Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Tốt, tốt, tất cả đều không có thay đổi gì. Dương Khai đứng sừng sững giữa không trung, thần niệm quét qua cả Thánh địa, gật đầu hài lòng.

Sử Khôn hoảng hốt, không biết mình vào núi như thế nào, nhưng hắn nhanh chóng có phản ứng, hẳn là Dương Khai ra tay.

Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? Không ngờ lại ly kỳ như thế, Sử Khôn vừa kính vừa sợ.

Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cái gì, bước tới một bước, hít sâu một hơi, quát to về phía 9 ngọn núi: - Thánh chủ! Hồi tông!

Tiếng quát quanh quẩn khắp 9 ngọn núi, liên miên bất tuyệt.

Động tĩnh của 9 ngọn núi tựa hồ bị tiếng quát che mất, trong Thánh địa bỗng xuất hiện bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, không có bất kỳ tiếng vang nào.

Bất quá một lát sau, 9 ngọn núi bỗng nhiên loạn lên, mỗi đỉnh núi đều náo loạn, một chùm ánh sáng lao ra khỏi núi, cấp tốc bay tới đây.

Phòng luyện đan, luyện đan sư cấp Thánh Đỗ Vạn đang luyện chế một lò Thanh Tuyết đan, đây là đan dược cấp Thánh hạ phẩm, người cầu đan đang chờ ngoài núi, thân phận không thấp, cho nên Đỗ Vạn đích thân xuất thủ.

Ước chừng hao tốn hơn một ngày, Đỗ Vạn sắp đại công cáo thành, trong đan phòng đã tràn ngập mùi thơm mát lạnh như băng, thời khắc này hắn đang cẩn thận không chế hỏa hầu, mong đợi nhìn lò luyện đan, chuẩn bị thu đan.

Một bên, Thường Bảo béo phệ đang ngồi, híp đôi mắt ti hí nhìn về phía trước, dường như muốn học hỏi kinh nghiệm từ Đỗ Vạn.

Hai vị luyện đan sư cấp Thánh đều nghiêm túc mà hưng phấn.

Hai vị này lúc trước một người là chủ sự của Hiệp Hội Đan Sư Cự Thạch Thành, một người là chủ sự Hiệp Hội Đan Sư Thiểm Quang Thành, thân phận cao quý, nhưng vì ở Cửu Thiên Thánh Địa học tập rất nhiều kiến thức luyện đan, tấn thăng đến luyện đan sư cấp Thánh, cho nên từ bỏ chức vụ trong Hiệp Hội Đan Sư, gia nhập Cửu Thiên Thánh Địa.

Trừ hai người bọn họ, còn có ba người Hồng Phương, Hà Phong, Khổng Nhược Vũ, hiện giờ tất cả đều là luyện đan sư cấp Thánh.

Tiêu chuẩn luyện đan của Thông Huyền đại lục, từ khi Dương Khai rời đi, phát triển cực nhanh, hết thảy đều là công lao của Thiên Tàng lão nhân Lý Thụy truyền dạy và Hạ Ngưng Thường dẫn dắt.

Trước kia Thông Huyền đại lục chỉ có một mình Lý Thụy là luyện đan sư cấp Thánh.

Luyện đan đến giai đoạn khẩn yếu, đôi mắt nhỏ của Thường Bảo càng híp chặt, con ngươi bắn tinh quang, dường như đổ mồ hôi giùm Đỗ Vạn.

Cho dù là bọn họ cũng không dám bảo đảm luyện chế đan dược cấp Thánh thành công trăm phần trăm, mắt thấy lò đan dược này của Đỗ Vạn thuận lợi như vậy, cũng là nhờ tài nghệ kết hợp với vận may.

Càng là thời khắc mấu chốt, càng không chấp nhận một chút qua loa, hiện tại là lúc trọng yếu nhất.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gầm truyền tới, cấm chế trong đan phòng không thể ngăn trở tiếng quát, truyền thẳng vào tai hai vị luyện đan sư cấp Thánh.

Đỗ Vạn già nua run tay một cái, chân nguyên toàn thân hỗn loạn một chút.

Ngay sau đó, một tiếng xì vang lên từ lò luyện đan.

Mùi cháy khét tràn ngập từ lò luyện đan.

Đỗ Vạn run người, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thường Bảo cũng nhíu mày.

Không ngờ lại thất bại trong gang tấc!

Sử Khôn ngu xuẩn này xong đời rồi! Đỗ Vạn nhất định phải quy trách nhiệm lần luyện đan thất bại này lên đầu hắn.

Thường Bảo có chút hả hê.

- Lão Thường, vừa rồi tiểu tử Sử Khôn la lối cái gì? Ngoài dự liệu của Thường Bảo, không ngờ Đỗ Vạn không lập tức tức giận, ngược lại vẻ mặt cổ quái nhìn mình hỏi.

- Không nghe rõ. Thường Bảo lắc đầu.

Tuy vừa rồi bọn họ nghe được Sử Khôn hô gì đó, nhưng bởi vì toàn bộ tâm thần đều đặt vào việc luyện đan nên không để ý nội dung.

- Ta nghe hắn hô cái gì Thánh chủ? Đỗ Vạn chau mày.

- Thánh chủ? Thường Bảo ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhớ ra cái gì đó, giống như mèo bị đạp đuôi, không ngờ thân hình to lớn lại có thể nhảy dựng lên như vậy: - Ngươi nói là Thánh chủ?

Cho tới bây giờ Cửu Thiên Thánh Địa chỉ có một vị Thánh chủ, chính là Dương Khai.

Từ khi Dương Khai rời đi, vị trí Thánh chủ vẫn để trống, trong lòng tất cả võ giả của Cửu Thiên Thánh Địa, Dương Khai chính là Thánh chủ.

- Dường như lúc nãy ta nghe hắn nói Thánh chủ hồi tông. Đỗ Vạn gãi đầu.

- Ngươi chắc chứ? Thường Bảo hét lên.

- A, ta cũng không chắc.

Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng đồng loạt vọt ra ngoài, mới mở cửa đan phòng đã thấy Hà Phong, Hồng Phương, Khổng Nhược Vũ cũng gấp gáp chạy ra, vội vàng phóng ra ngoài, tốc độ cực nhanh, chẳng kém tiểu tử cường tráng chút nào.

- Các lão gia, chờ lão phu một chút a. Thường Bảo di chuyển thân thể mập mạp, ở đằng sau hét to.

Không ai quản hắn, tất cả đều vọt ra ngoài.

Một đỉnh núi khác, trong mật thất ở sườn núi, ma khí nồng đậm.

Trong mật thất, có hai mỹ phụ đang nhắm mắt điều tức, một người đoan trang thanh lịch, một người lạnh lùng kiêu ngạo, khí chất hoàn toàn bất đồng.

Người đầu có tu vi đứng đầu Nhập Thánh tam tầng cảnh, người sau là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.

Xung quanh hai người là ma khí nồng nặc đen như mực, thoạt nhìn giật mình, thời khắc này, dường như hai nàng đang tu luyện bí thuật.

Lúc âm thanh truyền đến, hai nàng đều không tự chủ mà mở mắt, mỹ phụ đoan trang nhìn người còn lại, nhíu mày nói: - Hàn Phỉ, vừa rồi Sử Khôn nói... Thánh chủ hồi tông sao?

Mỹ phụ có khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng nghe vậy, thân hình mềm mại run lên, cẩn thận nhớ lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đẹp đều phát sáng, cũng không có tâm tư tu luyện bí thuật gì, hai thân thể mềm mại bọc một đoàn hắc khí, ra khỏi mật thất, bay vù vù ra ngoài.

Chuyện tương tự xảy ra ở cả 9 ngọn núi.

Cả 9 ngọn núi, mấy thập niên qua, chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, những người mà ngày thường được vô số người của Thông Huyền đại lục kính ngưỡng bỗng thay đổi, kích động như những đứa trẻ.

Đại trưởng lão Từ Hối lúc chạy ra ngoài, đấu đá lung tung, đánh vỡ cung điện của mình, vách tường lảo đảo, cung điện thiếu chút nữa sụp xuống.

Trưởng lão Ngọc Oánh lúc chạy ra ngoài, đánh nghiêng vài cái bình hoa ngày thường vẫn yêu thích.

Thánh nữ An Linh Nhi đang tắm, vội vàng chạy ra không mặc y phục, tóc vẫn chưa khô.

..

Tất cả chỉ vì một câu nói.

Thánh chủ, hồi tông!

Mọi người đều muốn biết, tin này là thật hay là giả, mọi người đều muốn diện kiến dung nhan của người đã biến mất mấy chục năm, tất cả đều chạy tới nơi phát ra âm thanh.

Từng tia lưu quang cấp tốc chạy tới, hội tụ trước mặt Dương Khai.

Thân ảnh từng người lộ ra, sau khi nhìn rõ khuôn mặt Dương Khai, ai ai cũng vui mừng, có người không kiềm hãm được còn rơi nước mắt.

Các đại trưởng lão của Thánh địa, các vị đại sư luyện đan Đỗ Vạn Thường Bảo, vân vân, chư vị thống lĩnh Cổ Ma nhất tộc đều tụ tập lại.

Riêng Nhập Thánh Cảnh có gần mười vị.

Đây là một cỗ lực lượng đủ để quét ngang Thông Huyền đại lục, là tồn tại mà bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường, chính vì sự tồn tại của bọn họ mới tạo nên uy danh của Cửu Thiên Thánh Địa trên Thông Huyền đại lục.

Dương Khai nhìn qua từng gương mặt quen thuộc, trong lòng ấm áp, trên mặt toát ra nụ cười rực rỡ.

Từ biệt mấy chục năm, cố nhân vẫn như trước, không còn gì tốt hơn.

- Thật sự là Thánh chủ!

- Thánh chủ đã trở lại, thật sự đã trở lại.

Tiếng kêu vui mừng vang lên, ánh mắt hưng phấn.

- Thuộc hạ Từ Hối, trưởng lão Thánh địa, tham kiến Thánh chủ, cung nghênh Thánh chủ hồi tông! Từ Hối đã già nên cẩn thận, tuy rằng tâm tình kích động, nhưng không quên mất lễ phép, vội vàng thu liễm tâm thần, mở miệng nói.

Mấy vị trưởng lão Thánh địa vội vàng hành lễ.

- Chư vị không cần khách khí như vậy, ta chỉ về nhà mà thôi. Dương Khai phất tay, một cổ lực lượng vô hình nhấc mọi người lên.

- Chủ thượng... Đại thống lĩnh Cổ Ma nhất tộc Lệ Dung nghẹn ngào.

Một vị thống lĩnh khác là Hàn Phỉ đứng bên cạnh, đôi mắt ửng đỏ.

Dương Khai thừa kế y bát của Đại Ma Thần, đối với các thế hệ hầu hạ Đại Ma Thần Cổ Ma nhất tộc mà nói, Dương Khai là tôn chủ của bọn hắn, điểm này cho dù đương kim Ma Tôn Trường Uyên cũng không thể so sánh.

Cho nên mặc dù Dương Khai không ở Cửu Thiên Thánh Địa, các nàng vẫn luôn luôn chờ ở đây.

Thật ra đối với người Cổ Ma nhất tộc mà nói, Ma Cương mới là nơi thích hợp để sinh tồn, nhưng vì Dương Khai, Lệ Dung cương quyết để Cổ Ma nhất tộc định cư ở Cửu Thiên Thánh Địa.

Nhìn khuôn mặt Dương Khai, tâm hồn thiếu nữ của Lệ Dung khẽ run.

Năm đó lúc Dương Khai rời đi, nàng yêu cầu đi theo, thề sống chết giúp đỡ hắn, nhưng năm đó chính Dương Khai cũng không biết tương lai thế nào, sao dám mang theo Lệ Dung, cho nên phải để nàng lại.

Nhưng mấy thập niên qua, Lệ Dung ngày đêm vướng bận, mỗi khi nhớ tới Dương Khai ở ngoài không biết sống chết thế nào, ăn ngủ không yên, đau đớn hận bản thân lúc đó không kiên trì đến cùng, để chủ thượng một người lưu lạc bên ngoài.

Sâu trong nội tâm nàng luôn tự trách mình, những tháng năm này cứ tự dằn vặt như vậy.

Bây giờ thấy Dương Khai bình an trở về, nàng mừng đến phát khóc.

- Đừng khóc a, vui lên chứ, không phải ta đã trở lại sao. Dương Khai cười ha hả, lên tiếng an ủi.

- Đúng! Lệ Dung mím đôi môi đỏ mọng, gật đầu đáp.

Đối với yêu cầu của Dương Khai, nàng sẽ thỏa mãn vô điều kiện.

- Tiểu tử, quả thật ngươi đã trở lại? Đúng lúc này, một tiếng kêu vui mừng vang lên.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, thì ra là Mộng Vô Nhai.

Mấy chục năm không gặp, Mộng Vô Nhai vẫn như cũ, bộ đồ giản dị, nhìn chẳng khác gì một ông lão gần đất xa trời, căn bản không ai ngờ hắn là một cao thủ Nhập Thánh tam tầng cảnh đỉnh cao.

- Mộng chưởng quỹ vẫn khỏe nha! Dương Khai cười.

- Tốt, tốt, tiểu tử ngươi nhìn qua cũng khỏe, lão phu yên tâm rồi. Mộng Vô Nhai gật đầu, nét mặt tươi rói.

Có thể nói Mộng Vô Nhai đã nhìn Dương Khai dần dần trưởng thành, năm đó hắn che giấu tung tích ở trong Lăng Tiêu Các, đảm nhiệm chưởng quỹ Cống Hiến Đường, là người quen biết Dương Khai sớm nhất, càng bởi vì Hạ Ngưng Thường mà càng thân mật hơn.

Cho nên khi gặp lại Dương Khai sau mấy chục năm xa cách, trong lòng Mộng Vô Nhai như hạ xuống một tảng đá lớn.

Hắn lo lắng cho Dương Khai không kém bất kỳ kẻ nào.
Advertisement
';
Advertisement