Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đứng lại cho ta! Mã Cách Nạp giận dữ, trong nháy mắt Dương Khai có động tác, hung hăng đấm ra, ngăn chặn Dương Khai.

Một tia ánh sáng tím lóe lên, Dương Khai tế ra chiếc khiên tím, dễ dàng đón đỡ được, bước chân không ngừng, lao vút về phía bên kia.

Hắn có cảm giác rất xấu, nào còn chần chờ ở lại chỗ này?

Người lóe lên, trong người trào ra dao động lực lượng không gian, nháy mắt đã không thấy bóng.

Mã Cách Nạp cùng Di Thiên ngây người tại trận!

Bọn họ không nhìn ra được vừa rồi Dương Khai rời đi thế nào, rõ ràng ánh mắt cùng thần niệm đều tập trung trên người kẻ kia, nhưng đối phương lại dễ dàng trốn thoát.

Hai vị cường giả Yêu tộc không khỏi thần sắc ngưng trọng, liếc nhau, đều tiến về phía phát ra năng lượng.

Bọn họ cũng rất muốn biết, ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao truyền ra dao động năng lượng cổ quái như vậy.

Huy Nguyệt Thành, trước một nhà khách sạn có không ít võ giả tụ tập, những võ giả này bị cổ quái thu hút tới, hai tộc Nhân Yêu đều có, lúc này đều đứng ở con phố đằng trước, chỉ trỏ vào trong, xì xào bàn tán.

Khi Dương Khai chạy đến, liếc bầu trời, toát ra cười khổ bất đắc dĩ.

Cảm giác không hay của hắn, quả nhiên bị chứng thực.

Chủ nhân khách sạn cũng đứng ở phía trước, lúc này còng lưng, hai tay luồn vào ống tay áo, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời giống như phần lớn mọi người, ánh mắt lóe lên phức tạp như đang nhận biết gì đó.

Khi Dương Khai chạy đến, hắn lập tức phát hiện, vẫy tay gọi: - Tiểu tử qua bên này.

Dương Khai liếc hắn, liền nhảy tới bên cạnh, có chút xin lỗi nói: - Lão tiên sinh, chỉ sợ làm ngài thêm phiền.

Lão giả cười ha hả, lắc đầu nói: - Phiền của lão già này không là gì, phiền của cậu mới sợ là lớn.

Nói rồi, nhàn nhạt liếc hai vị cường giả Yêu tộc Mã Cách Nạp thành chủ cùng Di Thiên, khóe miệng không khỏi co rút, bổ sung: - Hình như rắc rối của cậu không chỉ có một cái.

- Ha ha... Dương Khai cười gượng, cũng không biết phải nói sao.

Nếu chỉ bị hai người Mã Cách Nạp cùng Di Thiên chú ý, Dương Khai không sợ, cùng lắm thì thi triển bí thuật không gian mang theo tiểu sư tỷ phủi mông bỏ chạy, Yêu Tinh Đế Thần lớn như vậy, còn không có chỗ cho bọn họ ẩn thân?

Huống chi, dưới Hư Vương Cảnh, hắn không sợ ai. Thật đánh lên, Dương Khai dám lộn ngược cả Huy Nguyệt Thành.

Nhưng bây giờ, dị tượng hiện tại làm hắn rất đau đầu.

Đi đến đây, hắn liếc một cái liền nhìn ra được dị tượng này là do tiểu sư tỷ dẫn tới.

Mấy ngày nay Hạ Ngưng Thường vẫn ở mãi trong khách sạn, luôn dùng các nguyên vật liệu luyện chế linh đan, tăng lên tu vi.

Dương Khai cũng không quấy rầy nàng.

Nào ngờ tới, ở chỗ thế này, tiểu sư tỷ lại luyện chế ra linh đan khủng khiếp.

Dương Khai từng có kinh nghiệm như vậy, cho nên nhận ra được, dị tượng này rõ ràng là dấu hiệu đan dược sinh ra đan vân!

Năm đó hắn ở Vũ Bộc Tinh luyện chế ra một viên linh đan thuộc tính hỏa có đan vân dùng để cứu chữa Tuyết Nguyệt bị Huyền Âm Quỳ Thủy tổn thương, đã xuất hiện tình cảnh này, cực kỳ tương tự với hiện tại.

Từ khi Dương Khai luyện đan tới nay, chỉ có một viên linh đan đó sinh ra đan vân, hắn cũng biết đan vân thật sự chỉ là may mắn gặp được! Không giống đan văn, bằng tay nghề luyện đan của hắn hiện tại, có thể khống chế được một nửa sinh ra đan văn.

Nhưng làm sao để đan dược sinh ra đan vân, hắn không có một chút đầu mối nào.

Tiểu sư tỷ thể chất đặc thù, được trời yêu quý, có thể làm được đến nước này là đương nhiên.

Nhưng nơi này là Yêu Tinh Đế Thần, là Huy Nguyệt Thành! Một khi linh đan xuất thế khẳng định sẽ dẫn tới vô số cường giả chú ý, nhất là Mã Cách Nạp cùng Di Thiên mới xung đột với Dương Khai, khẳng định sẽ không bỏ qua viên linh đan này.

Thậm chí sẽ không bỏ qua Hạ Ngưng Thường!

Luyện đan sư có thể luyện chế được đan vân, hiển nhiên đã là tạo hóa đỉnh phong, xứng danh Tông sư! Nhân tài nghịch thiên như vậy, Yêu tộc làm sao bỏ qua được?

Thần sắc Dương Khai lóe lên, trong lòng xẹt qua thật nhiều ý tưởng, suy tính lợi hại trong đó.

Hắn không thể ngăn cản Hạ Ngưng Thường, luyện đan chú ý là ngộ tính cùng cơ duyên, tiểu sư tỷ có thể đi ra bước này, có tác dụng cực lớn với nàng. Hiện giờ ngăn cản, vậy coi như phá hỏng lần cảm ngộ này, nói không chừng sẽ ảnh hưởng thành tựu sau này của nàng.

Chỉ có thể tùy ý nàng luyện chế ra linh đan.

Xem ra... tiếp theo sẽ rất rắc rối.

Trong lòng quyết định, ánh mắt Dương Khai trở nên sắc bén, lạnh lẽo như lưỡi đao.

Mã Cách Nạp cùng Di Thiên đều kinh ngạc nhìn bầu trời, ngay bên trên khách sạn, linh khí thiên địa tụ tập đông đúc, bị thứ gì thu hút, bằng mắt thường cũng thấy được nó tạo thành hình lốc xoáy nhỏ, đang xoay tròn, còn đang hấp thu linh khí thiên địa trở nên lớn mạnh hơn.

- Mã Cách Nạp tiền bối, đây là cái gì, dị bảo xuất thế sao? Tuy rằng Di Thiên rất có tầm mắt, nhưng cũng không thấy qua cảnh tượng đan vân sinh ra, cho nên rất mơ hồ, đành phải hỏi Mã Cách Nạp lớn tuổi hơn.

Mã Cách Nạp cau mày tập trung nhìn bầu trời, cũng đang chú ý phán đoán xem dị tượng này là do cái gì dẫn tới, nghe vậy lại lắc đầu: - Bổn thành chủ cũng không đoán được.

- Ngay cả tiền bối cũng không nhận ra? Di Thiên kinh ngạc.

- Thế gian bao la, không thiếu chuyện lạ, bổn thành chủ không nhận ra cũng không đáng ngạc nhiên. Ừm, ai trong các ngươi nhìn ra được là cái gì dẫn tới dị tượng này? Mã Cách Nạp quay đầu hỏi những Phản Hư Cảnh khác.

Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ chưa từng nghe thấy.

- Vậy thì thật thú vị. Di Thiên mỉm cười sáng lạn, nụ cười của hắn rất có mị lực, luôn lộ ra hàng răng trắng tinh, phối hợp dung mạo tà mị của hắn, cực kỳ có sức hấp dẫn, làm cho không ít nữ tính âm thầm chú ý hắn đều hoa cả mắt. - Xem thế này, không giống có người thăng cấp hay tu luyện bí thuật, cũng không giống dị bảo xuất thế, vậy là nguyên nhân gì dẫn phát thành?

- Muốn biết thì đơn giản thôi, xem thử là được. Một cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh bên cạnh Mã Cách Nạp lên tiếng, nói rồi liền không kiêng kỵ thả ra thần niệm, tra xét bên trong khách sạn.

Thần niệm của hắn còn chưa kịp vươn vào trong, bỗng nhiên nhận ra một cỗ hơi thở nguy hiểm ập tới, thần niệm của mình truyền về hơi nóng, tựa như đang bùng cháy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cường giả Yêu tộc này lùi lại mấy bước, ôm đầu đau như muốn nứt ra, sắc mặt trắng bạch!

Thoáng cái, tất cả võ giả đều nhìn về phía Dương Khai.

Bọn họ cảm giác được, vừa rồi chính là Dương Khai thả ra lực thần thức đẩy lùi người kia, khiến hắn bị thương!

Sắc mặt Mã Cách Nạp âm trầm như nước, Di Thiên cười cợt.

- Đây chỉ là cảnh cáo, ai dám tùy tiện tra xét, đừng trách ta không khách khí.

Dương Khai đứng chặn trước mặt, giọng lãnh khốc âm trầm.

Giờ là lúc mấu chốt tiểu sư tỷ luyện chế đan dược, ngay cả hắn cũng không dám quấy rầy, làm sao cho võ giả Yêu tộc dùng thần niệm theo dõi? Lỡ như quấy nhiễu Hạ Ngưng Thường luyện đan thì sao?

Đều là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng đấu thần niệm, võ giả Yêu tộc lại không chịu nổi một đòn, làm cho Mã Cách Nạp cùng Di Thiên vốn đã coi trọng Dương Khai lại càng thêm nghiêm nghị.

- Tiểu tử! Mã Cách Nạp trầm thấp quát:

- Ngươi hạ quyết tâm muốn đối nghịch với Yêu tộc ta?

- Có gan, nhưng mà không biết lượng sức mình. Di Thiên cười hắc hắc, nhàn nhạt châm chọc.

Dương Khai không nói, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, không ai dám hoài nghi quyết tâm của Dương Khai. Những cường giả Yêu tộc khác vốn còn rục rịch muốn thả ra thần niệm, lúc này cũng dập tắt ý này, ánh mắt toát ra kiêng kỵ.

Rõ ràng tên loài người này không có thân thể cường tráng như Yêu tộc, nhưng hắn đứng đó, làm cho tất cả Yêu tộc cảm giác như đối mặt ngọn núi cao ngất, che chắn mọi mưa gió cho khách sạn đằng sau.

Tự dung, một số Yêu tộc kiêng kỵ Dương Khai, đồng thời cũng sinh ra lòng bội phục.

Không phải con người nào cũng có gan như thế, dám một mình đối mặt đông đảo cường giả Yêu tộc trừng nhìn mà còn không đổi sắc.

- Được được được, tiểu tử ngươi nhiều lần không coi bổn thành chủ ra gì, không coi Yêu tộc ta ra gì, thậm chí còn chống đối Di Thiên công tử, hôm nay đây là chỗ ngươi chôn thân, hy vọng ngươi đã chuẩn bị tâm lý!

Mã Cách Nạp không nhịn được nữa, vốn hắn đã cực kỳ bất mãn Dương Khai, bây giờ thái độ Dương Khai ác liệt cứng rắn như vậy, hắn làm sao chịu thỏa hiệp?

Chuẩn bị giết tên con người này trước rối nói sau, về phần bên trong khách sạn ẩn chứa huyền cơ gì, để sau tra xét cũng không muộn!

- Tiểu tử ngươi xong rồi! Di Thiên hả hê nhìn Dương Khai, trong mắt tràn ngập sát khí.

Hắn biểu hiện có vẻ tiêu sái, nhưng Dương Khai đánh chết hai con yêu thú bậc chín kéo xe của hắn, hắn làm sao nhịn được chuyện này? Giờ vừa lúc liên thủ cùng Mã Cách Nạp.

Tất cả Phản Hư Cảnh đều âm thầm thúc đẩy năng lượng, sẵn sàng xuống tay với Dương Khai.

- Muốn mạng của ta, phải xem các ngươi có bản lĩnh này không! Dương Khai hừ lạnh, lực lượng vô hình lấy hắn làm trung tâm ầm ầm lan tỏa, tất cả võ giả bị lực lượng bao phủ đều không khỏi sinh ra ảo giác như chìm trong vũng bùn, thánh nguyên vận chuyển không ổn, kinh mạch tắt nghẽn.

Thế!

Dương Khai vừa tung ra Thế, Mã Cách Nạp không khỏi biến sắc.

Hắn hoảng sợ phát hiện, ngay cả bản thân, trình độ Thế cũng không theo kịp tên thanh niên loài người này.

Sao lại như vậy được?

Mình là Phản Hư tam tầng cảnh, đối phương chẳng qua lưỡng tầng cảnh, tuy rằng chỉ kém một tầng nhỏ, nhưng một tầng nhỏ này lại chênh lệch trời đất mới đúng, dựa vào cái gì mà hắn còn mạnh mẽ hơn mình?

Các võ giả Yêu tộc vội thi triển ra Thế của mình, chống đỡ Dương Khai, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể hoàn toàn loại bỏ ảnh hưởng vô hình.

Không chỉ vậy, mỗi một võ giả Yêu tộc đều nhận ra, trong Thế của thanh niên này còn xen lẫn một tia lực lượng đặc biệt, nó làm bọn họ như lọt vào hầm băng, im lặng tắt tiếng, giống như chỉ cần mình khẽ động là sẽ lập tức bỏ mạng.
Advertisement
';
Advertisement