Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Cảm giác hỗn loạn từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, dường như không gian đều sụp đổ. Đây là dấu hiệu báo trước không gian truyền tống. Đối với Dương Khai mà nói cự ly ngắn truyền tống không mảy may ảnh hưởng tới hắn, nhưng khoảng cách truyền tống từ ngôi sao tu luyện này tới ngôi sao tu luyện khác đối với hắn vẫn có chút gánh chịu. Cũng may là hắn tinh thông lực lượng không gian, chỉ hơi vận chuyển thánh nguyên đã xua sạch những ảnh hưởng kia. Thấy hoa mắt, Dương Khai phát hiện minifh đã tới một mảnh đất xa lạ. Không đợi hắn quan sát xung quanh liền đã nhận ra ở cách đó không xa có một cỗ sinh mạng khí tức. Cảnh giác quay đầu nhìn lại, Dương Khai phát hiện người kia chính là Liệt Phong tới từ Cuồng Sư Lĩnh, cách mình chừng trăm trượng.

Đối phương đi trước mình một bước, cũng thấy hắn gương mặt bộ dáng chật vật, dường như còn chưa hoàn hồn lại sau khi truyền tống. Liệt Phong không tu luyện lực lượng không gian như Dương Khai, đối với ảnh hưởng mang lại do loại truyền tống này tự nhiên cũng không khôi phục nhanh như Dương Khai, nhưng hắn dù sao cũng là Yêu tộc tân tú, thực lực đạt tới trình độ Phản Hư tam tầng cảnh, ước chừng sau ba hơi thở hắn đã mở ra hai tròng mắt, tinh quang bốn phía. Giống như Dương Khai, Liệt Phong cũng bắt đầu cảnh giác dò xét xung quanh, thánh nguyên âm thầm vận chuyển, luôn chuẩn bị ứng phó với nguy cơ tồn tại. Ngay sau đó hắn liền thấy Dương Khai ở cách hơn trăm trượng. - A, Liệt Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên, đứng tại chỗ suy nghĩ, thân hình khẽ lắc một cái đã tới trước mặt Dương Khai cười híp mắt hỏi: - Nghe nói ngươi tên là Dương Khai?

- Ừ. Dương Khai khẽ gật đầu, thái độ không nóng không lạnh. - Ta còn nghe nói ngươi đã dạy dỗ Huyết Luyện? Liệt Phong dường như cảm thấy rất hứng thú đối với hắn. Dương Khai không trả lời. Liệt Phong nhún vai một cái: - Ta nghe Dục Hùng nói. Đáng tiếc không thể tới sớm một chút, nếu không có thể được xem náo nhiệt rồi. Hắc hắc, không nói gạt ngươi ta cũng không thích Huyết Luyện, nhưng ngươi có thể dạy dõ hắn thật là làm người ta bất ngờ. Nhân tộc quả nhiên không thể coi thường. Ừ, ta có thể mời ngươi một chút. - Mời ta làm gì? Dương Khai nghi ngờ nhìn hắn. Đối phương bộ dạng như quen nhau từ trước, thái độ cũng nhu hoà thân thiết làm cho Dương Khai không nảy sinh ác cảm.

- Mời ngươi cùng hành động. - Xin lỗi. Ta không có hứng thú. Dương Khai lắc đầu cự tuyệt. - Tại sao? Liệt Phong cau mày. - Bởi vì ta là nhân loại, ở đây ta sẽ không bị đối xử khác biệt. Dương Khai chỉ vào mình, rồi chỉ Liệt Phong nói: - Ngươi là Yêu tộc, ngươi nói xem nếu có kẻ thù của Yêu tộc thấy ta với ngươi ở cùng một chỗ sẽ công kích cả ta không? Ta không muốn tìm phiền toái. - Ô. Liệt Phong kinh ngạc gãi đầu nói: - Cũng có lý, nếu Dương huynh đã nói vậy thì thôi, là Liệt Phong suy tính không chu toàn. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

- Vậy chúc Dương huynh may mắn, tại hạ đi trước một bước. Liệt Phong cũng không vì bị Dương Khai cự tuyệt mà nổi giận, cười ha ha một tiếng rồi tùy ý tìm một hướng vội rời đi. Hắn thực ra rất dứt khoát, sảng khoái. Đợi hắn đi rồi Dương Khai mới thả thần niệm hướng ra bốn phía dò xét. Một lát sau nét mặt hắn biến đổi liền vội vàng thu hồi thần niệm. Tin tức Phiến Khinh La cung cấp quả không sai, trong Huyết Ngục quả nhiên không thích hợp tùy tiện dùng thần niệm đi điều tra cái gì. Ở đây dù không có cấm chế hạn chế thần niệm, nhưng ở nơi chiến trường thượng cổ đặc trưng này lại tồn tại vô số lĩnh vực lốc xoáy nguy hại không đếm xuể. Những lĩnh vực lốc xoáy này đều là mấy vạn năm trước, những cường giả Hư Vương Cảnh kia để lại sau khi chiến đấu, có những thứ đã tiêu tán nhưng cũng có những thứ qua thời gian đã lột xác, càng thêm đáng sợ. Lốc xoáy lĩnh vực này đủ để cắn nuốt hết bất kỳ vật gì, bao gồm cả thần niệm.

Dương Khai vừa rồi đã chịu chút thua thiệt, nếu không kịp thời thu hồi thần niệm chỉ sợ rằng trong khoảnh khắc đã bị thương nặng, dù vậy nhưng bây giờ đầu hắn đang phải chịu một trận đau đớn như kim châm. Đây là dấu hiệu của thần thức bị hao tổn, may còn có Ôn Thần Liên bảy màu nuôi dưỡng thần hồn nên Dương Khai cũng không quá để ý chút tổn thương này. - Xem ra đúng là tới Huyết Ngục rồi. Dương Khai quan sát trái phải khẽ lẩm bẩm một tiếng. Chỉ có trong Huyết Ngục mới có thể có loại lốc xoáy quỷ dị này. Xích Nguyệt lãnh chủ đời trước quả nhiên là kỳ tài ngút trời, có thể áp chế tạo ra loại pháp trận không gian siêu cấp đó, liên thông Huyết Ngục với Đế Thần Tinh. Đáng tiếc vì khoảng cách quá xa, không thể định vị chuẩn cho nên Dương Khai phát hiện ở xung quanh chỉ có Liệt Phong, những người khác không biết đã bị truyền tống đến vị trí nào. Dương Khai vẫn tương đối an tâm với thực lực của Phiến Khinh La, dù nói thế nào chăng nữa nàng cũng thừa kế năng lượng căn nguyên Thiên Nguyệt Ma Chu, các võ giả bình thường cùng cảnh giới không phải đối thủ của nàng. Hơn nữa Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên mình tặng nàng có thể tăng mạnh chiến lực của nàng. Duy nhất có chút phiền phức chính là dung mạo lộng lẫy của nàng,đó sẽ là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới những phiền toái mà nàng gặp phải. Nàng lộng lẫy tới mức hiếm có nam nhân nào có thể cưỡng lại được. Suy nghĩ một hồi Dương Khai chậm rãi lắc đầu không dám nghĩ thêm. Khinh La còn có con đường mình phải đi, Dương Khai cảm giác mình không có khả năng chăm sóc mãi cho nàng, đã nhiều năm như vậy không gặp mà nàng vẫn sống tốt như vậy, tin chắc sau này cũng có thể thuận lợi tiến bước. Hắn tùy ý tìm một hướng rời đi. Hắn không dám hành động nhanh chóng, sự quỷ dị của Huyết Ngục chỉ là tin vỉa hè, không tự mình lĩnh giáo. Nhưng nơi này là nơi chon cất của cường giả Phản Hư tam tầng cảnh là không có chút nghi ngờ nào. Dương Khai có thể vô địch tại dưới Hư Vương Cảnh, nhưng đối mặt với uy năng của Hư Vương Cảnh cũng nên cẩn thận một chút, hắn cũng không muốn chưa xuất sư đã tiệp thân. Bên đường không gặp tổn thất gì nặng nề, chỉ có mấy lĩnh vực lốc xoáy còn sót lại trong Huyết Ngục làm hắn hăng hái nghiên cứu một phen. Đáng tiếc mấy lĩnh vực lốc xoáy này cũng không coi là quá mạnh mẽ, tích chứa huyền bí cũng mơ hồ không rõ. Dương Khai thử dùng thần niệm dò xét, tìm hiểu đã lâu cũng không có nhiều thu hoạch mà chỉ có thể bỏ qua nó. Hắn cũng không vì vậy mà phớt lờ, hắn biết ở đây ẩn chứa vô số sát khí, tuyệt đối không thể vì mấy lĩnh vực lốc xoáy hơi yếu kia mà coi thường Huyết Ngục. Trên đường đi, hắn cảm nhận được vài cỗ sinh mạng khí tức, thậm chí còn thấy một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh lướt qua mình vài trăm trượng. Cũng may Huyết Ngục vừa mới mở ra, cung không có tên ác ôn nào chủ động gây phiền toái, mọi người vẫn duy trì tâm tình lý trí, tận lực tránh xung đột. Cho nên Dương Khai cảm nhận được mấy cỗ khí tức kia đều chủ động tránh xa hắn. Một ngày sau, Dương Khai thần sắc ngưng trọng đứng trên một mảnh đất trống, thẳng tắp nhìn tới một nơi cách đó ngoài trăm trượng. Ở nơi đó có một nam nhân trung niên mặc trường bào cả người đẫm máu. Thánh nguyên phát ra trên người lúc sáng lúc tối, dường như bộ dáng có vẻ rất khó khăn, phía ngoài thân thể người đó có một bí bảo phòng ngự thành một tầng mây nước bao phủ. Người đó không ngừng phóng ra Thế của bản thân, thi triển các loại bí thuật muốn thoát ra khỏi nơi đó. Nhưng không có bao nhiêu hiệu quả, một mảnh không gian nhìn như gió êm sóng lặng, lại giống như đọng lại, giam cầm chặt chẽ người kia ở bên trong kệ cho hắn có cố gắng đến thế nào cũng không thể động bước chân. Trong hư không không ngừng có ánh sáng xuyên qua, giống như những lưỡi đao kiếm sắc bén cắt vào bí bảo phòng ngự kia, tiêu ma uy năng của nó. Người này không cẩn thận đã vọt vào một lốc xoáy lĩnh vực. Hơn nữa còn là một lốc xoáy lĩnh vực rất cường đại, có thể dễ dàng giam cầm một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Thần sắc người này hoảng hốt thất thố đến cực điểm, cảm nhận cái chết đang gần kề lại càng cố sức thúc giục thánh nguyên.

Bỗng nhiên hắn thấy Dương Khai ở cách đó không xa đang đưa mắt nhìn bên này thì không khỏi ánh mắt sáng ngời, dường như túm được chiếc phao cứu mạng liền hô to” - Vị bằng hữu xin cứu mạng, tại hạ không cản thận bị lốc xoáy lĩnh vực quấn vào trong không có cách nào thoát ra được, xin bằng hữu trượng nghĩa xuất thủ tương trợ. Dương Khai nhíu mày không trả lời.

Tuy rằng hắn không e ngại nam nhân trung niên này nhưng lốc xoáy lĩnh vực làm người ấy không thể tự kiềm chế được lại làm hắn có chút kiêng kỵ. Vì một người xa lạ hắn tự nhiên sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm. Hắn đứng ở đây cũng chỉ là đang tìm hiểu sự ảo diệu truyền tới từ lốc xoáy lĩnh vực kia thôi. Thấy Dương Khai không trả lời người kia không khỏi căng thẳng, nghĩ tới đối phương máu lạnh vô tình, thấy chết không cứu vội gào to: - Vị bằng hữu, tại hạ là Xích Lan Tinh Thanh Vũ Môn môn chủ Hứa Đinh Dương, xin bằng hữu viện thủ, nếu có thể thoát vây, Hứa mỗ nhất định hậu lễ cảm tạ, Thanh Vũ Môn trên dưới cũng sẽ vô cùng cảm kích. - Xích Lan Tinh? Dương Khai biến đổi sắc mặt, hắn mơ hồ nghe qua nơi này ở đâu đó rồi nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra, hắn chậm rãi lắc đầu: - Bằng hữu, không phải ta không muốn cứu người, chỉ là uy năng của lốc xoáy lĩnh vực này làm người ta có chút kiêng kỵ. Hứa Đinh Dương sắc mặt tối sầm lại, mặc dù bộ dáng biểu hiện không cam lòng nhưng cũng biết lời nói của Dương Khai là thật. Trong nhất thời có chút không có lời nào. - Ngươi hãy kiên trì một chút, ta xem có thể nghĩ ra cách nào không. Dương Khai thản nhiên nói Hắn ngược lại không phải có lòng tốt muốn cứu người, chưa nói tới Hứa Đinh Dương tâm tính như thế nào, Dương Khai không biết gì về hắn, cho dù hắn là người tốt nếu đã vào Huyết Ngục là phải chuẩn bị tâm lý phải bỏ mình. Chết ở đây hắn cũng không thể trách ai. Dương Khai nói như vậy cũng là muốn thừ dò xét một chút trong lốc xoáy lĩnh vực kia. Hắn muốn hiểu sâu hơn rốt cuộc uy năng của Hư Vương Cảnh lĩnh vực là như thế nào.

Hứa Đinh Dương hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của Dương Khai, vui mừng quá đỗi nói; - Được, Hứa Mỗ xin cảm ơn trước, bằng hữu ngươi phải hết sức cẩn thận, lốc xoáy này dường như dung hợp nhiều loại lĩnh vực uy năng khác nhau, cực kỳ khó đối phó. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu tiến về phía trước một bước. Trong phút chốc hắn hoảng sợ biến sắc, trong chớp nhoáng ấy hắn cảm thấy không gian bốn phía như đọng lại, hơn nữa còn có nhiều ý cảnh khác nhau gia tăng trên người mình, làm cho thánh nguyên trong cơ thể không tự chủ liền nổi lên đối kháng với nó. Từng tiếng nổ lớn vang lên, quần áo Dương Khai trong nháy mắt bị cắt ra vài đường, uy năng lĩnh vực vô hình kia dường như muốn tiêu diệt bất kỳ sinh linh nào xâm nhập vào đó. Chỉ bước lệch một bước đã là cách biệt trời đất. Không dám sơ suất Dương Khai vội vàng vận công ngăn trở đồng thời tế ra chiếc khiên tím biến thành ánh huỳnh quang tím bảo vệ quanh thân.
Advertisement
';
Advertisement