh cười lạnh một tiếng:

- Chiến Thiên Minh ta ở tòa thành này đứng sừng sững hơn mấy ngàn vạn năm, cũng không phải tùy tiện người nào có thể khinh nhục. Lăng Tiêu Tông nếu đã tới tấn công, chúng ta dĩ dật đãi lao là được.

Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, một trận chiến này chỉ cần chúng ta thắng, còn sợ không thể dương cao uy danh thánh minh ta hay sao?

Khúc Tranh hít một hơi thật sâu, đè xuống cơn phẫn nộ trong lòng, thật lâu mới bình tĩnh nói:

- Đại trưởng lão nói không sai, nếu như thế, truyền lệnh xuống, mở ra Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận, lão phu thật muốn nhìn xem, chiến hạm của tiểu tử kia lợi hại, hay là đại trận của bản minh lợi hại!

- - - - - - - - - -

Bên trong chiến hạm, đám người Dương Khai yên lặng chờ đợi thời gian một khắc trôi qua.

Một khắc sau, cả ngoại thành Chiến Thiên Thành đã không có một bóng người, hơn chục triệu võ giả toàn bộ rút lui, vốn đường phố và cửa hàng náo nhiệt ầm ĩ, thời khắc này rất vắng vẻ lạnh tanh, ngay cả hàng hóa rực rỡ muôn màu kia cũng toàn bộ được mang đi.

Ngoại thành giờ này, nói là thành trống không cũng không phải quá đáng. Những võ giả này ngược lại cũng không đi quá xa, tuy nói chiến hạm chỉ một kích liền đánh cho Lư Phong bỏ mình, khiến mọi người cảm thấy Lăng Tiêu Tông có thể tạo thành uy hiếp cho Chiến Thiên Minh, nhưng rốt cuộc thắng bại như thế nào còn chưa biết.

Một trận chiến này, nếu Lăng Tiêu Tông thắng, với phong cách hành sự của Lăng Tiêu Tông, có lẽ sẽ không dính líu tới kẻ vô tội. Nếu như Chiến Thiên Minh thắng, bọn họ còn phải quay trở về tiếp tục kinh doanh.

Cho nên bất kể như thế nào, bọn họ đều không có việc gì. Huống chi, loại đại chiến này nói vậy cực kỳ ngoạn mục, không ai không thích xem náo nhiệt, dĩ nhiên đều muốn ở lại nhìn xem kết quả cuối cùng.

Trong lúc nhất thời, ở ngoài Chiến Thiên Thành mười dặm, dưới mặt đất hay bầu trời đều có vô số võ giả bao vây tầng tầng lớp lớp, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chẳm vào chiến hạm và nội thành.

Không ít người nghĩ là Chiến Thiên Minh bị sỉ nhục bực này, khẳng định sẽ không kiềm chế được, dốc hết sức nghênh địch...

Thế nhưng làm cho bọn họ thất vọng là, thẳng đến khi chiến hạm từ từ bay vào trong nội thành, cũng không thấy Chiến Thiên Minh có động tĩnh gì. Trong lúc nhất thời, thanh thế như nước thủy triều!

Những năm qua Chiến Thiên Minh cường đại, hành sự hung hăng càn quấy, vô số cửa hàng kinh doanh của các võ giả trong thành bị bóc lột, dĩ nhiên không có ấn tượng gì tốt đối với Chiến Thiên Minh.

Thời khắc này mắt thấy Chiến Thiên Minh lại nhát gan co đầu rút cổ, dĩ nhiên không nhịn được muốn châm biếm vài tiếng. Có võ giả thân cận với Chiến Thiên Minh lập tức ra tiếng phản bác, rất nhanh hai phe cãi nhau túi bụi, tiếp đó dẫn phát đại chiến.

Mới bắt đầu cũng chỉ là chiến đấu quy mô nhỏ mà thôi, nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều võ giả bị cuốn vào trong đó, có cừu báo cừu, có oán báo oán...

Lăng Tiêu Tông cùng Chiến Thiên Minh chưa bắt đầu chiến đấu, mà các võ giả bị đuổi ra ngoại thành đã đánh nhau túi bụi, thỉnh thoảng lại có người hét thảm bỏ mình, máu tươi giàn giụa.

Có ít nhất trên trăm vạn võ giả bị cuốn vào cuộc phân tranh này, người chết đếm không hết. Mà giờ khắc này, chiến hạm đã bay tới bên ngoài nội thành.

Đoạn đường đến đây cực kỳ yên ổn, Dương Khai cũng không có công kích ngoại thành Chiến Thiên Thành, dù sao trút giận lên những kiến trúc kia cũng không có ý nghĩa gì.

- Tông chủ, dường như bọn họ mở ra trận pháp!

Diệp Tích Quân thần niệm nhàn rỗi, dò xét một phen, lên tiếng báo cáo.

- Thấy rồi! Dương Khai toét miệng cười:

- Nghe nói nội thành Chiến Thiên Thành có một đại trận Vạn Hàn Phong Linh, uy lực tột cùng... Có lẽ chính là trận này!

- Hiện tại nên làm thế nào, xin tông chủ ra lệnh!

- Không sao, xông vào trận!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng. Chiến hạm chỉ hơi ngừng một chút, rồi vọt thẳng vào nội thành. Bên trong nội thành, một mảnh mây mù vờn quanh, nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy, những thứ nhìn như mây mù này thật ra chính là hàn khí cực kỳ lạnh lẽo.

Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận, với Ngưng Ngọc Băng Tuyền ở nội thành làm mắt trận. Mà Ngưng Ngọc Băng Tuyền không chỉ một chỗ, tổng cộng có ba nguồn suối.

Ba nguồn suối này trải qua hơn một ngàn năm tích lũy, tích góp từng tí một khí âm hàn, loại hàn khí này dù là Phản Hư Cảnh rơi vào trong đó, nhất thời không cẩn thận cũng sẽ bị đông thành tượng đá.

Thời khắc này, khí tức âm hàn của ba nguồn suối đang điên cuồng phóng ra, như một màn mây mù bao phủ cả nội thành, cả nội thành rộng lớn trông hư hư ảo ảo. Ngay cả chiến hạm xông vào trong đó, cũng rất nhanh không thấy bóng dáng.

- Không dễ làm nha, khí âm hàn này có thể đóng băng thần thức, Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận quả nhiên danh bất hư truyền!

Tiền Thông chau mày, vừa rồi lão định dò xét tình huống bốn phía, nhưng vừa phóng ra thần niệm, liền không khỏi rùng mình một cái, nếu không phải lão rút lui nhanh, chỉ sợ một luồng thần thức kia đều đã bị đóng băng.

Đang ở bên trong chiến hạm, không có thần niệm dò xét, mọi người chẳng khác gì đều trở thành người mù.

Bất quá Dương Viêm luyện chế chiến hạm, như thế nào không có biện pháp đền bù chỗ thiếu sót này.

Thời khắc này, ở bên trong khoang hạm giám thị vận chuyển pháp trận, có một tên đệ tử Lăng Tiêu Tông đang mọi thời mọi khắc chú ý phản ứng trên pháp trận, tùy thời báo cáo.

Rất nhanh, trên giám thị pháp trận kia liền có phản ứng.

- Tông chủ, có một đội hơn 20 người, đang từ bên trái đến gần, đại khái ở ngoài mười dặm!

- Sau mười hô hấp, phát ba tinh pháo đánh về phía bên đó! Dương Khai toét miệng cười.

Đám người Tiền Thông hít một hơi, thầm mặc niệm cho những người có ý đồ đánh lén kia.

Sau mười hô hấp, ba cột sáng trắng nõn bắn nhanh về hướng bên trái, lặng yên không một tiếng động: địch nhân phát hiện trên giám thị pháp trận toàn bộ biến mất không thấy.

- Không biết tự lượng sức mình! Diệp Tích Quân chậm rãi lắc đầu.

Võ giả trên U Ám Tinh đúng là đã đánh giá quá thấp chỗ kinh khủng của chiến hạm cấp Hư Vương, dù là bà ta nếu không phải biết rõ ảo diệu của chiến hạm này, chỉ sợ cũng sẽ khinh thường như thế. Dù sao trên U Ám Tinh chưa từng có người nào dùng chiến hạm vào trong chiến đấu.

- Tông chủ, lại có người tới! Tên đệ tử kia một lần nữa báo cáo.

- Ừm! Cứ xử lý giống nhau là được! Dương Khai lạnh nhạt ra lệnh.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua chiến đấu thoải mái như vậy. Dựa vào uy lực của chiến hạm, thậm chí hắn không cần tự mình ra tay đã có thể tiêu diệt địch nhân trong vô hình. Loại cảm giác này rất vi diệu, khiến hắn có chút hưởng thụ.

Chiến Thiên Minh trước sau phái ra ba nhóm người, nhưng những nhóm người này không có người nào có thể đến gần chiến hạm trong vòng một dặm, tất cả đều bị giết sạch ở nửa đường hầu như không còn.

Ba nhóm nhân mã, tổng cộng 60, 70 người, không thiếu nhân vật Phản Hư Cảnh, nhưng lại cứ như vậy chết oan chết uổng. Sau khi Khúc Tranh biết tin, lão phẫn nộ như muốn hộc máu.

Sau khi nhận ra hoàn toàn không có cách nào dùng loại thủ đoạn đánh lén này, Chiến Thiên Minh cũng không muốn làm chuyện uổng công vô dụng, còn làm cho các đệ tử hy sinh một cách vô ích, nên tĩnh lặng.

- Tông chủ, dường như bọn họ không có động tĩnh nữa! Diệp Tích Quân nhíu mày nói.

- Bọn họ bất động, chúng ta động là được! Đánh nát nội thành này cho ta, tốt nhất là có thể phá vỡ mắt trận của Vạn Hàn Phong Linh Đại Trận! Dương Khai cười lạnh một tiếng.

Chỉ cần phá hết mắt trận, Chiến Thiên Minh chính là thịt cá trên thớt. Một lát sau, ngoài thân chiến hạm liền nổi lên tiếng "vù vù" nho nhỏ, rồi từng cột sáng trắng nõn mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, bắn ra bốn phương tám hướng không cần mục tiêu...
Advertisement
';
Advertisement