Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong quán trà, một nhóm bảy người ngồi ngồi thành vòng tròn, không khí yên tĩnh.

Bọn người Tiền Thông kích động, không thể bình tĩnh.

Tin tức nghe được từ tiểu nhị làm cho bọn họ vô cùng phấn chấn.

Vốn chỉ cần thoát được ước thúc của thiên địa pháp tắc trên U Ám Tinh, bọn họ đã đủ hài lòng, không ngờ vừa tới Thúy Vi Tinh lại gặp chuyện tốt như vậy.

Cả đời vùng vẫy trên U Ám Tinh, cực khổ truy cầu võ đạo, đối với họ không có tin gì đáng mừng hơn tin này.

Không cần thương nghị, mọi người đều hiểu rõ lòng nhau.

Bọn họ chắc chắc là muốn tham gia!

- Mấy vị không cần vội vàng, nếu như lời tiểu nhị nói là sự thật, còn một thời gian thí luyện Huyết Ngục mới mở ra, mấy vị nếu muốn tham gia, có thể ở lại chỗ này, tìm hiểu rõ ràng, sau đó quyết định cũng không muộn. Dương Khai liếc nhìn bọn họ.

- Không sai, tiểu nhị chỉ là người bình thường, tuy thí luyện Huyết Ngục là đại sự ngàn năm khó gặp, chỉ sợ hắn cũng không biết nhiều, chuyện như vậy quả thật phải tìm hiểu kỹ càng một chút mới không lầm được. Dương Tu Trúc nhẹ nhàng gật gật đầu, đồng ý với quan điểm của Dương Khai.

- Nếu vậy thì cứ ở lại đây đi, thời gian còn dài, nếu có chuyện tốt như vậy, tạm thời không cần đi vội. Tiền Thông đề nghị.

- Không có ý kiến.

Mặc Vũ gật đầu.

Thương nghị xong, mọi người vội vàng tìm một khách điếm tốt nhất Lục Thủy Thành, thuê mấy gian phòng ở.

Dương Khai không ở lại, sau khi giao Thiên Nguyệt cho đám người Tiền Thông chiếu cố, một mình điều khiển Tinh Toa rời khỏi Lục Thủy Thành.

Hắn muốn tìm tung tích của Tô Nhan trên Thúy Vi Tinh.

Với tâm thần liên lạc giữa hắn và Tô Nhan, nếu như Tô Nhan đang tu luyện trên hành tinh này, muốn tìm được nàng cũng không khó, chỉ cần hai người đến gần một phạm vi nhất định sẽ có cảm ứng.

Huống chi, Băng Hồn Châu của Tô Nhan còn ở trên tay Dương Khai, vật này cũng có phản ứng với Tô Nhan.

Dương Khai hành động nhanh chóng, đứng sừng sững trên Tinh Toa, đầy lòng mong đợi, bắt đầu tìm kiếm khắp Thúy Vi Tinh.

Vượt qua núi non trùng điệp, đại dương rộng lớn, từng vùng rộng lớn bị Dương Khai bỏ lại sau lưng.

Thời gian trôi qua, hắn dần dần thất vọng.

Thúy Vi Tinh hành tinh tu luyện gần nhất từ nơi Thiên Nguyệt chia tay với đám người Tô Nhan, có khả năng rất lớn gặp được nàng ở đây.

Hành tinh tu luyện xa hơn cách chỗ này cũng mấy tháng lộ trình.

Dương Khai không nghĩ Tô Nhan lại đi xa như vậy.

Nhưng hắn tìm suốt như vậy vẫn không thấy dấu vết của Tô Nhan, Băng Hồn Châu cũng không có phản ứng, điều này làm hắn bất ngờ.

Tô Nhan không ở đây.

Trong sáu tháng, Dương Khai gần như đã chạy khắp Thúy Vi Tinh không ngưng nghỉ, nhưng kết quả lại làm cho hắn thất vọng.

Trên một ngọn núi cao, Dương Khai đứng sừng sững trên đỉnh núi, ngắm nhìn phong cảnh phương xa, thần tình cô đơn.

Không tìm được Tô Nhan, tâm tình của hắn không tốt.

Trong rừng rậm, một đôi mắt tràn đầy dã tính đang nhìn hắn chăm chú, núp sau rừng cây, yên lặng không một tiếng động tới gần hắn.

Nơi này là lãnh địa của một con yêu thú cường đại, chưa được chủ nhân cho phép, không một sinh linh nào được đặt chân tới.

Sinh linh nào dám xúc phạm quy tắc này đều đã nằm trong bụng nó.

Yêu thú có trực giác của mình, nó lẳng lặng nhìn Dương Khai, nó nhận ra thực lực của người này không quá mạnh mẽ, nó chuẩn bị đại khai sát giới, cho Dương Khai biết hậu quả của việc xâm phạm lãnh địa.

Nó mượn hướng gió làm cho mùi của mình hoàn toàn biến mất, từng bước tới gần Dương Khai, tìm vị trí và thời cơ tấn công tốt nhất.

Bỗng nhiên, nó thấy Dương Khai quay đầu lại, liếc nơi mình đan ẩn thân.

- Coi như ngươi xui xẻo! Dương Khai lẩm bẩm, toét miệng cười ác độc, nụ cười kia làm cho con yêu thú cảm thấy lạnh thấu xương, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác bất an.

Còn không chờ nó kịp phản ứng, Dương Khai đã vung tay lên, ba đại trợ lực xuất hiện.

Thạch Khổi Tiểu Tiểu khiêng Hám Thiên Trụ, chợt biến thành thạch cự nhân, khí linh kêu to, hóa thành hỏa điểu đỏ rực, Long Cốt Kiếm phóng ra uy áp kinh người, kèm theo tiếng long ngâm, một con cự long toàn thân xanh biếc dài mười mấy trượng xuất hiện.

Trong ánh mắt con yêu thú lộ vẻ hoảng sợ, xoay mình chạy như bay.

Lúc này nó biết mình đã chọn sai mục tiêu rồi.

- Hốt nó! Dương Khai cười gằn.

Mặt đất run lên, Thạch Khổi với đôi chân to lớn đuổi theo, mỗi bước để lại dấu chân thật sâu trên mặt đất.

Hỏa điểu hóa thành ánh sáng đỏ, nhanh chóng đuổi theo, cây cối dọc đường đều bị thiêu trụi.

Cự long xanh biếc theo sát phía sau.

Dương Khai thở hắt ra, dường như muốn xả bớt bực tức trong lòng, từ từ đi theo.

Tâm tình của hắn đang không tốt, con yêu thú còn dám bén mảng tới, quả thực là tự tìm đường chết.

Hắn phải phát tiết một phen.

Phía trước vang lên tiếng hống giận dữ của yêu thú, tiếng gầm của Thạch Khổi, thỉnh thoảng có tiếng hót của hỏa điểu, tiếng long ngâm của Long Cốt Kiếm xen vào.

Thiên địa linh khí xao động, trong rừng rậm đang diễn ra một trận hội đồng.

Tuy rằng cấp bậc của con yêu thú kia không thấp, chừng bậc chín đỉnh phong, chỉ còn chút nữa là đột phá đến bậc mười, nhưng sao có thể là đối thủ của Thạch Khổi, hỏa điểu và Long Cốt Kiếm?

Cho dù muốn chạy cũng không có cơ hội.

Trận chiến không có gì đặc sắc, lúc Dương Khai chạy tới đã thấy con yêu thú kia nằm trên đất, khí tức không còn.

Bên hông lộ ra xương trắng hếu, dường như bị Thạch Khổi dùng Hám Thiên Trụ đập, cả người cháy đen, hiển nhiên là bị khí linh thiêu đốt.

Cự long xanh biếc đang xoay vòng trên thi thể của nó, dường như là muốn cắn nuốt huyết nhục tinh hoa của nó.

Dương Khai ngăn nó lại, bước nhanh tới thi thể của con yêu thú, bắn một đạo Kim Huyết Ti vào thi thể.

Dưới sự khống chế của thần niệm, Kim Huyết Ti giống như một con cá sống, đi tuần tra khắp cơ thể yêu thú.

Một cảnh tượng ly kỳ xảy ra, yêu thú kia khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, năng lượng trong cơ thể dường như bị thứ gì đó nuốt mất!

Dương Khai nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt bình thản, dường như sớm có dự liệu.

Không lâu sau đó, thi thể của yêu thú đã khô quắt lại, thậm chí ngay cả nội đan cũng biến mất.

Dương Khai khoát tay, một sợi tơ hai màu vàng đỏ từ trong thi thể bay tới, giống như vật sống lượn lờ quanh ngón tay hắn.

Lẳng lặng nhìn nó, Dương Khai lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui thích, tâm tình tạm thời gác lại.

Tâm thần vừa động, Kim Huyết Ti trên tay bỗng vặn vẹo, sau đó huyễn hóa thành một con yêu thú.

Thọat nhìn không khác gì con yêu thú vừa chết, thậm chí ngay cả hình thể cũng không xê xích bao nhiêu, chỉ có điều yêu thú do Kim Huyết Ti biến thành này chỉ có hai màu vàng đỏ, hai tròng mắt chuyển động như có linh tính.

Kim Huyết Ti biến hóa chi đạo!

Sự huyền diệu cửa dưới bí thuật Ma Huyết Ti, Dương Khai đã sớm thông suốt, chỉ là chưa có cơ hội tu luyện mà thôi.

Biến hóa của Kim Huyết Ti không chỉ đơn giản là dung hợp số lượng Kim Huyết Ti khác nhau thành các loại sát chiêu khác nhau.

Còn có thể để Kim Huyết Ti cắn nuốt máu thịt và tinh hồn của yêu thú, tạo ra chuyển biến mới của Kim Huyết Ti.

Đây là Kim Huyết Ti mới sinh, là kết tinh trí tuệ của vị tiền bối khai sáng bí thuật này.

Năm đó ở Đế Uyển, Dương Khai đã giao thủ qua với giáo chủ xinh đẹp của Ma Huyết Giáo, tận mắt thấy Ma Huyết Ti của nàng huyễn hóa thành hai con huyết xà. Lúc đó hắn rất tò mò, không biết nàng làm như thế nào.

Sau khi tìm hiểu nửa phần dưới của bí thuật Ma Huyết Ti, mới hiểu được ảo diệu bên trong.

Kim Huyết Ti vốn do Kim huyết của Dương Khai ngưng luyện mà thành, nó có thể cắn nuốt và dung hợp máu thịt tinh hoa của yêu thú, hấp thu năng lượng của nội đan, sau đó có thể biến thành huyết thú.

Hai con huyết xà kia chính là huyết thú do Ma Huyết Ti của nàng biến thành!

Huyết thú có thể thừa kế năng lực của yêu thú khi còn sống, vả lại nó do Kim huyết của Dương Khai biến thành nên có tâm thần tương liên với hắn, dễ dàng sai khiến.

Trước kia trên U Ám Tinh, Dương Khai không có thời gian tìm yêu thú thích hợp, cho nên không tu luyện huyết thú thuật.

Bây giờ đụng phải một con thích hợp, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Có Thạch Khổi giúp đỡ, dễ dàng đắc thủ.

Dùng thần niệm quét qua, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, rất là hài lòng.

Chỉ riêng khí tức mà nói, thực lực của huyết thú này không thấp hơn một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, có lẽ thực lực như vậy có chút chênh lệch với khi nó còn sống, nhưng không phải rất lớn.

Mấu chốt chính là Dương Khai không dừng lại ở một sợi Kim Huyết Ti!

Chỉ cần có đầy đủ yêu thú, tất cả Kim Huyết Ti của Dương Khai đều có thể chuyển hóa thành huyết thú, đến lúc đó hàng trăm con huyết thú xuất ra, mặc dù đối mặt với Hư Vương Cảnh, Dương Khai cũng có thể liều mạng.

Nhưng muốn tìm được yêu thú thích hợp cũng không dễ dàng, cho nên chuyện này từ từ tính.

Trong lòng nghĩ vậy, Dương Khai động tâm niệm, đưa tay về phía huyết thú.

Huyết thú lập tức thu nhỏ, chớp mắt đã nhỏ lại bằng trứng chim bồ câu, nhảy xuống lòng bàn tay Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, đang chuẩn bị thu hồi nó, bỗng nhớ ra cái gì đó, cẩn thận nhìn chằm chằm huyết thú trên lòng bàn tay mình, lộ vẻ trầm ngâm.

Hắn rơi vào trầm tư, dường như đang cảm ngộ.

Thật lâu sau, thân thể Dương Khai chấn động, ánh mắt bắn ra tinh quang, lẩm bẩm: - Đan dược có linh mới có thể xưng là linh đan... thì ra là như vậy!

Trong nháy mắt, hắn hiểu rõ hơn về lời nói đầy hàm nghĩa trong Đan Đạo Chân Giải.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cũng đáng để thử một lần, nếu thành công, hắn liền có thể luyện chế linh đan cấp Hư Vương, tấn thăng luyện đan sư cấp Hư Vương!

- Phân tán ra, hộ pháp cho ta, đừng để bất cứ thứ gì quấy rầy ta.

Dương Khai phân phó.

Ba đại trợ lực lập tức tản đi, canh giữ xung quanh.

Dương Khai ngồi xếp bằng, phất tay, lấy ra Tử Hư Đỉnh từ nhẫn không gian và vài hòm dược liệu.

Bấm tay rót thánh nguyên vào Tử Hư Đỉnh, Dương Khai lại cầm một hộp ngọc lên, lấy ra một gốc dược liệu cấp Hư Vương, bỏ vào Tử Hư Đỉnh.

Thần thức chi hỏa ầm ầm bạo phát, Dương Khai ngưng luyện nước thuốc.

Hắn vô cùng quen thuộc với việc này.
Advertisement
';
Advertisement