Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hỏi kỹ Hạ Ngưng Thường, Dương Khai mới biết nàng lấy được đoàn khí xám đó quả thật là cơ duyên trùng hợp.

Năm đó Dương Khai rời Thông Huyền đại lục, Hạ Ngưng Thường một mình cô đơn, vì giết thời gian, chỉ có trấn thủ Cửu Thiên Thánh Địa, ngày qua ngày luyện chế đan dược.

Nàng vốn là Dược Linh Thánh Thể, luyện đan cũng là tu luyện.

Vừa luyện chế số lượng lớn đan dược, tu vi của Hạ Ngưng Thường cũng tăng lên với tốc độ khủng khiếp, cơ bản không có bình cảnh gì.

Trước sau không quá mấy năm, nàng đã là Nhập Thánh, đuổi theo tu vi Dương Khai lúc rời đi.

Sau đó có một ngày, nàng nhàm chán quá, lén lút ra ngoài du lịch một mình, kết quả vào trong hang động dưới đất lấy được đoàn khí xám này.

Từ đó về sau, tu vi của nàng lại không thể khống chế, 10 năm vượt qua tầng Nhập Thánh Cảnh, lên tới Thánh Vương Cảnh, lại mười mấy năm, đã đến Thánh Vương lưỡng tầng cảnh.

Dương Khai nghe trợn mắt cứng lưỡi.

Tốc độ tu luyện khủng bố như thế, ngay cả trên U Ám Tinh, các đại thế lực đại tông môn cũng không chắc làm được.

Nhưng ở Thông Huyền đại lục cằn cỗi này, tiểu sư tỷ lại hoàn thành được điều vĩ đại như thế.

Sở dĩ Hạ Ngưng Thường có được thành tựu ngày nay, quả nhiên không thoát khỏi liên quan tới đoàn khí xám này.

- Sau khi nàng lấy được nó, có cảm giác khó chịu nào không? Dương Khai nghiêm túc hỏi.

- Cũng không có gì khó chịu. Hạ Ngưng Thường suy nghĩ cẩn thận. - Chỉ là có đôi khi cảm thấy mỏi mệt, đôi khi trở nên rất lười, không muốn nghĩ gì cả, hì hì, giống như già rồi vậy.

Dương Khai gật đầu.

- Sư đệ, có phải nó có vấn đề gì không? Hạ Ngưng Thường hỏi.

- Ta cũng không dám xác định rốt cuộc là phúc hay họa. Dương Khai lắc đầu, có chút lo lắng.

- Vậy rốt cuộc nó là gì?

- Không rõ, nhưng ta có suy đoán, nếu là thật... Vậy thì, nó sẽ là cơ duyên của tiểu sư tỷ! Ánh mắt Dương Khai sáng ngời nhìn Hạ Ngưng Thường, thần sắc phấn chấn.

Suy đoán mơ hồ này, làm cho hắn cũng phải nhiệt huyết sôi trào!

- Đúng rồi, nàng lấy được nó ở đâu, còn nhớ không?

- Ừ.

Hạ Ngưng Thường gật đầu.

- Dẫn ta đi xem thử! Dương Khai nói rồi, ôm vòng eo thon của Hạ Ngưng Thường, tế ra Tinh Toa, hóa thành ánh sáng biến mất khỏi Cửu Thiên Thánh Địa.

Theo tiểu sư tỷ chỉ dẫn, Dương Khai cùng nàng bay vụt qua không trung, tốc độ cực nhanh.

Không quá một ngày, hai người đến bên trên một dãy núi dài ngàn vạn dặm.

Ký ức của Hạ Ngưng Thường rất tốt, dù xa cách hơn 20 năm, nhưng vẫn nhớ rõ chỗ tìm được đoàn khí xám ngày đó.

Hai người nhanh chóng đến một chỗ sơn cốc, Dương Khai rời Tinh Toa, cùng Hạ Ngưng Thường đi vào.

Không lâu sau, một cửa hang tối tăm hiện ra, Hạ Ngưng Thường chỉ vào trong nói: - Sư đệ, lúc đó ta đi vào từ đây, sau đó đi sâu xuống tầng cuối, lấy được thứ đó.

- Vào xem.

Dương Khai mỉm cười, tài cao gan lớn, cho nên không sợ, nắm tay Hạ Ngưng Thường, chui vào trong hang.

Trong hang hết sức âm u, không khí trong sạch, cũng không ẩm ướt mà lại rất khô ráo.

Vừa vào trong hang, Dương Khai liền cau mày.

Hắn cảm nhận được linh khí thiên địa nồng đậm trong này!

Đương nhiên, nồng đậm như vậy chỉ là so sánh với những chỗ khác trên Thông Huyền đại lục, không thể sánh được với U Ám Tinh hay những hành tinh tu luyện nổi danh trong Tinh Vực.

Tuy nhiên, như vậy cũng rất khó thấy.

Hơn nữa, càng đi sâu vào, linh khí càng thêm tràn đầy.

Dương Khai phấn chấn, hắn phát hiện suy đoán của mình đúng đến tám chín phần, linh khí dị thường đã là chứng minh.

Quả nhiên đây là cơ duyên của tiểu sư tỷ! Nếu như xử lý tốt đoàn khí xám, tuyệt đối sẽ làm Hạ Ngưng Thường có lợi không thể tưởng tượng, làm cho nàng có thể lột xác, hóa kén thành bướm.

Hai người tay nắm tay, từng bước đi sâu vào.

Bỗng nhiên, Dương Khai cảm ứng được gì, vội dừng bước.

Cùng lúc, tiểu sư tỷ nhảy nhót hoan hô: - Nó ở chỗ này, ta cảm nhận được nó! Nó tới rồi!

Một đoàn năng lượng quỷ dị đang lao tới cực nhanh, thần niệm Dương Khai tra xét, phát hiện dao động năng lượng này giống y như thứ mình rút ra khỏi người tiểu sư tỷ mấy ngày trước.

Khí xám trốn vào trong lòng đất, quả nhiên quay về chỗ vốn có, lúc này cảm nhận được khí tức Hạ Ngưng Thường, liền vội vàng hiện thân gặp lại.

Chỉ một thoáng, đoàn khí xám đã tới gần.

Nó không dám lao thẳng về phía Hạ Ngưng Thường, mà dừng lại cách Dương Khai 10 trượng.

Nó cảm nhận được uy hiếp từ Dương Khai!

- Sư đệ... Hạ Ngưng Thường nhìn lại, trưng cầu ý kiến của hắn.

- Thu nó đi, ngày đó ta không ngờ dọa chạy nó, chỉ là muốn xem nó rốt cuộc là gì thôi. Dương Khai lách người, tránh đường.

Hạ Ngưng Thường liền dùng tâm thần kêu gọi, khí xám cảm nhận được Hạ Ngưng Thường gọi tới, xoay một vòng liền lướt qua Dương Khai, trực tiếp nhắm thẳng Hạ Ngưng Thường, chui vào người nàng.

Thân thể Hạ Ngưng Thường chấn động, khẽ kêu một tiếng.

Con mắt trái của Dương Khai lóe lên ánh sáng vàng, con ngươi hẹp dài uy nghiêm xuất hiện, nhìn vào Hạ Ngưng Thường.

Diệt Thế Ma Nhãn!

Dưới quan sát, tiểu sư tỷ tiếp thu đoàn khí xám, ngoài người liền trào ra một tầng khí tràng màu xám không thấy được bằng mắt thường.

Loại khí tràng này chỉ có những người già không còn sống được lâu mơi có, một khi xuất hiện, vậy có nghĩa người này không còn thọ lâu.

Tiểu sư tỷ đang lúc hào hoa, bị loại khí tràng này bao phủ, chỉ có một nguyên nhân, chính là bị đoàn khí xám này quấy rối!

Dương Khai cũng không bất ngờ, có lẽ đã sớm đoán trước, càng không phải nóng vội, chỉ vẫy gọi tiểu sư tỷ: - Đi theo ta!

Hạ Ngưng Thường gật đầu, theo sát sau Dương Khai.

Hai người tiếp tục đi sâu vào, không biết bao lâu, cũng không biết đi bao xa, Dương Khai cảm giác linh khí thiên địa ngày càng nồng đậm, nhưng không làm Dương Khai cảm thấy thoải mái, mà lại bi thương như hồi quang phản chiếu.

Linh khí thiên địa này có thể so sánh với chỗ bình thường ở U Ám Tinh, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường bỗng vào một cái hang động lớn trong lòng đất.

Ở sâu trong lòng đất mơ hồ có hào quang yếu ớt lóng lánh, như đang truyền ra tin tức gì, đánh sâu vào thức hải, kêu gọi hai người đi tới.

Bị kêu gọi, ánh mắt Hạ Ngưng Thường dần trở nên mờ mịt, thân thể không khống chế được bước tới, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, quát khẽ, thần niệm tuôn trào đánh vào thức hải của Hạ Ngưng Thường.

Tiểu sư tỷ khẽ chấn động, sắc mặt trắng nhợt, đợi hồi thần, ánh mắt tan hết mịt mờ, thay vào đó là hoảng sợ không thôi.

- Sư đệ, ta... Hạ Ngưng Thường luống cuống, vừa rồi nàng cũng không biết vì sao, bị một cỗ lực lượng trong xa xăm chi phối, nàng không cách nào tự khống chế được.

- Ừm, nàng nhìn bên đó! Dương Khai chỉ ra.

Hạ Ngưng Thường nhìn theo, ánh mắt run lên.

Ở bên đó, dày đặc thi thể, thân thể khô héo, thậm chí có cái sớm hóa thành tro, nhưng nhìn dấu vết, không khó nhận ra bọn họ bị cái gì nháy mắt rút sạch tinh hoa sinh mệnh, mất mạng ở đây.

- Những người này là ai, sao đều chết ở đây? Hạ Ngưng Thường xích lại gần Dương Khai, muốn tìm cảm giác an toàn.

- Nếu không đoán sai, những người này đều giống như nàng.

- Cũng giống như ta? Hạ Ngưng Thường nhíu mày, nàng cũng là người thông tuệ, chỉ thoáng nghĩ liền hiểu được. - Đệ nói là, bọn họ cũng từng có được đoàn khí xám kia?

- Có thể là vậy. Dương Khai cười.

- Vậy sao bọn họ... Hạ Ngưng Thường chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cảnh nguy hiểm vừa rồi lại hiện ra trong đầu, nếu không có Dương Khai đánh thức mình, vậy nàng cũng sẽ khó giữ được mạng, kết quả giống như những người này.

- Bởi vì bản thể đoàn khí xám kia muốn có được năng lượng bổ sung, liền lựa chọn nàng, bồi dưỡng nàng. Để cho nàng trở nên mạnh mẽ, nàng càng mạnh, càng có lợi cho nó.

- Tại sao nó phải làm vậy? Hạ Ngưng Thường không hiểu.

- Nó sắp chết! Dương Khai đáp, lại nhún vai. - Những chuyện này đều là suy đoán của ta, đi xem thử là biết.

Nói rồi, Dương Khai kéo tay Hạ Ngưng Thường, từng bước đi vào.

Dưới chân đạp lên hài cốt trắng hếu, truyền ra tiếng răng rắc rợn người.

Dương Khai híp mắt, nhìn về phía hào quang yếu tớ.

Không lâu sau, hai người đến chỗ truyền ra tia sáng.

Nơi này là bên cạnh vực sâu dưới lòng đất, sâu không biết bao nhiêu, nhưng nhìn xuống lại phát hiện bên dưới vực sâu có một đoàn hào quang màu xám tro, giống như ngọn đèn dầu đang thiêu đốt.

Ánh sáng tối mờ, sắc thái không khác gì đoàn khí xám mà Hạ Ngưng Thường lấy được.

- Quả nhiên! Dương Khai hít sâu, nhìn thấy tia sáng u ám như ngọn đèn này, hắn lập tức khẳng định suy đoán của mình.

- Sư đệ, rốt cuộc đó là gì? Hạ Ngưng Thường nhìn đoàn lửa xám, mơ hồ cảm giác có liên hệ chặt chẽ với đoàn khí xám trong người nàng, như là tách ra từ trong đó, hai bên vốn là một thể.

- Căn nguyên tinh tú!

Dương Khai quát khẽ, thần sắc phấn chấn.

- Căn nguyên tinh tú? Hạ Ngưng Thường mờ mịt.

- Bất kỳ hành tinh tu luyện nào đều phải có lực lượng căn nguyên, nó là hiển hóa sinh mệnh của hành tinh, cũng là mấu chốt tồn vong của hành tinh đó, giống như trái tim của chúng ta! Dương Khai vỗ ngực mình, giải thích: - Chính vì có căn nguyên tinh tú, hành tinh này mới có sức sống. Không có nó, vậy hành tinh này sẽ thành hành tinh chết, trong Tinh Vực có vô số hành tinh như thế, có lẽ chúng đã từng thai nghén ra sinh mệnh, nhưng theo thời gian trôi đi, căn nguyên tinh tú diệt vong, những sinh mệnh đó cũng không tồn tại. Người chết như đèn tắt, hành tinh cũng thế, ngọn đèn căn nguyên trước mắt mà tắt, Thông Huyền đại lục sẽ không còn tồn tại, biến thành hành tinh chết.
Advertisement
';
Advertisement